Chương 65 - Nhà của bọn họ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mason, con đang nói gì đấy? Đó là ba của con, không phải chú." Park Jiyeon nghe vậy liền lập tức cải chính.

"A? Ba? Thật thế sao? Chuyện này có thật không?" Mason nghe nói người chú trước mặt chính là ba, vẻ mặt nhất thời tỏ ra không sao tin được.

Kim Myungsoo cũng không đoán ra đây chính là con mình, trong giây lát cũng không biết nên phản ứng thế nào.

Mason nhảy xuống khỏi lòng Park Jiyeon, đi quanh người Kim Myungsoo vài vòng, đánh giá trên dưới một lần, sau đó đứng trước mặt anh, cực kì nghiêm túc hỏi: "Nếu chú là ba của cháu, chú có chứng cớ gì để chứng minh không?"

"Chứng minh? Cái này..." Nam Woohyun không đoán trước được cậu nhóc này lại nhiều chuyện như vậy, còn đòi chứng minh nữa, trong giây lát anh cũng ngẩn người không biết làm sao.

"Con muốn ba chứng minh thế nào?" Kim Myungsoo nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt buồn cười nhìn cậu bé đang tỏ vẻ nghiêm túc nói chuyện cùng mình, hỏi ngược lại.

Mason cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói: "Cháu hỏi mấy vấn đề, chú trả lời, nếu chú trả lời đúng, vậy chứng minh chú chính là ba của cháu."

"Được, con hỏi đi." Kim Myungsoo cũng muốn biết con mình có thể hỏi những vấn đề gì, vì vậy anh hứng thú nói chuyện cùng thằng bé.

"Nhớ là phải giống như trong TV, hỏi phát trả lời luôn đấy nhé. Chuẩn bị, bắt đầu, cháu hỏi chú, bộ ngực của mẹ cháu có hình gì?" Mason nhanh chóng đặt ra vấn đề thứ nhất.

"Ừm, chuyện này..." Nghe vậy, ánh mắt Kim Myungsoo hơi tối nhìn thoáng qua Park Jiyeon đang đứng đằng sau Mason, rơi trúng vào gương mặt đỏ bừng như trái táo của cô. Cô liền lập tức nhéo lỗ tai Mason nói: "Con hỏi cái vấn đề linh tinh gì vậy hả?"

"Ui ui ui...Đau...Mẹ không được bắt nạt trẻ con như thế..." Mason đau quá kêu ầm lên, sau đó giãy dụa nói.

Kim Myungsoo nhìn hai mẹ con trước mặt, buồn cười nói: "Bộ ngực của mẹ con rất đầy đặn."

"Anh..." Park Jiyeon không ngờ Kim Myungsoo lại thật sự trả lời vấn đề của Mason, mặt lập tức đã đỏ nay càng đỏ hơn.

"Đáp án, bộ ngực của mẹ rất to, rất co dãn." Mason lớn tiếng tuyên bố.

Nam Woohyun đứng xem một bên cảm thấy mình không thích hợp ở đây trong trường hợp này, vì vậy anh khẽ ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói bên tai Kim Myungsoo: "Tổng tài, tôi qua bên kia trước, hỏi xem bên phía bệnh viện Seoul đã mời được chuyên gia tới chưa..."

"Cậu đi đi." Kim Myungsoo gật đầu, đồng ý để anh ta rời đi.

"Sau đây là đề thứ hai." Mason tiếp tục hỏi: "Mông của mẹ thế nào?"

"Mason, con còn hỏi mấy vấn đề kì quái này nữa, mẹ liền tức giận đấy." Park Jiyeon nghe vậy, lại thưởng cho Mason mấy cú cốc vào đầu.

Mason bị đánh rất đau, vô cùng ai oán dẩu môi nói: "Mẹ đã tức giận rồi mà."

Kim Myungsoo bị dáng vẻ đáng yêu của Mason chọc cười, anh suy nghĩ một chút rồi đáp: "Cái mông của mẹ con cũng rất đầy đặn."

