♧ 37♧

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Min YoonGi lộ ra một bộ dáng mờ mịt.

" Lee tiểu thư, tôi từng hôn cô sao?"

Anh cười đến cực kỳ vô tội.

" Thật sự là thật có lỗi, hiện tại tôi mất trí nhớ, trong đầu của tôi, hoàn toàn không nhớ rõ có chuyện này"

Anh lạnh mặt xuống.

" Hành vi bây giờ của cô sẽ chỉ làm tôi nghĩ rằng cô là đang trăm phương nghìn kế muốn phá hoại gia đình tôi"

" Anh–"

Những lời' phá hoại gia đình' này của anh vừa thốt ra, Lee JinHee nhìn thấy những người khách trong nhà hàng đều dùng một loại ánh mắt phê phán mà nhìn cô, cô thấy vậy nên khó xử không thôi, khí thế hung hăng cũng giảm hơn phân nửa.

Oán hận nhìn thoáng qua Son SeungWan, cô nhấp mím môi, biết mình còn ở lại cũng chỉ là tự rước lấy nhục nên mang theo oán giận mà rời đi.

Mặc dù Lee JinHee đã rời khỏi, nhưng những ánh mắt tò mò trong nhà hàng cũng không hề giảm bớt, dù sao bọn họ cũng ăn gần xong rồi, Min YoonGi liền đi tính tiền trước, dẫn theo cô rời đi.

Hai người trầm mặc bước về nơi đậu xe, Min YoonGi từ đầu đến cuối vẫn chặt chẽ nắm tay cô, cũng không thúc giục bước chân của cô, cô đi chậm, anh cũng đi chậm cùng cô.

Son SeungWan cố lấy dũng khí, quyết định, đây là lúc nói rõ tất cả.

" SeungWan, thực ra em……"

Cô hít sâu một hơi.

" Tuy rằng bây giờ anh mất trí nhớ, nhưng là có một số việc, em vẫn muốn nói rõ ràng với anh, thật sự nếu không nói, em sẽ bị nghẹn đến điên mất"

" Em nói đi"

Anh dịu dàng nói.

Nhìn anh đang dùng một loại vẻ mặt lắng nghe nhìn mình, cô như được một tiếng trống ủng hộ làm tinh thần hăng hái thêm mà nói.

" Vị Lee  tiểu thư kia vừa mới nói…… đều là thật sự!"

Cô cúi đầu, không dám nhìn mặt anh.

" Trong vụ nổ ngày đó, em cũng vừa vặn hẹn một khách hàng ở đó, sau khi vụ nổ xảy ra, trong lúc hỗn loạn em nhớ rõ em cùng một người phụ nữ nữa đã đụng vào nhau, những thứ trong ví đều rơi ra tán loạn, có thể vì thế mà những giấy tờ, chứng minh của bọn em bị cầm nhầm với nhau"

Cô thở dài một hơi.

" Sau khi em tỉnh lại thì vô cùng khó hiểu vì sao các người lại lầm em là Angel, nhưng anh và bác sĩ đều nói rằng em mất trí nhớ, thật sự là buồn cười. Khi đó em cũng thấy rất kỳ quái, trên thế giới vì sao lại có hai người đều tên là Son SeungWan, hơn nữa bộ dạng còn giống nhau như đúc?"

" Sau, em lại tới phòng ngủ của Angel, trong lúc vô tình đã phát hiện một quyển nhật kí, Angel dường như là biết có sự tồn tại của em trên đời này, em… em hẳn là chị em sinh đôi của cô ấy"

" Sau đó…… em, yêu anh…… em nghĩ rằng chỉ cần em không nói, anh sẽ vẫn nghĩ rằng em là người vợ mất trí nhớ của anh mà yêu thương, em cũng thử thuyết phục mình phải nói sự thật rõ ràng cho anh biết, nhưng mà, em lại sợ một khi em nói ra rồi thì anh sẽ vĩnh viễn phân rõ giới hạn với em…… Thực xin lỗi……"

Nước mắt cô tràn ra hốc mắt.

" Chiếm vị trí của vợ anh lâu như vậy, ta rất xin lỗi……"

Cô cảm giác được anh buông tay cô ra, lòng cô lạnh lẽo, nước mắt rơi càng dữ dội.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, cô bị kéo gắt gao vào lòng, cô kinh ngạc vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh mắt Min YoonGi thâm thúy nhìn chằm chằm cô —

" Cho dù em không phải người vợ thật sự của anh thì có làm sao?"

Vẻ mặt của anh còn vô cùng nghiêm túc.

" Em không phải người vợ thật sự của anh, chuyện này, anh đã sớm biết"

Toàn thân cô run lên, anh… đã sớm biết?

