Chương 70 - Khách không mời mà đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cúp điện thoại, cô quay đầu nhìn về phía Mason đang núp ở trong lòng Kim Myungsoo, phát hiện thằng bé đang cảnh giác nhìn mình.

"Mẹ đi xuống lầu nhìn xem bữa tối đã chuẩn bị xong chưa." Jiyeon thở dài, xoay người rời khỏi phòng.

Mason quay cái đầu nhỏ, nhìn về phía Myungsoo nói: "Ba, ba có thể tặng con ảnh chụp có chữ kí của nữ diễn viên Victoria Song trong 'siêu nhân ánh sáng' được không? Con muốn...cái đó lắm."

"Chuyện này..." Myungsoo nghe vậy liền do dự. Anh lớn bằng từng này nhưng chưa từng đi theo đuôi minh tinh nào hết, nếu để người ta biết được anh đi tìm nữ minh tinh nhờ kí tên, khó tránh khỏi bị đám phóng viên viết linh tinh một trận.

"Trên TV nói, ba là người vĩ đại nhất trên thế giới này, không gì không làm được, có thể giúp trẻ nhỏ đạt được mọi điều ước đấy..." Mason liều mạng nịnh nọt, tâng bốc anh.

"Được rồi, ba sẽ nhờ người chuẩn bị cho con." Myungsoo hết cách với thằng bé, đành phải đáp ứng.

"Tốt quá tốt quá, nếu như có thể tiện tay mang cả số điện thoại qua thì không còn gì tốt hơn." Mason vui vẻ khoa tay múa chân nói.

"Cái thằng nhóc này, thật đúng là tham lam..." Myungsoo bật cười, vỗ nhẹ mông cậu bé, sau đó ôm con đi xuống dưới lầu.

Một nhà ba người dùng cơm dưới lầu xong đã là sáu giờ rưỡi, Mason lo không đến kịp giờ mở màn, vội vàng gào thét ầm ĩ nói muốn đi. Hoa Ngữ Nông lại cảm giác thân thể không thoải mái, cho nên muốn ở nhà nghỉ ngơi.

Kim Myungsoo cũng không định miễn cưỡng bắt cô đi cùng, thấy cô không muốn ra khỏi nhà liền tự mình mang Mason đi chơi.

Park Jiyeon ngồi ở phòng khách dưới lầu vài phút, sau đó cô lên gác, muốn tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ sớm.

Chờ cô tắm rửa, thay quần áo xong xuôi chuẩn bị nằm xuống thì người hầu lại đến gõ cửa phòng.

"Có chuyện gì vậy?" Jiyeon có chút mệt mỏi cất tiếng.

"Phu nhân, có cô Son tới nhà, nói là bạn cũ muốn tới thăm cô." Người hầu đứng ở cửa thông báo.

"Cô Son? Chẳng lẽ là Son Naeun?" Jiyeon nghĩ vậy, lập tức ngồi dậy, cài lại áo ngủ, sau đó đi xuống lầu.

Khi cô xuống đến nơi liền nhìn thấy người đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách chờ mình chính là Son Naeun.

Naeun nhìn thấy Jiyeon từ trên lầu đi xuống, lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Xin chào, cô Son..." Jiyeon đi đến bên người cô ta, gật đầu chào hỏi.

"Jiyeon, ngại quá, đã quấy rầy cô nghỉ ngơi rồi." Son Naeun tỏ vẻ xin lỗi trên mặt, ái ngại nói. Thật ra sở dĩ cô ta xuất hiện ở trong này, hoàn toàn là bởi vì hôm nay nghe bác Lee nói Kim Myungsoo không về nhà cùng cha mình mở tiệc mời khách từ phương xa, cô ta đoán Myungsoo nhất định tìm đến chỗ Jiyeon, cho nên mới tìm đến chỗ này muốn phá hủy cơ hội ở chung của hai người. Nhưng lúc cô ta đến đây lại không nhìn thấy Myungsoo nên không tránh khỏi có chút ngoài ý muốn.

"Không quấy rầy đâu, tôi cũng chưa đi ngủ mà. Cô đến tìm tôi có chuyện gì không?" Jiyeon lắc đầu, thái độ ôn hòa nói. Đối với Son Naeun, trong nội tâm cô vẫn luôn mang theo vài phần áy náy.

