Hai ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Chiến tỉnh lại, khẽ cựa mình. Cảm nhận một cỗ ấm áp truyền đến từ bàn tay.

Người đó...nắm tay cậu. Tiêu Chiến giật thót, kéo vội tay lại, thối lui vào bên trong, run lẩy bẩy.

Vương Nhất Bác bị cậu đánh thức, liền ngồi dậy mở to mắt mà nhìn cảnh tượng lạ lùng đang diễn ra.

Hắn ngồi lên giường, kéo cậu vào lòng, nhẹ giọng:

- Xin lỗi. Đã để em chịu khổ nhiều rồi.

- Buông...buông tôi ra.

- Làm sao vậy? Không khoẻ à?

- Anh...tránh xa tôi mau lên.

Tiêu Chiến hoảng loạn, trong lòng hắn quấy nhiễu làm càn. Giằng qua giằng lại, bắt đầu nức nở khóc.

- Tiêu Chiến, Tiêu Chiến, nhìn ta này.

Hắn ôm lấy cậu, bàn tay vuốt vuốt sống lưng, hơi lo lắng dỗ dành.

- Đừng mà, bỏ tôi ra. Tôi xin anh. Tôi sợ, tôi sợ.

Tiêu Chiến la hét, giãy giụa giữa màn nước mắt lưng tròng.

-Được rồi, ta đi. Mau ngừng khóc.

Vương Nhất Bác thổi nhẹ hương bạc hà mát lạnh vào tai cậu, khiến cậu sau đó liền ngủ thiếp đi.

____***____

Chu Tán Cẩm hơi tần ngần một chút, sau đó cất đồ nghề, ra hiệu cho Vương Nhất Bác ra ngoài. Hắn nhíu nhíu mi tâm, sốt sắng hỏi Chu Tán Cẩm:

- Tiêu Chiến, bị cái gì?

- Tốt nhất ngài nên hỏi Tạ Thành thì hơn. Cậu ấy, giống như đang bị đảo lộn tinh thần. Những người cậu ấy quen biết, quý mến, bây giờ sẽ giống như ác quỷ, giống như khắc tinh. Chỉ cần nhìn, chỉ cần đến gần, cậu ấy sẽ bị hoảng loạn. Những người không quen không biết, sẽ lại là quen thân, sẽ chiều chuộng, sẽ nghe theo.

- "..."

Vương Nhất Bác sững người, bàn tay nắm chặt nổi lên mạch đang đập liên hồi. Ta để ngươi tự do tự tại, quả là sai lầm, Tạ Thành.

- Thời gian này, ngài tốt nhất đừng tiếp xúc với cậu ấy. Cố gắng giữ cho tâm trí của cậu ấy đừng quá xáo trộn.

Chu Tán Cẩm thở dài, khuyên hắn một câu.

____***____

Tiêu Chiến được hoàn toàn cách li với thế giới bên ngoài. Bởi vì cậu không thể gặp hắn, nên đương nhiên là lại càng không thể tiếp xúc với người lạ.

Hắn sợ rằng nếu như có kẻ muốn hãm hại cậu, tình trạng hiện tại, Tiêu Chiến đương nhiên sẽ nghe theo người đó.

Hiện tại, phòng hắn chính là nhà tù giam lỏng cậu. Cậu ngây ngốc hay cười một mình trong phòng, hay tự nói chuyện với bản thân. Thỉnh thoảng lại sợ hãi co rúm người.

Tai vạ nhất, là cậu có xu hướng tự ngược. Bất kì thứ gì có cạnh sắc nhọn, cậu vớ được sẽ lập tức cứa vào cổ tay, để máu chảy ra, rồi tự mình hưởng thụ hương vị máu của mình. Cậu thích tự cào bản thân, cào đến khi nào có người phát hiện ra, ngăn lại thì cậu mới dừng.

Hắn rất sợ, sợ con người Tiêu Chiến hiện tại. Vương Nhất Bác nói sợ là quá xa xỉ, nhưng quả thực, cảm giác trong người không biết nên gọi là gì mới phải. Vương Nhất Bác, tự nghĩ xem, có khi nào, nó là yêu không?

_____***_____

Vương Nhất Bác đến tìm Tạ Thành, thuộc hạ liền thông báo hắn đang ở đỉnh núi luyện dược.

