♧ 29♧

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô tuyệt đối không nghĩ tới lại gặp được bạn học cũ ở chỗ này, Jung JaeHan là bạn học chung tiểu học lẫn trung học của cô, trước đây hai người đều cùng nhau đến trường. Nhưng sau khi lên cao trung vì không học cùng trường, vả lại sau khi cha mẹ cô qua đời cô cũng đến Seoul nên rất ít liên lạc, đại khái bọn họ cũng không gặp nhau nhiều năm rồi, thật sự không thể tưởng được sẽ gặp lại trong tình huống thế này.

Jung JaeHan gợi ra một nụ cười thật to.

" Tiểu thiếu gia, phu nhân vốn đã dặn hôm nay sau khi tan học sẽ đưa cháu đi Mc Donalds, bây giờ đổi thành KFC đương nhiên cũng không thành vấn đề"

Vì thế, hai lớn hai nhỏ bốn người liền đến một cửa hàng ăn nhanh gần đó, hai đứa bé ăn gà rán xong liền chạy đến khu trò chơi, còn hai người lớn thì trò chuyện về tình hình hiện tại của họ.

Thì ra sau khi Jung JaeHan tốt nghiệp cao trung thì được chị họ của cậu ta giới thiệu xuống Seoul làm việc, hiện tại, cậu ta đang làm tài xế cho gia đình của chủ tập đoàn Kim Thị, cũng có một bạn gái sắp kết hôn.

Đối với việc bạn học cũ được gả vào hào môn khiến anh ta vô cùng kinh ngạc, có điều thấy Son SeungWan một bộ không có ý muốn nói nhiều về chuyện này thì anh ta cũng không hỏi nhiều .

Cũng bởi vì mối quan hệ này mà sau khi hai người đưa đón hai đứa bé cũng ít nhiều tán gẫu vài câu, có khi Jung JaeHan nhận được đặc sản của quê nhà gửi đến cũng sẽ chia cho cô một ít.

Son SeungWan cũng có nghĩ tới có nên kể chuyện gặp được Jung JaeHan cho Min YoonGi nghe hay không, nhưng nếu mở miệng thì cô lại rất khó giải thích, vì sao mình lại có một bạn học cũ đến từ nông thôn, hơn nữa Min YoonGi gần nhất cũng bận lo buổi triển lãm trang phục ở Pháp nên cô cũng không vội nói chuyện này.

Mà chính cô cũng không nhàn rỗi, chuyện Min YoonGi nói muốn giúp cô chuyện công việc là nghiêm túc, hôm trước cô cùng anh thảo luận kế hoạch mở cửa hàng bán trang phục sủng vật, anh không nói hai lời liền đưa cho cô tờ chi phiếu ba trăm vạn, có tiền viện trợ rồi nên hiện tại cô đang vội tìm người vào cửa hàng để cùng thiết kế, chế tác trang phục sủng vật.

Min YoonGi đến Pháp công tác một tuần, mỗi ngày cô đều rất nhớ anh, buổi tối ít nhất cũng tán gẫu điện thoại với anh cả tiếng đồng hồ, có điều vẫn chưa muốn đề cập đến chuyện của Jung JaeHan, tán gẫu nhiều nhất chính là kế hoạch khai trương của cô.

Rốt cục, hôm nay anh sẽ về nước.

Cô thực chờ mong, còn dự định tự mình xuống bếp nấu một bữa để chào đón anh, chuẩn bị hết thảy ở phòng bếp xong, một lúc sau mới phát hiện sắp đến giờ đón con, vội vàng chạy đi ra ngoài.

Không ngờ người tới trễ không chỉ có mình cô, Jung JaeHan cũng còn chưa tới đón DoHyun, lúc cô đang định gọi di động cho cậu ta hỏi thế nào thì đột nhiên nhìn thấy xe của Kim gia xuất hiện, còn vượt đèn đỏ, vả lại còn né tránh một chiếc xe máy, cả chiếc xe còn xông lên chỗ dành cho người đi bộ — may mà xe cùng người không bị sao, Jung JaeHan có lẽ cũng bị dọa ngây người, một hồi lâu sau mới chậm rãi cẩn thận chạy xe ra khỏi chỗ dành cho người đi bộ, tấp vào ven đường.

Son SeungWan thấy sắc mặt cậu ta không tốt lắm.

" JaeHan, cậu sao vậy?"

Cậu ta hoảng hồn vẫn chưa trấn định mà ngây ngốc nhìn cô.

" Không…… không có gì, chỉ là vừa rồi có chút không tập trung mà thôi……"

" Nhưng mà sắc mặt cậu rất kém nha, có phải bị bệnh rồi không?"

