Chương 77 - Ngôi sao gây rắc rối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yoo công tử, xin chào, nghe nói mấy năm nay anh luôn ở nước ngoài, không nghĩ tới lần này có thể gặp được anh ở đây, thật là hân hạnh." Myungsoo đi đến trước mặt Yoo công tử liền chào hỏi cùng với anh ta.

"Xin chào, ngại quá, lâu lắm chưa trở về cho nên rất nhiều bạn bè ở trong nước cũng không còn nhớ rõ, xin hỏi anh là?" Yoo công tử hình như cũng không nhận ra Kim Myungsoo, anh ta nhìn Park Jiyeon đi theo người này, cảm thấy có chút nghi hoặc.

"Kim Myungsoo, chúng ta cũng chưa từng gặp mặt, cho nên anh không biết tôi cũng không phải chuyện lạ gì, chẳng qua tôi từng được nhìn thấy tác phẩm của anh thôi. Vẫn là Yang thị trưởng có danh tiếng, ngay cả họa sĩ tiếng tăm ở nước ngoài cũng có thể mời đến tham dự hôn lễ của con mình." Myungsoo khách khí trả lời, trên gương mặt vẫn giữ nụ cười tao nhã từ đầu đến cuối, giống như là một thân sĩ giỏi về giao tiếp vậy.

"Kim Myungsoo? Hình như tôi đã từng nghe thấy cha mình nhắc đến cái tên này, anh chắc là tổng giám đốc tập đoàn Diamond – một trong mười tập đoàn lớn nhất nước? Cha tôi từng nói trong các tập đoàn lớn bây giờ, thực lực của anh là hùng hậu nhất." Yoo công tử có lẽ đã nhớ ra nhân vật Kim Myungsoo này, anh mỉm cười tỏ vẻ thưởng thức đối với người ta, sau đó chuyển đến Park Jiyeon đang đứng bên cạnh, tiếp tục nói: "Vậy vị Park tiểu thư này là...?"

"Vợ của tôi." Nói xong, Myungsoo đưa tay kéo đầu vai của Jiyeon, trên mặt vẫn giữ nụ cười tao nhã, thanh âm cũng rất ôn hòa, nhưng bàn tay nắm bả vai lại dùng lực rất lớn, khiến cô không thể giãy dụa.

"A...thì ra là thế..." Nghe vậy, trên mặt Yoo công tử hiện lên chút mất mát, ngữ khí có phần không được tự nhiên nói.

Jiyeon cũng không ngờ Myungsoo sẽ giới thiệu mình như vậy, mười mấy phút trước anh vẫn còn nói với mọi người cô chỉ là vợ trước của anh thôi mà.

"Ba mẹ, hai người ở trong đó làm gì? Mau nhìn súng của con nè, toàn bộ giơ tay lên, bằng không ta sẽ tiêu diệt toàn bộ." Đúng lúc ba người ba tâm tư khác nhau đang đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm thì một thanh âm non nớt truyền tới từ trong đám đông, ngay sau đó một bóng dáng nhỏ xinh xuất hiện.

Jiyeon quay đầu lại, chỉ thấy Mason không biết tìm được từ chỗ nào mấy cây nhang ghép lại thành súng máy, chạy về phía bọn họ.

"Mason, con đang làm cái trò gì vậy? Đừng có nghịch ngợm nữa." Jiyeon sợ Mason thất lễ trước mặt Yoo công tử, vì vậy hạ giọng cảnh cáo cậu bé.

"Mẹ đi chơi với con đi, con muốn chơi trò cảnh sát bắt tên trộm..." Mason mặc kệ lời cảnh cáo của Jiyeon, túm lấy tay cô kéo sang một góc.

"Hả...chuyện này..." Jiyeon cảm thấy cứ rời đi như vậy có phần không lễ phép, cho nên cô có chút khó xử nhìn sang Myungsoo.

Thấy vậy, anh liền mỉm cười nói: "Em đi chơi cùng con đi, anh sẽ nói chuyện cùng Yoo công tử."

"Vậy được rồi." Jiyeon không còn cách nào, đành đi theo Mason sang một góc ít người khác.

"Không nghĩ tới con của anh đã lớn đến thế rồi." Yoo công tử nhìn theo bóng lưng Jiyeon, cảm khái nói.

