Chương 84 - Đi gặp ông bà nội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc sẩm tối, Myungsoo sắp xếp lái xe đi đến biệt thự Kang Nam đón mẹ con Park Jiyeon, lúc này, đám chó săn vốn canh giữ bên ngoài cửa đã giải tán toàn bộ.

Sau khi Jiyeon đưa Mason lên xe, trong lòng có chút khẩn trương, cô không biết khi cha mẹ chồng nhìn thấy mình sẽ có vẻ mặt gì, cũng không biết bọn họ có thể tha thứ cho mình hay không. Dù sao trong mắt họ, năm đó cô là người không chịu trách nhiệm, bất ngờ biến mất.

"Mẹ, mẹ nắm tay con chặt quá, tay đau đau..." Bàn tay nhỏ bé của Mason bị Jiyeon nắm chặt trong tay, sắp bị nghiền thành nước mất rồi, cậu bé giãy dụa nói.

"Ối...Xin lỗi con..." Jiyeon nhận ra sự khẩn trương của mình, vội vàng buông tay ra, ôm Mason vào trong ngực.

"Mẹ, ông bà nội trông như thế nào? Bọn họ có biết con không?" Lúc này Mason bỗng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt nghi hoặc nói."

"Bọn họ ấy à, là ông bà nội rất hiền lành của Mason, nhất định sẽ cực kỳ yêu thích Mason đó, con cứ yên tâm đi." Jiyeon an ủi con, đồng thời cũng giống như đang an ủi chính mình.

"Nhưng mà, con còn chưa chuẩn bị quà gặp mặt cho ông bà mà...Ông bà có tức giận hoặc không vui không?" Mason chớp chớp đôi mắt đen to, vẻ mặt lo lắng hỏi.

"Không sao, con đưa chocolate mà mình thích nhất cho ông bà ăn một miếng, ông bà sẽ rất vui vẻ." Jiyeon tiếp tục an ủi Mason.

"Vậy được rồi..." Mason gật gật đầu, phát hiện cảm xúc của Jiyeon hình như có chút xuống thấp, nên cũng biết điều ngậm cái miệng nhỏ nhắn lại, không làm phiền cô nữa.

Xe đi lên cầu vượt, sau đó chạy như bay trên đường tầm hai mươi phút, cuối cùng dừng lại trước cửa một khu nhà cấp cao bên cạnh hồ.

"Cục cưng, chúng ta đến nơi rồi, xuống xe đi." Jiyeon vỗ bả vai Mason, sau đó khi lái xe đến mở cửa liền bước xuống.

Mason cũng xuống xe theo cô.

Đứng trước khu nhà cao cấp này, Mason nhìn những căn nhà xinh đẹp giống như những toà thành, cái miệng nhỏ nhắn liền hơi mở ra, vẻ mặt có phần khiếp sợ.

Mặc dù nơi bọn họ ở bây giờ là biệt thự Kang Nam đã rất xa hoa, nhưng bởi vì nơi đó chỉ là nơi ở trên danh nghĩa, bình thường mới ghé qua của Myungsoo cho nên diện tích cũng không đặc biệt lớn, ít nhất, so với nhà họ Kim trước mắt này là vô cùng nhỏ.

"Mẹ, cái toà thành này là nhà của ông nội sao?" Mason chớp mắt nhìn cảnh vật xinh đẹp trước mắt, nói.

Lúc này, bà Lee đã nhận được thông báo từ trước, đi đến cửa nghênh đón mẹ con hai người. Khi nhìn thấy Park Jiyeon, vẻ mặt của bà có phần hơi mất tự nhiên, nhìn cô chào hỏi rồi nói: "Cô Park, cô đã đến rồi, ông chủ và mọi người đang chờ ở bên trong."

"Bác Lee, xin chào." Jiyeon gật đầu nhìn bà Lee, sau đó nắm tay Mason đi qua cửa lớn.

"Vị này chính là cậu chủ nhỏ đúng không, dáng vẻ thật là đáng yêu quá." Bà Lee nhìn vật thể nhỏ xinh đi bên người Jiyeon, vừa đi trước dẫn đường, vừa nhìn Mason nói.