Cô lo lắng nói.

" Nếu trong người không khỏe thì đến bệnh viện ngay đi, cậu lái xe như vậy sẽ làm DoHyun sợ đấy"

Di động trên người cậu ta vang lên, cậu ta giống như là một phản xạ mà cầm di động lên nghe, không biết đối phương nói gì mà sắc mặt cậu ta càng ngày càng tái nhợt, đến cuối cùng thì ngay cả giọng nói cũng mất tự nhiên.

" JaeHan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Anh ta thất hồn lạc phách nhìn cô.

" Bác sĩ chẩn đoán chính xác rằng mẹ tôi bị ung thư hạch bạch huyết……"

Hôm nay, lúc Son SeungWan từ bệnh viện thăm mẹ của Jung JaeHan về nhà đã là chín giờ tối. Nhìn thấy cô, vẻ mặt Trung bá có chút mất tự nhiên chào cô một câu, Amy còn không ngừng nháy mắt với cô.

Hóa ra Min YoonGi đã về nhà, anh ngồi bắt chéo chân ở trước quầy bar, trên quầy bar đặt một cái ly uống rượu.

" YoonGi, không phải hôm nay anh ở lại công ty họp sao? Mấy giờ về nhà, đã ăn cơm chiều chưa?"

" Ân"

Anh thấp giọng đáp một tiếng.

" Vừa mới ăn cùng đồng nghiệp rồi"

" Vậy là tốt rồi"

Cô đặt mông ngồi lên sô pha, vẻ mặt nhìn thực mỏi mệt.

Min YoonGi cầm lấy ly rượu uống một ngụm, có chút đăm chiêu nhìn cô.

" Gần đây dường như em rất bận"

" Ách…… Đúng rồi, ha ha……"

Cô khúc khích cười trừ. Jung gia gặp nạn, cô không có cách nào khoanh tay đứng nhìn a.

Đột nhiên anh chuyển đề tài hỏi.

" Em thường xuyên đưa đón JiHoon đi học sao?"

Cô gật gật đầu.

" Đúng rồi, đó là thời gian riêng của bọn em"

Anh im lặng xuống, lại hỏi.

" Chuyện lần trước em nói muốn mở tiệm đã chuẩn bị thế nào rồi?"

Nghĩ đến việc này, cô lại thở dài, vốn đã tìm được vị trí cửa hàng rồi, nhưng Jung gia thật sự là họa vô đơn chí, ngoại trừ việc mẹ Jung bị bệnh thì ba cậu ấy cũng lái xe đụng người ta bị thương, trong khoảng thời gian ngắn, tiền thuốc men của mẹ, rồi tiền bồi thường người bị ba cậu ấy đụng phải, khiến cậu ấy không xoay sở được, gấp đến độ lao tâm lao lực quá độ.

Cô thấy tình trạng bạn học cũ không còn cửa nào để cầu cứu thì thật sự thực không đành lòng, hôm nay cậu ta đã nói với cô là cậu ta đã vay vốn tín dụng nhưng vẫn không đủ, nói không chừng còn muốn vay nặng lãi ở ngân hàng tư nhân ngầm.

Nghe vậy cô lập tức lấy chi phiếu mà Min YoonGi đưa cho cô ra. Đùa hay sao, JaeHan không xem tin tức xã hội hiện nay sao, tiền vay của ngân hàng tư nhân là vạn kiếp cũng không thể trả, căn bản là không thể động vào.

Chỉ là chuyện này, phải giải thích với Min YoonGi thế nào đây? Ai, cô có thể nói với anh là mẹ Jung mẹ cùng bác Jung trai là người nhìn mình lớn lên từ nhỏ nên cô không có cách nào thấy chết mà không cứu được sao?

Cô qua loa mà nói.

" Việc đó a, còn đang xem xét, còn đang xem xét……"

" Sao vậy SeungWan? Hình như em có chuyện gì gạt anh, là chuyện mở tiệm tiến triển không thuận lợi sao? Có cần anh giúp hay không? Tìm vị trí cửa hàng, tuyển người, tất cả anh đều có thể giúp em giải quyết"

" Không cần!"

Cô vội vàng từ chối.

" Việc này em có thể tự làm"

Nhìn chằm chằm sắc mặt mất tự nhiên của cô, khuôn mặt tuấn tú của anh không khỏi trầm xuống.

" SeungWan, em thật sự cái gì cũng không tính nói cho anh biết sao? Hay là em cảm thấy Min YoonGi anh là một kẻ ngốc?"

Nghe vậy cô liền bị dọa một trận, sao anh ta lại nói như vậy?

" Anh làm sao vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net