Chương 13: Thanh niên trí thức Thẩm......

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Thanh niên trí thức Thẩm, bán được tiền, chúng ta chia mỗi người một nửa, có được không?

------------------------

Thẩm Như Quy nắm tay che miệng khẽ cười một tiếng, liếc mắt nhìn về phía Giang Sơ Nguyệt đang tức giận, nghĩ thầm, cô gái nhỏ nhìn không chút sức sống lúc trước, giờ đây lại trở nên sinh động như vậy, có lẽ, những năm cô rời đi đã sống rất tốt.

Lúc trước mình nhất thời mềm lòng, quả nhiên là đúng đắn.

"Này, cậu đạp tôi làm gì?" Lý Vĩ Minh nhìn Thẩm Như Quy, không rõ nguyên do.

Thẩm Như Quy: "Ngại quá, trượt chân." Nói xong, anh nhìn về phía Giang Sơ Nguyệt, "Tìm anh có việc à?"

Giang Sơ Nguyệt liếc thấy vẻ mặt "Giận mà không dám nói" của Lý Vĩ Minh, tâm trạng liền thoải mái hơn. Cô nhìn về phía Thẩm Như Quy, khóe miệng nhếch lên, "Dạ, em muốn tìm anh hỏi một chút việc."

Nói tới đây liền ngừng lại, khóe mắt liếc Lý Vĩ Minh đứng phía sau Thẩm Như Quy, trên mặt anh ta ẩn hiện vài phần ấm ức.

Thẩm Như Quy liền hiểu, quay đầu nhìn Lý Vĩ Minh một cái, nói: "Chúng tôi có chút việc cần nói, cậu có thể tránh đi một lát không?!"

Tuy là câu hỏi, nhưng khi Thẩm Như Quy nói ra, gương mặt biểu cảm như lẽ đương nhiên, Lý Vĩ Minh trợn tròn mắt, không thể tin được, "Không đúng, phòng này vừa không phải của cậu, vừa không phải nhà của Giang Tiểu Hoa, tôi ở cổng nhà mình phơi nắng mà còn phải tránh đi?"

Thẩm Như Quy gật đầu, "Có việc cần nói, cậu ở đây không tiện lắm."

Khẩu khí tự tin làm người ta tức đến mức không nói nên lời.

Lý Vĩ Minh trợn mắt nhìn anh một lúc, lại nhìn về phía Giang Sơ Nguyệt, hừ một tiếng có vẻ ấm ức, "Thẩm Như Quy, cậu thay đổi rồi, hai ta rõ ràng là tốt nhất, bây giờ nói chuyện với người khác, còn bắt tôi tránh đi." Nói xong, bản thân vẫn còn bất mãn, tiếp tục nói: "Còn là gái quê, gái quê chính cống."

Giang Sơ Nguyệt vốn đang cười vì lời nói của Thẩm Như Quy, lúc này nghe thấy hai chữ gái quê, liền không vui nữa.

Cô là gái quê thì làm sao? Buổi sáng anh ta vẫn còn ăn hạt dẻ được gái quê chính cống này luộc cho đấy?

Lúc đó sao anh ta không nói không ăn đồ của gái quê?

Ha..... Đúng là đàn ông, ăn được vào miệng liền trở mặt không giữ lời.

"Cậu cùng lắm chỉ là đồng hương còn không bằng gái quê, không biết ngượng còn nói người ta?" Thẩm Như Quy thờ ơ nói.

Lý Vĩ Minh vừa bước vào trong đã nghe thấy lời nói rõ ràng là "Không phân biệt được bạn với thù" của Thẩm Như Quy, dưới chân loạng choạng một cái vì tức, quay người lại, giơ ngón tay chỉ vào Thẩm Như Quy, tức không nói nên lời.

Thẩm Như Quy vuốt cằm, "Mau vào trong, giờ tôi có chút việc cần nói."

Lý Vĩ Minh: "....."

"Thẩm Như Quy, cậu, được lắm."

Giang Sơ Nguyệt nhìn bộ dạng nổi giận đùng đùng của Lý Vĩ Minh, liền hả lòng hả dạ, đôi mắt cong lên giống như trăng lưỡi liềm, má lúm đồng tiền ở khóe miệng thoáng ẩn hiện.

