Chương 72 - Tên quỷ con kia thật đáng ăn đòn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngày mai thư ký sẽ mang lễ phục qua đây, buổi tối bảy rưỡi xe sẽ đến đón em và Mason đến hội trường." Myungsoo không trả lời vấn đề của cô, chỉ thu tay lại, lạnh lùng dặn dò, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa.

*************

Khi bác sĩ Goo đến, Kim Myungsoo đang ngồi ở trên ghế salon dưới lầu chờ ông ta.

"Kim tổng, ngại quá, để cậu phải đợi lâu rồi." Bác sĩ Goo đi đến trước mặt anh giải thích.

"Còn nhanh hơn so với tôi nghĩ nữa, người ở trên lầu, tôi để bảo mẫu đưa ông đi lên." Nói xong, Myungsoo khẽ vẫy tay với bảo mẫu, ý bảo bà ta đưa bác sĩ Goo và y tá đi lên lầu khám bệnh cho Jiyeon.

Bác sĩ Goo liền theo bảo mẫu đi lên lầu, Myungsoo tiếp tục ngồi trên ghế salon chờ kết quả kiểm tra.

Nửa giờ sau, bác sĩ Goo xuống lầu, nói với Myungsoo: "Vấn đề không lớn, bởi vì số tuần mang thai còn ít, cho nên thai chưa ổn định, ba tháng đầu lúc mang thai là thời kỳ tương đối nguy hiểm, trong lúc này, tâm trạng của phụ nữ có thai tốt nhất nên bảo trì vui vẻ, không nên chịu kích thích, sau đó phối hợp cùng chế độ dinh dưỡng hợp lý, bình thường chú ý một chút, không nên quá vất vả sẽ tốt hơn. Tôi đã sắp xếp y tá ở lại chăm sóc cho cô ấy, cậu có thể yên tâm."

"Ngại quá, sau đó có thể còn phiền ông định kỳ qua đây giúp cô ấy kiểm tra sức khỏe." Kim Myungsoo nghe bác sĩ Goo nói thân thể Park Jiyeon không có trở ngại gì liền lập tức yên lòng.

"Đây là chuyện mà bác sĩ riêng của nhà họ Kim nên làm, Kim tổng cần gì khách khí, nếu như không còn gì dặn dò, tôi xin cáo từ trước." Bác sĩ Goo mỉm cười nói tạm biệt.

"Ông đi thong thả." Myungsoo gật đầu, sau đó nhìn theo bóng bác sĩ Goo rời đi.

Lúc này, người hầu đã tới, đứng trước mặt Myungsoo hỏi: "Ông chủ, đêm nay ông sẽ ở lại đây sao?"

"Không, tôi có chuyện, bà cứ làm việc của mình đi." Khoát tay áo, Myungsoo liền nhấc chân đi về phía cửa lớn.

************

Giữa trưa ngày hôm sau, hai mẹ con Park Jiyeon ăn cơm xong, thư kí Han liền cầm lễ phục may gấp theo yêu cầu đến nhấn chuông cửa.

Đi vào biệt thự, khi thư kí Han biết chủ nhân của lễ phục là Jiyeon, cô lập tức vui vẻ nở nụ cười, đi đến trước mặt Jiyeon nói: "Tôi còn đang nghĩ sao tổng tài có thể nhớ rõ số đo của một cô gái thế, hóa ra lễ phục này là làm cho phu nhân."

Jiyeon nhìn thấy quần áo thư kí Han đang cầm trong tay, hơi sửng sốt, rất nhanh sau đó mới kịp thời phản ứng, hỏi lại: "Cô nói, lễ phục này là Myungsoo đặt may theo số đo của tôi sao?"

"Còn không phải ư, phu nhân, dáng người của cô thật là tốt, làm tôi hâm mộ chết đi được." Nói xong, thư kí Han mở lễ phục ra, mang đến ướm thử trên người Jiyeon.

Mason đang ngồi một bên thấy thế, lập tức bu đến gần, lớn tiếng kêu: "Oa oa...bộ váy này trông thật tuyệt, mẹ, mẹ mau mặc vào thử xem đi..."

Thư kí Han nhìn thấy Mason vừa chạy tới, lập tức cười híp mắt đưa tay nhéo gương mặt nhỏ nhắn nói: "Vị này chính là cậu chủ nhỏ của chúng ta đi, dáng vẻ thật là xinh xắn, như đúc từ một khuôn với tổng tài vậy..."