Một bước nhẹ nhàng, hắn đã đáp xuống cửa động luyện được của Tạ Thành. Cửa ra vào đúc từ vàng ròng bị hắn nung chảy, ung dung bước vào.

Tạ Thành đang chăm chú luyện dược, cảm thấy có nguyên khí lạ, liền dò xét nhìn về bóng người đang bước vào trong. Nhìn rõ rồi, mới mỉm cười đứng dậy.

- Thuốc giải độc.

Vương Nhất Bác không nể tình, lập tức yêu cầu thứ mình cần.

- Tôi không hiểu là Chúa Tể đang nói đến cái gì?

Tạ Thành vuốt vuốt mái tóc tím, rất tự nhiên liền đáp lại hắn.

- Ngươi bắt người của ta, ngươi hạ độc, còn muốn giải thích gì?

- Chúa Tể chớ nghĩ oan cho ta. Người liệu có chứng cứ chứng minh ta hạ độc?

- Ta nói ngươi làm, ắt ngươi sẽ làm. Đừng nhiều lời, đưa thuốc giải cho ta.

- Ta không có.

- Ngươi có tin ngay hôm nay, cả dòng tộc Tạ của ngươi có thể biến mất.

- Ta không có. Chúa Tể muốn thì tự tìm, cớ sao đổ xằng bậy cho ta, còn muốn gϊếŧ dòng tộc của ta. Không sợ người khác nhìn vào sẽ nói gì sao?

- Ta sợ ý kiến của người khác, thì chức vị Chúa Tể này đã không đến lượt ta ngồi lên.

- Tuỳ người. Ta nói không có liền không có.

Tạ Thành nhún vai, lại ngồi xuống sập đệm, tiếp tục luyện dược. Vương Nhất Bác lao đến, bóp chặt cổ lấy cổ Tạ Thành.

Nam nhân ho sặc sụa, mặt mũi đỏ gay gắt. Tuy nhiên miệng vẫn cười, nụ cười thách thức đến ngạo nghễ.

Cuối cùng, Vương Nhất Bác vẫn là chau mày, dứt tay ra khỏi cổ Tạ Thành, một khắc để lại câu nói rồi biến mất vào không khí

- Nếu như ngươi không cầm thuốc giải, ta tuyệt đối sẽ gϊếŧ ngươi.

Tạ Thành xoa xoa vết hằn đỏ trên cổ, cười chua xót

- Nhất Bác à, có đáng không?

_____***_____

Cửa phòng Tiêu Chiến bật mở, một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện, sau đó thân ảnh mĩ lệ bước vào. Tiêu Chiến hơi nghiêng đầu, sau đó bất giác mỉm cười. Người đó tiến đến sát cậu, bàn tay vuốt ve bờ má của Tiêu Chiến

- Cùng ta đi nào!

Tiêu Chiến chỉ cười, rồi đứng dậy ôm lấy vai gầy của người đó. Mái tóc tím của người đó cọ vào tai cậu nhột nhột. Màu tóc đặc trưng này chỉ có thể là...Tạ Thành.

Tiêu Chiến cùng Tạ Thành ngay lập tức ra ngoài, thẳng tiến đến sân hoa. Ma cà rồng canh cửa ở hành lang khuất phía sau phòng Tiêu Chiến dẫn đến sân hoa đã bị hạ gục hết.

Xem ra Tạ Thành pháp lực không nhỏ. Hắc Điểu, một loài chim lớn dùng để đi lại của Quỷ Tộc, từ lúc nào đã đợi phía trên sân hoa. Tạ Thành thi triển pháp lực, ôm lấy eo Tiêu Chiến ngồi lên lưng Hắc Điểu, chim lớn liền cất cánh bay đi.

Hướng đến Băng Sơn Lục Giác. Vương Nhất Bác, anh biết không? Tạ Thành tôi còn nhớ anh, tôi còn yêu anh, tôi còn muốn chiếm hữu anh. Cho nên Tiêu Chiến, tốt nhất nên đứng ra ngoài. Anh không để cậu ta đứng ngoài, tôi sẽ tự làm. Tôi làm cho anh cảm thấy, tôi trước đây khác tôi bây giờ, sau đó, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, viết lại quá khứ.

______***______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net