Chương 16 - Tức giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Paris, kinh đô trữ tình trong mắt toàn bộ người trên thế giới, là nơi mà Park Jiyeon đã muốn tới từ lâu.

Khi bước chân của cô dừng lại trên mảnh đất của thành phố cổ xưa và lãng mạn này, cô cảm giác mỗi một hơi thở của mình đều như đang chìm đắm trong cảnh vật như tranh vẽ nơi đây.

Vì sai lệch múi giờ, khi Park Jiyeon tỉnh lại trên chiếc giường lớn trong khách sạn, trong gian phòng đã chẳng còn một bóng người, Kim Myungsoo cũng không biết đã đi đâu.

Xoay người xuống giường, cô kéo tấm rèm cửa vừa dày vừa nặng sang hai bên, phát hiện bây giờ đã là ban đêm, vị trí của khách sạn nơi cô đang ở vừa lúc lại nằm trong trung tâm khu vực buôn bán sầm uất của thành phố, phóng mắt nhìn ra xa, cảnh đêm phồn hoa của Paris rực rỡ tráng lệ đều thu hết vào tầm mắt.

Đúng lúc cô đang mê mẩn thưởng thức cảnh đêm trước mặt, một thanh âm hết sức không hợp thời phát ra từ trong bụng khiến Park Jiyeon đột nhiên nhớ tới, mình đã thật lâu chưa có ăn uống gì rồi.

Thay quần áo xong, cô đi từ phòng ngủ tới phòng khách, vẫn không phát hiện được bóng dáng Kim Myungsoo như cũ,

Cho là anh có chuyện gì vội vàng nên đã đi trước, thế là cô quyết định tự mình đến nhà ăn khách sạn kiếm chút đồ lót dạ trước đã, cầm ví ra khỏi phòng, cô đột nhiên nhớ tới nếu Kim Myungsoo trở về mà không thấy mình thì sao, có thể sẽ rất sốt ruột, vì vậy cô tùy tay cầm lấy chiếc bút trên bàn cùng tờ giấy ghi chép, viết vài lời nhắn lại rồi đặt xuống, sau đó mang vẻ mặt tràn ngập mong chờ một bữa tối lãng mạn trên nước Pháp bước ra khỏi phòng.

Nửa giờ sau, Kim Myungsoo cùng Son Naeun và Nam Woohyun từ bên ngoài làm việc trở về, khi bọn họ đi vào phòng chuẩn bị đánh thức Hoa Ngữ Nông đi ăn chút gì lại phát hiện trong phòng ngủ không hề có bóng dáng của cô.

Nhất thời, sắc mặt Kim Myungsoo dần dần đọng lại, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng.

Nam Woohyun thấy thế, lập tức nói: "Tổng tài, có thể phu nhân đã tỉnh lại từ trước sau đó cảm thấy đói bụng nên đã đi xuống ăn trước rồi, không bằng chúng ta đến nhà ăn tìm cô ấy đi."

Son Naeun cũng đã phát hiện vẻ mặt Kim Myungsoo có chút không đúng, cô vừa định phụ họa với Nam Woohyun để khuyên anh không cần tức giận, bất chợt ánh mắt không cẩn thận thoáng nhìn thấy tờ giấy nhắn lại của Park Jiyeon bị mọi người bỏ qua trên bàn, cô ta liền bất động thanh sắc thong thả bước tới gần, thừa dịp hai người còn lại không chú ý, cô đem tờ giấy giấu vào lòng bàn tay, vo thành một nắm, sau đó nói: "Thư ký Nam nói không sai, Jiyeon có thể vì đói bụng nên đã đi xuống nhà ăn dùng cơm trước rồi, chẳng qua dù vậy, cô ấy cũng cần để lại lời nhắn đưa cho người phục vụ để chúng ta có thể biết được hướng đi của mình chứ. Vậy thì, chúng ta nhanh chóng đi xuống tìm cô ấy đi. Paris không thể so sánh với những nước khác, hơn nữa tiếng Pháp của Jiyeon cũng không được tốt lắm, hy vọng sẽ không phát sinh ra chuyện gì..."

Son Naeun còn đang tính tiếp tục nói điều gì đó đã thấy Kim Myungsoo nhanh chân bước ra ngoài cửa phòng, Nam Woohyun cũng lập tức bước theo anh, đợi đến lúc Son Naeun đuổi kịp mình, Nam Woohyun đột nhiên thả chậm bước chân, thấp giọng nói nhỏ bên tai cô ta: "Tuy rằng cô mới đến Kim thị không lâu, nhưng trước kia cô cùng tổng tài vốn là chỗ bạn bè, tôi tin cô biết rõ được lúc nào thì nên nói cái gì, mấy lời không thỏa đáng thì không nên nói lung tung."

Son Naeun không nghĩ tới Nam Woohyun sẽ đột nhiên giáo huấn chính mình, nhất thời cô ta cảm thấy mặt nóng rực lên, gương mặt vốn thanh thuần xinh đẹp lập tức nhiễm một màu diêm dúa lẳng lơ và câu dẫn: "Anh đã biết tôi cùng Myungsoo là chỗ bạn bè, như vậy tôi xin khuyên anh một câu, đừng làm ra vẻ khôn ngoan, tôi hiểu rõ Myungsoo hơn nhiều so với anh đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#myungyeon