Chương 100 - Thẩm vấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon nhìn ra vẻ khiếp sợ trên gương mặt Myungsoo, cô gật đầu, thở dài nói: "Em cũng chỉ mới biết được gần đây thôi, thì ra tai nạn xe của em năm đó đều do một tay cô ta lên kế hoạch. Chẳng qua, em không có chứng cứ nên mới không dám nói ra chuyện này. Em nghĩ chắc anh còn chưa biết, thật ra Son Naeun chính là con gái ruột của bà Lee."

Myungsoo nghe thấy lời Jiyeon nói liền tiếp tục biến sắc, bảy năm trước khi tai nạn xe xảy ra, không phải anh chưa từng phái người đi điều tra chuyện này, nhưng vẫn chưa tìm được manh mối nào hết, khiến anh cũng dần tin tưởng đây chẳng qua chỉ là một sự cố giao thông bình thường mà thôi.

Giờ nghe Jiyeon nói vậy, tuy rằng anh cảm thấy thật khó tin nhưng vẫn hiểu, cô hoàn toàn không cần thiết phải lừa dối mình chuyện này.

Jiyeon thấy sắc mặt Myungsoo trở nên cực kỳ khó coi, cô thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Em biết để anh tiếp nhận chuyện cô gái mình yêu từng có ý đồ giết người rất khó khăn, nếu có thể, em tình nguyện không để anh biết việc này. Nhưng mà, bây giờ cô ta đang cố gắng làm hại em và đứa bé trong bụng, cho nên em không còn cách nào nhịn được nữa. Em sẽ không truy cứu sai lầm của bà Lee, nhưng không có biện pháp buông tha cho Son Naeun, hy vọng anh có thể..." Cô đang muốn nói, hy vọng anh có thể hiểu được suy nghĩ của mình. Thế nhưng lời còn chưa dứt, cô đã thấy Myungsoo dùng ngữ khí cực kỳ lạnh lùng chen ngang: "Anh sẽ khiến hai mẹ con đó phải trả giá thật thảm khốc..." Nói rồi, anh xoay người định bước ra ngoài.

Jiyeon có chút bất ngờ mở miệng thở dốc, cô vốn cho rằng anh sẽ không đành lòng trách cứ Son Naeun, vì anh ấy yêu cô ta, nhưng bây giờ xem ra, hình như mọi chuyện không phải như cô nghĩ.

Myungsoo đi tới cửa, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, đột nhiên dừng chân lại, nghiêng đầu nói với Jiyeon đang nằm trên giường rằng: "Còn nữa, người anh yêu mến, chưa bao giờ là Son Naeun hết. Cô ta chỉ là cấp dưới của anh mà thôi!!!"

Nói xong, đầu cũng không ngoảnh lại đã tông cửa bỏ đi.

Jiyeon ngạc nhiên há hốc mồm, nửa ngày không thể khép lại.

Tại sao lại như thế? Anh vừa mới nói, anh không yêu cô ta, cô ta chỉ là cấp dưới của anh. Chuyện này...Sao có thể?

Myungsoo ra khỏi bệnh viện liền bấm số điện thoại của Woohyun, bảo anh ta nhắn Naeun đến văn phòng chờ mình.

Đến lúc anh vào công ty đã thấy Nam Woohyun và Son Naeun đang ngồi ngay ngắn trong phòng làm việc chờ anh xuất hiện.

Nhìn thấy Myungsoo bước đến, hai người lập tức đứng dậy nhìn anh nói: "Tổng tài, anh gọi chúng tôi đến đây có chuyện gì vậy?"

Myungsoo dốc sức đè nén sự phẫn nộ trong lòng mình, anh hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Naeun nói: "Kể từ lúc này, mọi vấn đề tôi đặt ra hy vọng cô hãy trả lời thành thật, nếu để tôi phát hiện cô nói dối, cam đoan nửa đời sau cô đừng mong sống dễ chịu."

Naeun nghe vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch, hai chân có chút hơi nhũn ra, nhưng rất nhanh sau đó cô ta liền bình tĩnh lại, trên mặt nặn ra một nụ cười khó coi, tỏ vẻ thoải mái cất tiếng: "Myung...Myungsoo, anh...anh đang nói cái gì vậy...rốt cuộc anh muốn hỏi em chuyện gì chứ?"