"Này, dì kia, nam nữ khác biệt, sao dì có thể tùy tiện sờ soạng mặt mũi của nam tử hán thế chứ? Dì làm như vậy không thấy có lỗi với cha mẹ già ở thôn quê cùng chồng con ở trên núi sao?" Mason đối với bà dì cứ "mê đắm" nhìn mình này vô cùng cảnh giác, giống như đang lo sẽ bị móng vuốt ma quỷ của bà ta vô lễ vậy, hai tay ôm ngực, khẩn trương nói.

"Cái...bạn nhỏ này, thật đúng là...đáng yêu quá..." Thư kí Han gần như là nghiến răng nghiến lợi đem hai từ "đáng yêu" đó nói ra, trên mặt tuy rằng vẫn tươi cười, nhưng nụ cười kia cũng đủ khiến cho Mason run sợ.

Jiyeon chỉ còn cách cốc đầu Mason một phát, sau đó tỏ vẻ xin lỗi nói với thư kí Han: "Ngại quá, đứa nhỏ này bị tôi chiều hư cho nên mới không có phép tắc gì như vậy, chúng ta lên lầu thử lễ phục đi thôi."

"Ha ha... phu nhân à, cậu chủ nhỏ thế này gọi là ngây thơ hồn nhiên mới đúng." Thư kí Han miễn cưỡng cười nói.

Hai người cùng nhau lên lầu, Mason cũng tung tăng theo sau, làm một quần chúng vây xem hết sức đúng mực, đem phần diễn của mình phát huy tốt nhất có thể.

Khi Jiyeon đi vào phòng thay đồ ở trong phòng ngủ để thử quần áo thì thư kí Han và Mason phải chờ ở bên ngoài, hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn đối phương một lúc xong, vẫn là Mason mở miệng trước, chỉ có điều câu mà thằng bé nói khiến thư kí Han xúc động đến mức muốn phát điên.

"Dì này, dì đừng có bất kỳ ý tưởng không an phận nào đối với cháu đó nhé, cháu không thích dì đâu..." Vẻ mặt của cậu nhóc còn cực kỳ chân thành, dáng vẻ kiên trinh bất khuất nói với thư kí Han.

"Tiểu quỷ này...nếu không phải nhìn mặt mũi cha mi là ông chủ của bà, bà đã sớm đánh cho mi ngay cả mẹ cũng không nhận ra được rồi nhé." Thư kí Han nổi hết cả gân xanh, thầm mắng ở trong lòng.

Tuy rằng cô rất muốn đánh tên nhãi này một trận, nhưng trên mặt cũng không dám biểu hiện ra cảm xúc gì, chỉ híp mắt cười nhìn Mason, dụ dỗ nói: "Người bạn nhỏ, cháu yên tâm, dì đã kết hôn rồi, dì chỉ muốn làm bạn tốt với cháu thôi, cháu cảm thấy thế nào?"

"Cái gì? Dì đã kết hôn? Nói mau, nói mau, dì lừa chồng mình đến tay như thế nào, nếu dì không nói, cháu sẽ đi mách với chú cảnh sát..." Mason nhấp nháy mắt, cao giọng chất vấn.

"Cái thằng bé này..." Thư kí Han cảm thấy mình sắp bị tên quỷ nhỏ này làm cho điên mất, khóe miệng không ngừng run rẩy, rất muốn đánh nó mà lại không thể.

"Được rồi, được rồi, thấy dì đáng thương vậy, cháu cũng chẳng thèm quản chuyện của mấy người, cháu cũng rất bận rộn mà, dì mau lấy một vạn thanh chocolate đến tặng cho cháu đi..." Nói xong, thằng bé còn khoát tay áo ra vẻ người lớn.

Thư kí Han nghe cậu nhóc nhắc đến chocolate, lập tức bắt được nhược điểm, liền giống như con sói đuôi dài nói: "Cháu rất thích ăn chocolate sao?"

"Vâng, đúng vậy, cháu thích nhất là bánh hương thảo có nhân chocolate, cắn vào miệng, vừa mềm vừa thơm, rất tuyệt vời. Sao thế? Dì muốn đưa cho cháu một vạn cái sao?" Mason vừa chép miệng vừa hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#myungyeon