Chương 86 - Một đêm không về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giờ đã tìm được phương pháp trị liệu rồi, cho nên..."

"Có phải cần ghép tủy hay không? Chúng ta có thể đi làm xét nghiệm." Nghe vậy, Kim Soo Ro lập tức đề nghị.

Jiyeon nhìn Soo Ro quan tâm đến Mason như vậy, trong lòng thấy được an ủi, liền lắc đầu nói: "Nhóm máu của hai người không giống với Mason, cho nên không thể làm phẫu thuật được. Kế hoạch trước mắt tốt nhất là chờ đứa bé trong bụng con sinh ra, sau đó dùng máu cuống rốn để ghép..."

"Nếu như vậy, cô liền an tâm ở chỗ này đi, cố gắng bình an sinh ra đứa bé." Nói xong, Myungsoo liền hướng ánh mắt về phía Se Ah ngồi bên cạnh mình, nét mặt vẫn lạnh băng như cũ, như đang nhắc nhở bà không được tiếp tục nhăn nhó với Jiyeon nữa.

Yoon Se Ah nhận được tín hiệu từ ánh mắt Kim Myungsoo truyền tới, bà hơi trợn mắt, nhìn Park Jiyeon đứng trước mặt, nói với bà Lee đang đứng một bên: "Bác Lee, bác sửa sang lại phòng khách trên lầu cho tốt, để cô ấy ở lại chỗ đó."

"Dạ vâng, phu nhân." Bà Lee nghe vậy, gật đầu, sau đó xoay người chuẩn bị đi sắp xếp hai người giúp việc tới thu dọn.

Mason nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn Yoon Se Ah hỏi: "Thế còn cháu? Cháu thì sao? Bà nội, cháu sẽ ở chỗ nào?"

Se Ah thấy Mason cuối cùng cũng khôi phục dáng vẻ đáng yêu của trẻ con, liền sủng ái sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé: "Cháu ấy à, bà bảo người ta chuẩn bị cho cháu một căn phòng trẻ em cực kỳ xinh đẹp nhé, được không?"

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mason lập tức tối sầm, ánh mắt cực kỳ tà ác nói: "Quả nhiên là mẹ chồng già thích bắt nạt con dâu..."

Yoon Se Ah muốn ngất ngay tại chỗ, trong lòng bà nhận định, quả nhiên tiểu gia hỏa này là kẻ thù kiếp trước của mình.

"Mason, sao con có thể nói với bà nội như vậy? Con còn như thế, mẹ sẽ giận đấy." Jiyeon lo lắng nếu Mason còn tiếp tục ăn nói lung tung như vậy sẽ chọc giận Yoon Se Ah, đến lúc đó ngay cả thằng bé bà ấy cũng sẽ không nể mặt nữa.

"Mẹ, mẹ đừng giận mà, mẹ mà giận thì em bé trong bụng cũng sẽ không vui đấy." Lúc này Mason liền ra vẻ người lớn chạy đến trước mặt Jiyeon, vươn tay ra sờ soạng cái bụng của cô, vỗ vỗ nói.

Jiyeon chưa từng thấy bé quan tâm mình đến vậy, nhất thời có chút cảm động.

"Ông chủ, phu nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong, giờ đã có thể ăn chưa ạ?" Người từ phòng bếp đi ra thì thầm vào tai bà Lee vài cậu, bà ta liền quay sang vợ chồng Kim Soo Ro hỏi.

"Dọn cơm đi, buổi tối tôi còn hẹn Naeun đi xem triển lãm tranh nữa." Nói xong, Yoon Se Ah đứng dậy khỏi ghế salon, đi về phía phòng ăn.

Soo Ro cũng đứng lên theo, lúc đi ngang qua người Jiyeon, ông liền vươn tay bế Mason lên, dỗ bé rồi nói: "Mason, đi ăn cơm với ông nội đi."

"Vâng!" Mason gật đầu lia lịa.

Lúc ăn tối, Jiyeon vô cùng im lặng, cô có thể cảm giác mình không được hoan nghênh trong cái nhà này, nếu không bởi vì con, có lẽ cả đời này cô cũng không có cơ hội được bước vào trong đây lần nữa.