Myungsoo không trả lời cô ta ngay mà chỉ thản nhiên nhìn Woohyun đang đứng bên cạnh Naeun, vẻ mặt cũng khiếp sợ không kém, dặn dò anh ta: "Gọi điện thoại cho luật sư Joon, bảo ông ta đến văn phòng."

Nghe vậy Woohyun liền lập tức xoay người đi làm.

Myungsoo ngồi vào chiếc ghế xoay đằng sau bàn làm việc, dùng ánh mắt hết sức lạnh lùng nhìn chằm chằm Naeun đang có chút khó khăn đứng trước mặt mình.

Không bao lâu sau, luật sư Joon đã dẫn theo trợ lý của mình đến gõ cửa văn phòng, Myungsoo liền mời họ ngồi xuống, sau đó nhân tiện nói: "Kể từ lúc này, tôi mong ông có thể ghi chép toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện của tôi và cô Son đây, hơn nữa còn phải đảm bảo tính xác thực của nội dung này, để chúng có hiệu lực pháp luật."

"Vâng, Kim tổng." Luật sư Joon nghiêm túc gật đầu, bắt tay vào cùng trợ lý của mình chuẩn bị tốt bản ghi chép.

Lúc này Naeun đã bị bầu không khí căng thẳng ở đây chèn ép có phần khó thở, cô ta không biết Myungsoo đang muốn làm gì, chẳng lẽ anh đã phát hiện mọi chuyện? Nhưng mà không thể nào.

Lắc lắc đầu, cô ta vô cùng chắc chắn khẳng định rằng Myungsoo không biết gì hết, nếu không sao lại có buổi nói chuyện này chứ?

Nghĩ thông suốt điểm này, cô ta cũng có phần dễ thở hơn, liền hít sâu một hơi, bình tĩnh nghênh đón ánh mắt lạnh lùng của Myungsoo.

Đối với vẻ trấn định của Naeun, Myungsoo hết sức vừa lòng, điều anh muốn chính là hiệu quả này.

"Trước khi bắt đầu, tôi cần cảnh cáo cô, nếu cô trả lời thành thật những vấn đề của tôi, tôi sẽ xem xét tha thứ, nhưng nếu như để tôi phát hiện cô có nửa lời nói dối, chờ tra xét rõ ràng, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô." Anh phát ra lời cảnh cáo cuối cùng, sau đó bắt đầu hỏi vấn đề thứ nhất: "Mẹ ruột của cô là ai?"

Son Naeun nghe thấy câu hỏi này, nét mặt lập tức biến đổi, dùng ánh mắt không xác định nhìn về phía Myungsoo, không biết mình có nên nói thật hay không.

Thế nhưng, khi cô ta nhìn thấy ánh mắt như đang thưởng thức sự giãy dụa của con mồi từ Myungsoo liền thoả hiệp, nhỏ giọng trả lời: "Là Lee Si Young."

"Lee Si Young? Có quan hệ gì với tôi?" Myungsoo tiếp tục hỏi.

"Là...là quản gia của nhà họ Kim, cũng chính là bà Lee." Naeun biết mình không có biện pháp giấu diếm nữa, chỉ đành trả lời.

Cô ta vừa dứt lời, nét mặt Nam Woohyun liền trở nên không sao tin được, hô lên một tiếng kinh hãi. Đáp án này rất ngoài dự liệu của anh ta. Không ngờ Naeun lại là con gái ruột của bà Lee, thế mà từ trước đến giờ chưa từng nghe cô ta nhắc tới.

"Tốt lắm. Tai nạn xe cách đây bảy năm của Jiyeon xảy ra như thế nào?" Myungsoo rất hài lòng với sự thẳng thắn của cô ta, tiếp tục hỏi.

Naeun nghe vậy lập tức kinh hoảng, cặp mày vội vàng nhíu chặt lại.

Anh đã phát hiện ra bí mật kia rồi ư? Chuyện này sao có thể? Chẳng lẽ anh đã tìm ra tên lái xe gây chuyện kia để hỏi rõ ràng rồi?

"Cô chỉ có một cơ hội duy nhất để nói thật, hãy quý trọng nó." Myungsoo biết cô ta đang giãy dụa không biết có nên nói thật ra hay không, dù sao có rất ít nghi phạm sẽ thú nhận ngay từ lần thẩm vấn đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#myungyeon