"Vui vẻ?"

Giang Sơ Nguyệt gật đầu cái rụp, "Đúng ạ, Lý Vĩ Minh miệng nợ quá nhiều(*)."

(*)嘴太欠 - miệng nợ quá nhiều: để mô tả người tọc mạch hay người làm những việc không nên làm.

Thẩm Như Quy khẽ cười, "Nói đi, tìm anh có việc gì?"

Bị Lý Vĩ Minh làm ầm ĩ một lúc, suýt chút nữa quên mất mục đích đến tìm Thẩm Như Quy.

"Phải ạ." Giang Sơ Nguyệt trả lời một tiếng, liền bước lên hai bước, khoảng cách giữa hai người gần hơn chút, nhẹ giọng nói: "Chị Phương Phương nói thấy người thôn bên lên trấn bán thỏ, em cũng định....."

Lời nói phía sau chưa nói hết, Thẩm Như Quy đã hiểu, nhưng mà, anh cúi đầu nhìn vẻ mặt thấp thỏm của cô gái nhỏ, nhất thời không nói gì.

Giang Sơ Nguyệt ngẩng đầu nhìn Thẩm Như Quy, không thấy anh trả lời, lòng cô đầy bất an, liền nhỏ giọng nói: "Thanh niên trí thức Thẩm, có phải trên trấn quản lý rất nghiêm hay không? Không tiện lắm?" Nói xong, thấy hình như câu hỏi này của mình có chút không đúng.

Quá đương nhiên rồi, giống như thanh niên trí thức Thẩm đương nhiên phải giúp cô vậy.

Thẩm Như Quy cứ nhìn biểu cảm trên mặt Giang Sơ Nguyệt từ thấp thỏm trở nên xấu hổ, không cần suy đoán nhiều là đã đoán được suy nghĩ của cô.

"Thanh niên trí thức Thẩm, em biết việc này làm anh rất khó xử."

Anh còn chưa mở miệng, Giang Sơ Nguyệt lại mở miệng lần nữa , lời nói vừa ra đến miệng lại nuốt trở vào, anh có chút tò mò cô gái nhỏ trước mặt sẽ nói gì.

Giang Sơ Nguyệt ho nhẹ một tiếng, "Từ trước đến nay em chưa đi qua trấn Kha Kiều, không biết..... Không biết phải đi đâu mới có thể..... mới có thể đem đồ bán..... bán ra, anh có thể hay không....."

Ngập ngừng nói một câu, đến cuối cùng nói cũng không xong, biểu cảm trên mặt ngược lại còn lúng túng hơn chút.

Bởi vì tại khoảnh khắc này, cô bỗng ý thức được, mình quá lệ thuộc vào Thẩm Như Quy.

Kiếp trước, Thẩm Như Quy đã cứu cô lúc nước sôi lửa bỏng.

Trở lại một đời, lúc trong nhà tách ra, Thẩm Như Quy lại lần nữa giúp nhà bọn họ.

Ở trên núi, lúc "gặp phải" lợn rừng, Thẩm Như Quy che chở cô không chút do dự.

.....

Tất cả những chuyện này, dĩ nhiên giống như Thẩm Như Quy đương nhiên phải giúp cô vậy, còn cô lại vì mỗi một "việc hảo tâm" này, mà sinh ra lòng tham.

Người ta giúp cô là vì tình cảm, không giúp là bổn phận. Cô không thể lấy lòng tốt của người khác để tùy hứng.

"Xin lỗi anh, thanh niên trí thức Thẩm, em....."

Giang Sơ Nguyệt vén tóc lên, chỉ cảm thấy lúng túng tột cùng, đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mắt của Thẩm Như Quy, chỉ muốn mau rời khỏi nơi đây.

Đôi má đỏ hồng có thể so như tô vô số lớp má hồng, còn đỏ hơn mông khỉ nữa.

Ở nơi Giang Sơ Nguyệt không nhìn thấy, ánh mắt vốn dịu dàng của Thẩm Như Quy dần dần trở nên sâu thẳm, con ngươi màu đen giống như mực cũ lâu năm, màu đen đậm, không nhìn thấy đáy, không thấy rõ cảm xúc.

"Ngoài muốn đi lên núi bắt thỏ bán ra, còn muốn bán gì khác không?" Thẩm Như Quy trầm giọng nói.

