1. Có thể va phải ai đó, thì 'va' vào vòng tay người trong lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://nine403308.lofter.com/post/4c6a1f0d_1cd010a97 


"Cao Khanh Trần! Cậu trả lại que cay cho mìnhhhh!"
Một bạn học tên Phó Tư Siêu thân 1m8 từ phòng học đuổi tới sân thể dục.

" 'Nai' ngày thường nhìn chân yếu tay mềm, sao này có thể chạy được vậy"
Trương Gia Nguyên nhi ôm tương Dinh Khẩu ghé vào cửa sổ bình tĩnh nhàn nhã mà xem hai người dưới lầu vận động trước khi nấu cơm.
"Quả nhiên nói hai người ở bên nhau quá lâu rồi sẽ càng ngày càng giống nhau, cái khác không biết, khẩu âm của Phó Tư Siêu vậy mà thực sự có chút giống y như đúc với Tiểu Cửu."
AK câu chữ rõ ràng mà nói như thế.

"Không cho không cho, chúng ta gặp ở ~ nhà ~ ăn ~"

"A - ai u, đau quá, huhu -"
Cao Khanh Trần chỉ lo quay đầu lại nhìn Phó Tư Siêu, chạy vội chạy vàng đụng phải một lồng ngực khá rắn chắc.

"Ey ey ey, Châu Kha Vũ giúp mình ngăn cậu ta, đừng để cho cậu ta chạy!"
Phó Tư Siêu dường như gặp được cứu tinh, thật vất vả mới có thể dừng lại lấy hơi thở.

"Cậu... không có sao chứ, thật xin lỗi a"
Rõ ràng là người bị đâm, Châu Kha Vũ lại mang vẻ mặt xin lỗi.
( Cục bông Nine đầu tuy nhỏ nhưng vẫn rất cứng, đâm vào người cũng có chút điểm đau )

"Không không không, là tôi thật xin lỗi, 不好意西不好意西"
[ do phát âm sai 'buhaoyixi', đúng ra là 'buhaoyisi' = xin lỗi đã làm phiền ]
Đứa trẻ đâm vào làm cho khẩu âm Quảng Tây trở lại. Cao Khanh Trần xoa đầu ngẩng lên nhìn thoáng qua người bị bản thân đâm phải, một thân cao nhìn qua mặt cũng ít nhất 190.5.
"Trường chúng ta còn có người đẹp như vậy." bộ dạng cuống quít xin lỗi của Châu Kha Vũ thực sự khiến Cao Khanh Trần nghĩ 'đáng yêu thật', không tự chủ đối diện trước cậu trai cao lớn hơn mình một cái đầu mà cười ngọt ngào.

Cao Khanh Trần chuẩn bị tiếp tục chạy về nhà ăn, thoát khỏi Phó Tư Siêu

Nhưng lần đâm đụng vừa rồi thật đúng là không nhẹ, anh mới vừa nâng chân, xung quanh liền bắt đầu trời đất quay cuồng.
Còn may Châu Kha Vũ tay mắt lanh lẹ, vững vàng đỡ được anh.

Con trai cũng có thể thơm và mềm như vậy sao

Cái đứa trẻ trước mắt vừa mới va phải vào lòng mình, hiện tại còn bị ôm trong vòng tay của mình, Châu Kha Vũ cũng không phải lần đầu tiên thấy.
Chỉ là, tôi biết cậu ấy đã rất lâu, cậu ấy hình như, không hề biết tôi.

"Cuối cùng... Hô... Cuối cùng... Để mình bắt được cậu rồi Tiểu Cửu... Ai u mệt chết tôi..."
Một thế kỷ trôi qua, Phó Tư Siêu rốt cuộc chạy tới hiện trường.

"Cảm ơn cậu a, cậu thật là người tốt ~"
Cao Khanh Trần chậm rãi từ trong lòng Châu Kha Vũ đứng lên, đối với người muốn cảm ơn đương nhiên là dùng chiêu bài mắt cười meo meo của anh.

Thì ra cậu ấy cười với tôi là loại cảm giác này.
Thật ngọt, nhìn ở chính diện thật sự rất ngọt.

"Không... Không có việc gì..."
Cậu nhóc 1m9 mấy đỏ tai ngượng ngùng gãi gãi đầu đã gặp qua chưa, với tôi thì không phải.

"Cao Khanh Trần cậu cậu cậu... Đem que cay trả lại cho mình..."
Lúc này Phó Tư Kiều chưa hồi phục từ đuổi bắt kịch liệt đã chạy tới.

"Ê, là mình không cẩn thận đụng vào bạn học này, mới để cậu đuổi kịp.
Không có tính! Tiếp tục!" Bạn học chân yếu tay mềm giống như cơn gió lại chạy đi.