"Đáp án, mông của mẹ rất cong, rất đầy đặn." Mason lại lớn tiếng tuyên bố. Sau đó cậu nhóc liền hai mắt rưng rưng, bổ nhào tới trước mặt Kim Myungsoo, ôm chân của anh nói: "Ba, chú đúng là ba của cháu rồi..." =))))

Kế tiếp chính là màn tái ngộ cảm động của cha và con, nhưng bởi vì trò đùa của Mason khiến cho cảnh tượng này nhìn qua hết sức mắc cười, mà Park Jiyeon thì lại bị hai cha con làm cho mặt mũi đen xì cả.

Hai cha con gặp mặt xong rồi, Nam Woohyun liền từ ngoài cửa bước vào, báo cáo với Kim Myungsoo: "Tổng tài, bên phía bệnh viện Seoul đã chuẩn bị xong phòng bệnh rồi, chuyên gia khoa huyết học cũng đã đến, chỉ chờ chúng ta qua liền lập tức làm kiểm tra."

"Được, phía bên này cậu lo liệu nốt đi, tôi dẫn bọn họ qua bệnh viện Seoul trước." Nói xong, Kim Myungsoo ôm lấy Mason bước ra ngoài.

Thấy thế, Park Jiyeon lập tức nhanh chóng đi theo.

***** đường phân cách giây phút cảm động *****

Chạng vạng tối, tại biệt thự bên bờ Kang Nam, một nhà ba người "hạnh phúc" cùng nhau ăn cơm trong phòng khách.

"Mason, con thích ngôi nhà này không?" Kim Myungsoo vừa ăn cơm vừa cùng con trai bồi dưỡng tình cảm.

"Có, so với nhà của con bên Tây Ban Nha còn đẹp hơn. Ba, đây là nhà của ba sao?" Mason vừa bỏ đồ ăn mỹ vị đầy miệng vừa gật đầu nói.

"Nơi này về sau sẽ là nhà của con." Kim Myungsoo sửa lại lời cậu nhóc.

"Thật sao, con không phải ở lại bệnh viện nữa sao?" Nói xong, Mason còn lén lút nhìn trộm nét mặt của Park Jiyeon, giống như đang đợi cô cho mình đáp án khẳng định.

"Không cần ở lại bệnh viện, sẽ có bác sĩ đến kiểm tra thân thể cho con, sau này con ở trong nhà sẽ tốt hơn." Nói xong, Kim Myungsoo nhìn về phía Park Jiyeon: "Tôi sắp xếp hai bảo mẫu chăm sóc cuộc sống thường ngày của em và Mason, nếu như có chuyện gì có thể gọi điện đến cho tôi."

"Được, biết rồi." Park Jiyeon gật đầu, thấp giọng đáp.

"Thật thế sao? Con thật sự không được ở lại bệnh viện nữa sao? Tốt quá tốt quá, có điều, cứ thế thì không được nhìn thấy những chị y tá xinh đẹp rồi, tiếc quá..." Mason nói xong còn làm ra vẻ mặt tiếc nuối.

"Thế hay là mang con ra bệnh viện ở tiếp nhé." Park Jiyeon nghe thế liền cố tình trêu đùa Mason.

"Không thèm, con không muốn sống ở bệnh viện..." Mason lắc đầu như trống bỏi, phản đối nói. Sau đó cậu bé hiếu kỳ nhìn Kim Myungsoo hỏi: "Ba cũng sẽ ở lại nơi này sao? Sau này chúng ta sẽ là người một nhà sao?"

"Ba..." Kim Myungso vừa định nói mình không ở nơi này, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt con tràn ngập khát vọng tình thương của ba, liền đem lời nói bên môi nuốt xuống, sửa lại: "Ba sẽ thường xuyên ở lại chỗ này."

"Tốt quá, sau này con chính là đứa trẻ hạnh phúc có ba có mẹ...tuyệt vời, tuyệt vời..." Mason vui vẻ vỗ tay hô.

Park Jiyeon đột nhiên cảm thấy có chút chua xót trong lòng, cô nhớ lúc trước Myungso từng nói, chờ đứa bé trong bụng cô sinh ra, cô sẽ phải rời đi. Hạnh phúc mà Mason mong muốn, chẳng qua chỉ có thể duy trì được mấy tháng mà thôi. Cô phải làm thế nào mới có thể để Kim Myungsoo phục hôn với mình, để bọn họ thật sự trở thành người một nhà đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#myungyeon