Chương 36 - Cảnh sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở trong phòng bệnh ngây ngốc không lâu liền có hai cảnh sát tiến vào làm việc.

"Anh là chồng của bệnh nhân?" Bọn họ có lẽ đã từ bệnh viện biết được một ít tư liệu về người nhà, nên nhìn Kim Myungsoo đưa giấy tờ chứng minh xong, liền bắt đầu hỏi một chút vấn đề liên quan.

"Tôi muốn biết ai là người đã khiến vợ của mình thành như vậy, lái xe gây chuyện có bắt được không?" Kim Myungsoo trực tiếp dùng một câu hỏi trả lời vấn đề của bọn họ, đúng vậy, anh là chồng của cô, mà bây giờ, anh chỉ muốn biết ai là người đã biến Park Jiyeon thành bộ dáng như này mà thôi.

"Lái xe gây chuyện đã bỏ chạy, nhưng đồng nghiệp của chúng tôi đã đến bộ phận giao thông lấy băng ghi hình tại nơi xảy ra vụ việc, chuyện này bên giao thông đã lập án, bây giờ cần anh phối hợp làm một vài thủ tục liên quan." Một cảnh sát có phần lớn tuổi nói xong, có lẽ đã phát hiện ra sắc mặt Kim Myungsoo không được tốt lắm, lại đưa mắt nhìn Park Jiyeon vẫn còn đang hôn mê, sau đó nói: "Có lẽ tối nay chúng tôi lại đến trò chuyện cùng với anh thì hơn?"

"Để trợ lý của tôi làm đi, muốn đăng ký cái gì, tìm anh ta liền xong, trước khi các ông bắt được hung thủ của vụ này, tôi không hy vọng có người đến quấy rầy mình và vợ." Kim Myungsoo lạnh lùng ra lệnh đuổi khách, theo anh thấy, cùng đám cảnh sát ở chỗ này làm việc chính là lãng phí thời gian, bọn người này có thời gian ở đây lãng phí với anh, vì sao không đi truy bắt hung thủ chứ?

Một cảnh sát khác tuổi còn khá trẻ nghe thấy giọng điệu nói chuyện của Kim Myungsoo, vẻ mặt liền có chút khó chịu, anh ta tiến lên một bước, định nói vài lời gì đó với anh, nhưng bị người cảnh sát lớn tuổi kia giữ chặt, thấp giọng nói: "Được rồi, chúng ta ra ngoài trước đi."

"Nhưng mà anh ta..." Người cảnh sát trẻ có chút không tình nguyện, đại khái là bởi vì từ lúc anh ta làm cảnh sát tới nay, đây là lần đầu tiên gặp phải thái độ lạnh nhạt như thế của người nhà người bị hại.

"Đi!" Người cảnh sát lớn tuổi không để cho anh ta nhiều lời vô nghĩa, nắm lấy tay anh ta đi ra bên ngoài.

Kim Myungsoo không hề nhìn theo bóng lưng hai người kia rời đi, từ đầu đến cuối tầm mắt của anh vẫn luôn dừng lại trên mặt Park Jiyeon, hai tay nắm chặt lại, trong mắt phát ra anh sáng lạnh lẽo khiến người ta không dám đối diện.

...

Nửa giờ sau, Nam Woohyun ra khỏi cửa phòng bệnh hiện tại, sau khi đi vào, anh báo cáo với Kim Myungsoo rằng đã liên lạc được với bệnh viện Seoul bên kia, tỏ lòng quan tâm một chút đến vết thương của Park Jiyeon, cuối cùng mới hỏi Kim Myungsoo còn có gì cần dặn dò hay không.

"Tìm thám tử, dùng hết mọi biện pháp cũng phải tra ra là ai đã đụng vào xe cô ấy, không cần tiếc gì hết, nhất định phải tìm ra tên lái xe gây chuyện này." Mặt Kim Myungsoo không chút thay đổi mở miệng, bàn tay nắm chặt gần như có thể vắt được thành nước.

"Vâng." Nam Woohyun đáp ứng, sau đó lại hỏi: "Đúng rồi, có cần phải báo cho ông chủ và bà chủ không? Hình như bọn họ vẫn chưa nhận được tin này."

"Trước mắt đừng nói cho bọn họ biết, chờ Jiyeon tỉnh lại, chuyển viện rồi nói sau. Đêm nay tôi sẽ ở đây cùng cô ấy, cậu hủy bỏ mọi lịch trình và công việc ngày mai của tôi đi, chuyện công ty, cậu hãy để ý một chút."

"Tôi hiểu rồi." Nói xong, Nam Woohyun lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#myungyeon