"Tiểu tổ tông của mình, cậu đừng chạy nữa... Mình thật sự là... không đuổi nổi nữa.."
Đuổi không nổi cũng phải đuổi.
"Châu Kha Vũ, hôm nào mình mời cậu ăn cơm a... Mình đi trước đây..."

Tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng
Đem bỏ lại Tiểu Châu một mình tại chỗ, không thích hợp.

"Oh" Tiểu Châu nhìn hai tay mình vừa rồi còn ôm Cao Khanh Trần hiện tại rỗng tuếch, ngực bị va phải hình như lại bắt đầu ẩn ẩn đau.

"Cậu ấy tại sao một chút phản ứng cũng không có... Mình còn cho rằng ít nhất cậu ấy sẽ mặt đỏ"
"Cậu ấy nói, bạn học này... Cậu ấy quả nhiên không biết mình..."

"Quan hệ của Phó Tư Siêu với cậu ấy thật tốt, mình cũng muốn..."
Nhìn thấy không, không thể để Tiểu Châu một mình ở lại nơi này, Tiểu Châu sẽ suy nghĩ vớ vẩn rất nhiều chuyện. Lần sau đem Tiểu Châu cùng kéo tới nhà ăn là được rồi.

Hai người rốt cuộc đã đến nhà ăn
"Cao Khanh Trần ... Cậu cõng mình được không... Luyện chạy bộ..."
Làm Siêu Siêu của chúng ta mệt quá

"Mình không cõng cậu đâu, AK với ta hàng ngày kêu cậu đi cậu lại không đi, lêu lêu"

"Cậu lại không còn ăn cơm, như vậy không tốt với thân thể"
Phó Tư Siêu một trận tiêu hao xong chỉ cảm thấy càng đói bụng, gọi một đống đồ ăn.
Cao Khanh Trần lại chỉ gọi hai món ăn chay, cũng không có kèm cơm.

"Hai ngày nữa có suất diễn, (mặt) sưng lên ghi hình rất khó coi, hai ngày này muốn ăn ít cacbohydrat đi na, mình quen rồi, không có sao đâu."

"Vậy cậu ăn nhiều đồ ăn một chút, gắp từ trong bát mình, đều là cái cậu thích ăn"
Đôi đũa của Phó Tư Siêu rất bận rộn, chỉ chốc lát sau trong chén Cao Khanh Trần liền có một ngọn núi nhỏ

"Đừng gắp nữa, chính cậu còn không đủ ăn."

"Mình có mình có, cậu gắp nhiều chút."

"Siêu Siêu, mình nói với cậu, dạ dày cậu không tốt ăn ít mấy thứ này chút đi, về sau mình lại phát hiện cậu cất trữ que cay, thấy một lần cướp một lần!"
Cao Khanh Trần chỉ vào que cay trong tầm tay, ánh mắt cố ý bày ra ý xấu

"Mình biết rồi鹅~" [cố kéo dài chữ 'le' ở cuối, 鹅 = ngỗng ]

"Lại học mình nói chuyện!"

"À Siêu Siêu, vừa rồi cái người Châu... Kha Vũ, là cái tên này đi, cậu làm sao quen biết a"

"Ò cậu ấy a, cậu ấy là bạn học hồi sơ trung của mình và Trương Gia Nguyên."

"Gia Nguyên nhi cũng quen biết, ra vậy a -" Cao Khanh Trần như suy tư gì đó mà chọc chọc trong chén đồ ăn.

"Cậu hỏi cái này làm gì, làm sao, đối với người ta nhất kiến chung tình?!"
Tiểu tâm tư của Cao Khanh Trần ở trước mặt Phó Tư Siêu một lần cũng giấu không được

"Không phải vậy!"
Đồ ăn trong chén còn không sắp bị chọc nát rồi a

"Yo yo yo, không phải thì cậu đỏ mặt cái gì!"

"Đâu... Đâu có đỏ mặt chứ ..."

Cao Khanh Trần rốt cuộc buông tha đồ ăn trong chén, chột dạ mà sờ sờ khuôn mặt nhỏ của mình

"Cậu ấy lớn lên cũng đẹp đi, hồi sơ trung chính là giáo thảo đó"

"Vậy sao. Hình, cũng khá đẹp, nhưng mà không đẹp bằng cậu."

"Tiểu Cửu! Thì ra mình ở trong lòng cậu soái như vậy sao!"

"Mình nói sai rồi, không đẹp bằng Trương Gia Nguyên nhi, cũng không đẹp bằng AK."

"Huhu Tiểu Cửu, cậu là đồ gạt người."


Châu Kha Vũ đoán đúng rồi,
Cao Khanh Trần lúc trước chính xác là không quen biết mình
Châu Kha Vũ đã đoán sai,
Cao Khanh Trần đã sớm ở trong lòng ngực y lặng lẽ đỏ mặt

Ai nói anh không phản ứng, chỉ là càng có khả năng che giấu mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net