Chap 3 : Chuyến Phiêu Lưu (Part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*6:00 AM*
Tôi bật người dậy như một thói quen, tuy đồng hồ vẫn chưa reng lên ầm ĩ - thật là một điều hiếm hoi nhỉ?! Tối qua tôi đã lăn lộn cả đêm vì không ngủ được, lòng háo hức khi nghĩ về cảnh được ngắm bình minh, tận hưởng những giây phút vui vẻ trên miệng hang, thậm chí có thể khám phá lòng hang khổng lồ đó... Hồi hợp, mong chờ và náo nức kinh khủng! Giờ chỉ muốn "Xách balo lên và đi" thôi ...

Nhưng ngay thời điểm này, điều đó chẳng phải thứ tôi nghĩ đến. Trong giấc ngủ, chẳng biết trời xui đất khiến mà tôi đã mơ về anh ta!

Tôi muốn biết thêm về hắn, đơn giản chỉ là sự tò mò. Xin thề là tôi chẳng có miếng tí tẹo tình cảm nào với anh ấy hết, nhưng ... tôi cứ luôn nghĩ về anh. Còn giấc mơ chết tiệt kia nữa, đó là một điềm báo hay chỉ là một giấc mơ bình thường? Tôi vò cho mái tóc rối xù lên, tức tối nghĩ bụng : "Thật làm người ta muốn nổ banh đầu vì suy nghĩ mà! Grừ..."

Dẹp đi! Lúc nào cũng là anh ta. Anh ta là ai cơ chứ, chỉ là hạt cát nhỏ trong vũ trụ to khủng bố này! Ơ mà chưa chắc nước Nhật này có người như anh ta - rõ ràng tôi đang bị ảo tưởng mà...

Tôi bước xuống giường, khẽ rụt chân lại vì lạnh. Hôm nay lạnh thế không biết! "Để xem trời hôm nay thế nào, có thuận tiện cho kế hoạch truyệt cú mèo của mình hay không!" - Tôi nghĩ trong cảm giác nửa vui mừng, nửa lo sợ. Nhanh tay vén tấm màn và mở cửa sổ ra... Ôi không, mọi thứ không như tôi mong chờ. Trời tối sầm như sắp chuẩn bị cho một cơn mưa rào, gió mạnh đến mức hất bay cả mái tóc của tôi - làm chúng rối càng rối. Nhưng bạn biết đấy, tính tôi cực kì bướng bỉnh - và đó là lí do cho việc "Dù mưa gió bão bùng vẫn không từ bỏ ước mơ!" ... Có lẽ chuyến đi chẳng mấy thuận lợi, nhưng tôi hi vọng trời sẽ nắng lại thôi!

Ngay lúc đó, chuông báo thức hình bé cánh cụt của Tomoyo vang lên, giai điệu nhẹ nhàng ngân vang, đẩy lùi đi bầu không khí im lặng đến đáng sợ này.

Cô nàng thẩn thờ ngồi dậy, quơ tay chụp ngay cái phone đang "hót" say sưa kia rồi tắt cái rụp một cách không ngừng ngại. Thế là căn phòng được trả lại sự yên tĩnh vốn có của nó.

_Làm gì mà tóc cậu như ổ chim thế kia? Hửm?... - Cô bạn nhìn tôi bằng ấy mắt còn dư âm những giấc mơ, rồi mở to ra như chưa từng được mở khi thấy cảnh vật đằng sau cánh cửa sổ kia.

_Trời có vẻ xấu rồi Tomoyo ạ, nhưng chúng ta đã lên kế hoạch rất tỉ mỉ... Phải làm sao bây giờ?- Tôi đáp, tâm trạng đang tụt dốc không phanh. Bây giờ vẫn còn là sáng sớm, phải tranh thủ cơ hội này để trốn đi. Không thể nào đường đường chính chính mà đi được! Bị bắt lần nữa thì chắc chắn 99% sẽ nghe tụng kinh đến chiều luôn ấy...

Thế là cô bạn tóc tím ngồi khóc một cách tỉnh bơ luôn. Ham chơi thế đó!

Ngoài đấy vẫn mù mịt như thế, chẳng khá khẩm hơn được tẹo nào. Mấy đám mây xám xịt nặng trịch nước đang chiếm trọn cả vùng trời, gió thổi mạnh cuốn lấy các hạt cát bay đi tứ tung. Hiện tại mà mở cửa sổ ra thì chắc ôm trọn cả thau cát chứ chẳng đùa!

Tôi ngồi nhìn bầu trời, hết cầu mong rồi hi vọng. Phải tìm ra cách gì đó... Bất cứ vấn đề nào cũng có cách giải quyết!

1 tiếng trôi qua, đồng hồ đã điểm 7 giờ đúng. Những đám mây trên bầu trời vẫn nghênh ngang giữ khư khư cái vị trí của nó, nhưng có lẽ bầu trời đã thoáng đãng hơn rất nhiều. Gió thổi dịu dàng, khẽ lung lay chiếc lá vàng còn sót lại trên cành.

Tôi mở cánh cửa sổ he hé, lo sợ những hạt cát ập tới tấp vào mặt mình như ban nãy. Thật may mắn, bà mẹ thiên nhiên đã dịu dàng hơn rất nhiều.

Lòng vui mừng, tôi bay thẳng đến ngay bộ đồ đã treo sẵn trên móc. Vừa thay đồ vừa réo rắc gọi cô nàng đang nằm uể oải trên giường.

Bộ đồ hôm nay tôi mặc là một chiếc áo coptop màu cam, trên áo có in hình một con sói xám chibi với mái tóc nâu "handsome boy", trong nó đáng yêu lắm cơ!  Thật là chẳng liên quan gì phải không?! Chiếc quần lưng cao được điểm thêm một chiếc dây nịch đơn giản. Đôi giày phá cách hôm nào của tôi vẫn như cũ, chẳng thay đổi gì! Xốc chiếc balo lên, tôi cùng cô nàng lười biếng kia bước ra khỏi phòng trong tâm trạng vui sướng, náo nức tột độ.

Ngộ thật, bãi biển bây giờ vẫn không một bóng người. Gió hất tung mái tóc nâu trà của tôi, khiến tôi khẽ run lên vì lạnh.

Uầy, xa xa có một bóng người! Chẳng ai khác là nhân viên bảo hộ của bãi biển này. Tôi nhận ra cái áo vàng nhạt của họ.

"Phải mau chuồn thôi!" - đó là ý nghĩ của tôi lúc bấy giờ, chẳng bận tâm điều gì nữa cả. Và cũng chính vì thế đã khiến tôi gặp phải vài rắc rối sau này, à không, là một đống rắc rối cực kì cực kì khủng khiếp luôn í!

Nghĩ là làm, tôi thúc Tomoyo quẳng ngay chiếc thuyền phao xuống bờ biển, và leo lên một cách vội vàng. Sóng biển chẳng dịu êm cũng chẳng dữ dội, êm đềm đưa chiếc thuyền của chúng tôi rời khỏi bờ.

•••

°Sa° (Sarah)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net