"Đúng vậy, Mason, ngoan, gọi bà Lee đi con." Jiyeon dạy Mason nói.

"Bà Lee, xin chào, cháu tên là Mason, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn ạ." Mason lễ phép tự giới thiệu mình với bà Lee.

"Cậu chủ nhỏ thật ngoan..." Bà Lee nhìn dáng vẻ phấn điêu ngọc mài của Mason, trong lòng có chút chua xót nói. Bà nghĩ, nếu Son Naeun không cố chấp muốn chia rẽ Kim Myungsoo và Park Jiyeon, cố chấp muốn gả cho Myungsoo, nói không chừng con bé đã sớm kết hôn, rồi sinh ra đứa trẻ đáng yêu như vậy lâu rồi.

Ba người đi qua khu vườn, bước tới phòng khách, lúc này vợ chồng Kim Soo Ro và Yoon Se Ah đã sớm ngồi trên ghế salon chờ bọn họ xuất hiện, Myungsoo cũng ngồi ở một bên, giống như vừa mới đến đây được vài phút.

Khi bóng dáng hai mẹ con Jiyeon xuất hiện trong phòng khách thì tầm mắt Kim Soo Ro và Yoon Se Ah lập tức rơi vào Mason đứng bên người Jiyeon, trong chốc lát, vẻ mặt của họ đều kích động không nói nên lời.

"Mason, mau gọi ông nội, bà nội đi con." Jiyeon đưa Mason đến trước ghế salon, sau đó chỉ về phía Yoon Se Ah và Kim Soo Ro lúc này vành mắt đã có chút đỏ, dạy con nói.

Mason nghe vậy, lập tức xoay người cúi đầu thật thấp, sau đó mở miệng nói: "Ông bà nội, chào hai người, cháu là cháu trai ngoan ngoãn của ông bà đây, cháu tên là Mason, hôm nay cháu và mẹ đến thăm ông bà, có điều thật xin lỗi, cháu quên chuẩn bị quà gặp mặt cho ông bà rồi, cho nên cháu đem chocolate mình thích ăn nhất cho ông bà, mong ông bà đừng tức giận."

"Mason, mau đến đây ông ôm một cái nào, cháu ngoan của ông..." Kim Soo Ro nghe thấy đứa trẻ gọi mình là ông nội, vẻ mặt kích động vô cùng, ngay cả nằm mơ ông cũng muốn được ôm cháu nội, giờ ông trời bất ngờ đưa đến cho ông một đứa cháu, sao ông có thể mất hứng được chứ.

Mason nghe thấy ông cụ đứng trước mặt gọi mình đi qua, cậu bé có chút chần chừ nhìn về phía Jiyeon, giống như đang chờ cô quyết định.

Jiyeon gật đầu, cho bé một ánh mắt khẳng định, ý bảo bé đi qua.

"Ông nội..." Mason được Jiyeon cho phép xong, lập tức hai mắt rưng rưng, giọng nói chất chứa thâm tình gọi một tiếng, sau đó sà vào lòng Soo Ro.

Kim Soo Ro bị tiếng gọi bao hàm tình thân vô tận của cậu bé động chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng, một tay ôm Mason thật chặt, miệng thì thào nói: "Cháu ngoan của ông, cháu ngoan, cuối cùng ông nội cũng được nhìn thấy cháu rồi..."

"Không đúng, ông nội...Ông phải nói như thế này cơ..." Mason giãy dụa trong lòng Kim Soo Ro, sau đó thò cái đầu nhỏ ra, hai tay gấp lại ôm không khí, như đang bắt chước người lớn, đè nén thanh âm nói: "Cháu ngoan của ông, ông nhớ cháu lắm, từ khi ba mẹ cháu qua đời, chúng ta chính là người thân duy nhất trên đời này của cháu, chúng ta cần phải sống cùng nhau thật hạnh phúc cháu nhé."

Jiyeon nghe vậy, trên đầu không khỏi toát mồ hôi lạnh, mà Myungsoo cũng nhìn con với vẻ mặt đen xì.

"Trong TV đều diễn như vậy cả mà." Mason thấy tất cả mọi người đều nhìn mình không nói lời nào, liền cực kỳ nghiêm túc giải thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#myungyeon