Giang Sơ Nguyệt thoáng ngây ra, có chút hoài nghi chính mình có hiểu ý trong lời nói của Thẩm Như Quy hay không, ngẩng đầu nhìn anh.

Thẩm Như Quy nhìn thẳng vào mắt Giang Sơ Nguyệt.

Không biết có phải ảo giác của Giang Sơ Nguyệt không, cô cứ cảm thấy Thẩm Như Quy lúc này giống như trở thành một người khác vậy, không nói rõ được chỗ nào không giống, nhưng nhìn mắt của anh, trong lòng bỗng dâng lên chút nhút nhát, muốn né tránh cái nhìn chăm chú của anh, nhưng lại..... lại có chút không nỡ.

"Em còn nhỏ, không nên đi mấy chỗ kia, em muốn bán cái gì, muốn bán khi nào, em nói với anh, anh đi bán giúp em." Thẩm Như Quy nói, "Anh đã đi theo trưởng thôn đến trấn Kha Kiều không biết bao nhiêu lần rồi, biết người, không cần ra mặt vẫn có thể bán ra, cho nên, nếu như muốn bán đồ gì, em nói với anh, anh đi bán giúp em."

"Em nói với anh, anh đi bán giúp em."

Lời này lặp lại hai lần, Giang Sơ Nguyệt chắc chắn mình không có hiểu sai, trong lòng vốn nên là tung tăng, là vui vẻ, nhưng không biết vì sao, trong lòng đột nhiên lại dâng lên chút chua xót.

Cái này, có tính là được người khác bảo vệ hay không?

Cho nên, cảm giác được người khác bảo vệ là như này sao?

Mưa gió bên ngoài anh gánh vác cho cô, cô chỉ cần ở yên phía sau, hưởng thụ trời trong nắng ấm sao?

Giang Sơ Nguyệt không biết vì sao sự chú ý của mình lại lệch sang đây, lúc này cô nên hưng phấn gật đầu trả lời, sau đó dẫn theo Chó Con lên núi lừa bọn chân ngắn quán quân chạy đường dài đó chui vào lòng cô

Nhưng mà.....

Giang Sơ Nguyệt hít mũi một cái, cười một tiếng, "Thanh niên trí thức Thẩm, tiền bán được, chúng ta chia mỗi người một nửa, có được không?"

Thẩm Như Quy nhìn Giang Sơ Nguyệt, nhìn sự căng thẳng dần trào ra đáy mắt cô, tay dắt theo Chó Con vô thức bắt đầu dùng sức, Chó Con luôn yên tĩnh đã giãy giụa vài lần.

Lúc lâu sau, Thẩm Như Quy "Ừ" một tiếng, đồng ý.

Giang Sơ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng lại có chút chua xót không hiểu rõ lắm, chút chua xót này giống như gió mát nhẹ thoảng qua, bởi vì, cô còn chưa kịp cảm nhận và phán đoán thì đã bị những chuyện sắp phải làm dời đi suy nghĩ.

"Vậy thanh niên trí thức Thẩm, lúc nào anh đi lên trấn Kha Kiều? Anh nói trước cho em biết, em cũng tiện chuẩn bị." Giang Sơ Nguyệt hỏi.

Thẩm Như Quy cũng không suy nghĩ nhiều, "Ngày kia."

"Ngày kia?" Giang Sơ Nguyệt suy nghĩ một chút, "Ôi chao, anh xem đầu óc em này, ngày kia người trong thôn mình phải đi đào đê đập, có lẽ anh và trưởng thôn phải cùng đi qua, chỉ là, đem theo đồ có tiện không? Nhiều người như vậy, bị nhìn thấy thì làm sao?"

Thẩm Như Quy cười một tiếng, "Không sao, sáng sớm ngày kia liền xuất phát, tốt nhất buổi tối ngày mai em đưa qua cho anh." Ngừng một chút, "Tránh những người này."

Giang Sơ Nguyệt gật đầu, sau đó liền nghĩ đến ai kia, cảm thấy đau răng, "Nhưng mà, mỗi ngày Lý Vĩ Minh đều làm thần giữ cửa trước cổng trại thanh niên trí thức, em phải tránh anh ta thế nào?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net