"Tôi...tôi đến là muốn giải thích với cô, chuyện lần trước ở công ty nhìn thấy cô, thái độ của tôi không thật sự tốt, hy vọng cô có thể tha thứ..." Trên mặt Naeun lóe ra chút tươi cười miễn cưỡng, có thể cảm giác được câu giải thích này của của cô ta nghĩ một đằng nói một nẻo đến cỡ nào.

Jiyeon cũng không ngờ cô ta sẽ đến giải thích với mình, vì vậy nhanh chóng nói: "Cô đừng nói như vậy, thật ra nói đến cùng, vấn đề vẫn ở trên người tôi. Tôi mong cô có thể tha thứ cho lần xuất hiện đột ngột này, thật sự là tôi ...không còn cách khác..."

"Không còn cách nào? Vì sao cô lại nói như vậy? Lần này cô trở về, là vì có chuyện gì sao?" Naeun nắm bắt được ít đầu mối từ lời của Jiyeon, lập tức cao giọng truy vấn.

"Cô Son, thật xin lỗi, tôi biết cô rất yêu Myungsoo, nhưng xin lỗi, vì con, tôi không thể nào lùi bước được nữa, xin cô hãy tha thứ cho tôi..."

"Cái...cái gì? Con...cô...có con của Myungsoo? Điều này sao có thể? Hai người như thế nào mà..." Naeun hiển nhiên không ngờ rằng lần này Jiyeon trở về lại mang theo tin tức quan trọng như thế, vẻ mặt của cô ta trở nên rất khó tin.

"Đúng vậy, thật ra năm đó lúc tôi rời đi cũng đã có mang rồi, mấy năm nay tôi ở nước ngoài cùng đứa bé, vốn định một mình nuôi lớn con, thế nhưng...con trai tôi mắc bệnh, là bệnh máu trắng, tôi phải tiếp tục mang bầu mới có thể cứu nó, cho nên..."

"Cho nên đây chính là lý do cô trở về lần này?" Naeun cắt đứt lời của cô, lạnh lùng hỏi.

"Phải, là một người mẹ, tôi muốn ích kỷ một lần, tôi muốn cho bọn trẻ một gia đình đầy đủ. Tôi biết chuyện này mình có lỗi với cô, cho nên cũng đành mặc cô hận tôi, trách tôi ra sao, tôi đều nhận hết, nếu có thể, tôi nguyện ý làm bất cứ chuyện gì để có thể đổi lấy sự tha thứ của cô." Jiyeon nói xong những lời từ đáy lòng mình, vẻ mặt thật sự chân thành.

Thế nhưng Naeun lại cười lạnh, biểu cảm phẫn nộ nhìn Jiyeon nói : "Cô cho là dùng con làm lợi thế liền có thể trở lại bên người Myungsoo hay sao? Tôi cho cô biết, bác Kim đã sớm coi tôi là người tốt nhất cho vị trí con dâu của mình, vài ngày nữa đến bữa tiệc sinh nhật của Myungsoo, tôi sẽ dùng thân phận bạn gái của anh ấy để xuất hiện, đến lúc đó, mọi người đều sẽ biết đến địa vị của tôi ở trong nhà họ Ninh, cô nghĩ là cô còn có cơ hội hay không?"

Jiyeon nghe vậy, sắc mặt liền trở nên tái nhợt, lời nói của Son Naeun giống như mũi dao găm vào trái tim cô.

Đúng vậy, sao cô có thể quên được chứ? Bảy năm qua, tuy Naeun không hề gả cho Myungsoo, nhưng nếu bọn họ vẫn không ngừng nỗ lực thì bây giờ cũng chính là lúc thu hoạch. Như thế nào cô có thể khờ dại nghĩ rằng, mình có thể xen vào giữa bọn họ đây?

Có điều, nếu là như thế, sao đêm qua Myungsoo vẫn nói cô có thể nghĩ đến chuyện phục hôn cùng anh? Anh đang cố ý đùa giỡn, trêu chọc cô ư? Vì sao anh phải làm như vậy? Vì sao mỗi lần họ đối mặt với nhau, vẻ mặt của anh luôn tràn ngập phẫn nộ? Rốt cuộc anh tức giận vì điều gì cơ chứ?

Naeun thấy Jiyeon không nói lời nào một lúc lâu, biết những lời mình nói đã có tác dụng, vì thế cô ta liền cao ngạo ngẩng đầu nhìn Jiyeon nói: "Nếu cô biết thức thời thì hãy mau chóng biến đi, bằng không chờ lúc sinh con xong, bị Myungsoo vứt bỏ thì không khác gì bị chồng ruồng rẫy hết, sẽ bị người người nhạo báng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#myungyeon