" Trước khi bị tai nạn giao thông, anh đã tìm chinh tín xã điều tra chuyện này, với kết quả kiểm chứng cùng suy luận của chinh tín xã, Angel đã bất hạnh qua đời ngay trong vụ nổ đó, em vừa mới nói các người từng đụng vào nhau, vừa vặn giải thích được một khúc mắc mà bọn anh không nghĩ ra, cũng hiểu được vì sao thân phận các người bị tráo đổi"

Son SeungWan vô cùng khiếp sợ tiêu hóa lời nói của anh, anh…… anh không phải mất trí nhớ sao? Vậy thì sao có thể nói ra những lời này?

Min YoonGi thở dài.

" Tình cảm giữa anh và Angel thật sự không tốt, tâm cơ của cô ta sâu sắc, năm đó cô ta vì muốn kết hôn với anh mà ngang nhiên cho thuốc vào trong đồ uống của anh, cô ta nghĩ rằng mang thai con anh là có thể gả vào Min gia làm thiếu phu nhân, anh cũng không phải loại đàn ông không chịu trách nhiệm nên đã cưới cô ta, nhưng thật không biết rằng, đó là khởi đầu của bất hạnh"

Anh lắc đầu cười khổ, nâng cằm Son SeungWan lên nhìn cô chăm chú.

" Ngay lúc anh hoàn toàn thất vọng với hôn nhân thì ông trời lại đưa em đến bên cạnh anh, thiện lương của em, nhiệt tình, thuần khiết, ngây thơ, tất cả tất cả của em đều làm cho anh say mê, cho dù em không phải người vợ thật sự của anh, nhưng anh thấy thực may mắn, cũng thực vừa lòng vì người bây giờ anh đang dắt tay là em"

Anh vô cùng nghiêm túc nói.

" Anh muốn xem em là người phụ nữ anh yêu nhất trong cuộc đời này mà che chở"

Nghe được lời thổ lộ cảm động như thế, cô hoàn toàn ngây ngốc.

" YoonGi…… anh thật sự đã sớm biết em không phải là Angel rồi sao?"

" Có rất nhiều chứng cớ để anh chú ý, tỷ như……"

Anh để sát vào bên tai cô.

" Lần đầu tiên của chúng ta, cũng là lần đầu tiên của em phải không?"

Mặt cô đỏ lên, anh cúi đầu cười nói.

" Còn nữa, phía sau lưng Angel có một vết bớt màu đỏ, nhưng em không có, nhưng nguyên nhân chính thúc đẩy anh đi tìm hiểu rõ ràng tất cả là Jung JaeHan, cậu ta tới tìm anh, nói cho anh biết anh đã hiểu lầm em, nhưng đó là bởi vì không đủ hiểu biết về em nên mới có thể hiểu lầm như vậy, cho nên, anh muốn biết người phụ nữ anh yêu đến tột cùng là ai"

JaeHan đi tìm anh…… Nói đến cậu ta, cô mới nhớ tới, từ lúc Min YoonGi bị tai nạn giao thông đến giờ, cô cũng quên hỏi thăm chuyện nhà bọn họ…… Mẹ cậu ta bây giờ thế nào rồi?

" JaeHan cậu ấy –"

" Nghe nói ông chủ cậu ta đã hứa sẽ chiếu cố đến bệnh tình của mẹ cậu ấy, em đừng lo lắng"

Anh vừa lòng nhìn cô.

" SeungWan, em thật là một người rất thiện lương"

Nghe được anh khen ngợi, mặt cô càng đỏ.

" Em cùng Angel ngoại trừ DNA giống nhau ra, những chỗ khác một chỗ cũng không giống, Angel đối với thiết kế trang phục hoàn toàn không có thiên phú cũng không có hứng thú, càng miễn bàn đến nấu nướng làm việc nhà, luôn chỉ biết đi shopping, cùng cô ta nói chuyện vô cùng nhàm chán, miệng lúc nào cũng chỉ toàn hàng hiệu"

Son SeungWan nghe được vô cùng tò mò.

" Thì ra…… Angel là người như vậy a……"

Anh buồn cười vỗ vỗ cái trán của cô.

" Tốt nhất em đừng nói với anh, lâu nay em buồn rầu đều vì chuyện này nha"









còn 1 phần nữa là hoàn rồi, tối t sẽ up nốt. và t hỏi này, có bạn nào có truyện ngôn tình hay hay không chỉ t với. vì bây giờ những truyện cần dùng đầu óc để nghĩ ra nội dung rất khó rất lâu có thể ra, nên cần một truyện edit nữa để không bị mốc. à, bạn nào có truyện cmt kèm tên cp nữa nhé. ngôn tình hay đam mĩ đều được, không nhất thiết phải là bts hoặc red velvet nhé. nhớ cmt đó nha ♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net