Câu nói trước lúc ăn cơm của Yoon Se Ah đã cho cô một lời nhắc nhở vô cùng quan trọng, cũng giống như những lời Son Naeun nói với cô trước đó, Yoon Se Ah quả nhiên rất thích cô ta. Cô không thể tưởng tượng được sau khi sinh đứa bé ra, cô còn thứ gì để tiếp tục được họ giữ lại căn nhà này, ở lại bên cạnh Kim Myungsoo và bọn nhỏ nữa.

*****************

Buổi tối, Jiyeon ngồi trước cửa sổ trong phòng khách, chẳng biết từ lúc nào, mưa đã rơi xuống bên ngoài cửa sổ, từng giọt mưa bắn lên lớp kính, thanh âm tí tách khiến cô cảm thấy lạnh buốt từng đợt.

Nhìn gian phòng xa lạ, nhớ về cảnh tượng trước kia mình bước vào nhà họ Kim, cô cảm thấy tất cả mọi chuyện tựa như một giấc mộng.

Lúc trước cô nở mày nở mặt gả vào đây, sống trong phòng của chủ nhân, còn gian phòng khách này, thậm chí cô chưa từng bước vào. Nhưng hôm nay, cô dùng thân phận vợ trước của anh để tiến vào nhà, chỉ có thể ở lại phòng khách mà thôi.

Đây cũng xem như một cách biểu đạt thái độ của Se Ah đối với người không được chào đón giống như cô đi, bà ấy đang cảnh cáo cô, cần phải chú ý thân phận của mình, đối với cái nhà này, cô chẳng qua chỉ là một người khách qua đường mà thôi!

Thời gian trôi đi từng chút, cô nhìn những vết nước mưa trong suốt bám trên cửa sổ thủy tinh, cảm thấy giống như là tuổi thanh xuân đã mơ màng trôi đi mất của mình, đến khi ngày mới lên liền biến mất không còn vết tích.

Không biết đã ngồi trước cửa sổ như thế bao lâu, cô cảm giác chân mình đã có chút tê dại, vì vậy đứng dậy đi đến bên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Bởi vì Mason lần đầu tiên đến nhà này, lại khiến Kim Soo Ro cực kỳ yêu thích, thế nên cả đêm hai ông cháu đều cùng chơi cùng ngủ, hết sức vui vẻ.

... ...

Sáng ngày hôm sau, Jiyeon rời giường, sau khi rửa mặt xuống lầu liền vừa vặn bắt gặp Myungsoo đi từ ngoài vào trong, trên người vẫn mặc áo khoác âu phục và quần áo của ngày hôm qua, cà vạt cũng không được ngay ngắn như lúc trước, ánh mắt hơi đỏ, dáng vẻ nhìn qua có phần mệt mỏi.

Chẳng lẽ tối qua anh không trở về nhà? Jiyeon ngây ngốc nhìn anh đi lướt qua mình, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không hề dừng lại dù chỉ một giây trên người cô, giống như cô chỉ là một món đồ trang trí bình thường vậy.

"Anh..." Jiyeon muốn quan tâm hỏi han anh.

Myungsoo nghe thấy tiếng của cô, bước chân liền chậm lại nhưng vẫn không quay đầu.

"Tối hôm qua anh..." Cô muốn hỏi anh có phải tối qua không được ngủ ngon hay không, có điều, lời chưa kịp nói ra đã bị anh thô lỗ cắt ngang.

"Nhớ kỹ thân phận của mình, em không có tư cách hỏi bất cứ chuyện gì của tôi, bây giờ chẳng qua em chỉ là một công cụ sinh đẻ mà thôi, biết chưa?" Anh nhanh chóng quay đầu, ánh mắt tràn ngập lửa giận, giống như muốn ăn sống nuốt tươi cô ngay lập tức.

Jiyeon bị tổn thương vì nét mặt và lời nói của anh, nhất thời không sao nói nên lời, cặp mắt tủi thân rưng rưng ngước nhìn người đàn ông trước mặt, không biết nên ứng xử thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#myungyeon