"Nếu Yoo công tử thích trẻ con, chắc sẽ có rất nhiều người phụ nữ nguyện ý sinh cho anh đấy." Giọng điệu của Myungsoo có phần trêu đùa nói.

"Ha ha...Có điều, nếu không phải là đứa bé do người con gái mình yêu sinh thì đâu còn ý nghĩa gì nữa." Cảm xúc của Yoo công tử có chút mất mát đáp lại.

"Người đàn ông ưu tú giống như Yoo công tử đây, muốn tìm được người con gái mình yêu lại không dễ dàng sao?" Myungsoo không cho là đúng, hỏi ngược lại.

"Tôi cũng đâu may mắn được như anh, có thể gặp được người con gái đáng yêu như Park tiểu thư vậy." Khi nói những lời này, cảm xúc hâm mộ trong mắt Yoo công tử không cần nói cũng hiểu.

Nghe xong lời anh ta nói, Myungsoo hơi nhíu mày, sau đó nói: "Ngại quá, tôi nhìn thấy một người bạn cũ nên phải đi sang chào hỏi chút, xin lỗi không tiếp anh được."

Yoo công tử khẽ gật đầu nhìn anh, sau đó ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly.

Phía bên này, Jiyeon bị Mason kéo sang một góc, hai người vừa mới chuẩn bị chơi trò chơi thì cậu nhóc không cẩn thận đạp trúng váy của một cô gái, hại người ta thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cô à, cô không sao chứ?" Jiyeon làm người giám hộ của đứa trẻ, chỉ có thể chạy đến nhận lỗi và giúp đỡ.

"Tôi nói vị phu nhân này, nếu cô mang theo con đến đây thì nên quản cho kĩ chứ, sao lại để cho nó chạy loạn rồi giẫm phải váy của người ta?" Cô gái bị giẫm phải có lẽ vì bị ngã mà khó chịu, không khỏi oán giận nói.

"Cái này gọi là mẹ nào con nấy, mẹ là một kẻ chuyên gây rắc rối, tự nhiên con trai cũng chẳng thể tốt được ở chỗ nào." Lúc này, Park Shi Yeon lại đi ra từ trong đám người, đứng trước mặt Jiyeon mở lời châm chọc.

"Này, bà cô lớn tuổi mặt mũi đầy nếp nhăn kia, sao bà có thể tùy tiện nói người khác là kẻ gây họa được chứ? Chẳng lẽ ba mẹ của bà không dạy rằng nói như vậy rất không lễ phép hay sao?" Đầu sỏ gây chuyện – Mason nhìn thấy mẹ mình bị người ta vây mắng, lập tức chạy đến lớn tiếng nói với Park Shi Yeon.

"Cái... Cái gì? Mày vừa mới gọi tao là gì? Bà cô...lớn tuổi...mặt đầy nếp nhăn?" Park Shi Yeon ghe vậy, gần như tức điên lên, tuy rằng năm nay bà ta đã sắp bốn mươi tuổi, nhưng nhờ bảo dưỡng thỏa đáng cho nên chưa từng bị ai nói là mặt nhiều nếp nhăn linh tinh gì đó.

"A, chắc là cháu phải gọi là bà cụ hoặc là bà già rồi, ôi, thật đúng là đau đầu quá, sao phụ nữ lớn tuổi bây giờ tính tình càng lúc càng kỳ quặc vậy. Mẹ, chúng ta không cần chấp với bà ấy, đi thôi, chúng ta đi ăn cái gì đó đi." Mason vừa nói vừa lắc đầu cảm thán.

"Này, cái thằng quỷ con thối tha kia, mày vừa mới nói cái gì? Rốt cuộc là ai không chấp ai? Thật là, tức chết tôi mất, Jiyeon, đây là đứa con mà cô dạy dỗ thành sao?" Park Shi Yeon bị Mason nói có chút khó chịu, chỉ còn cách đem lửa giận đổ lên đầu Jiyeon đang đứng một bên.

"Cách dạy con của tôi có vấn đề gì sao?" Đúng lúc này, một giọng nam truyền tới từ trong đám người, Park Jiyeon đưa mắt về phía tiếng nói phát ra, lập tức đối diện với tầm mắt của Kim Myungsoo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#myungyeon