Chương 92 - Hãy ôm em đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, chính giữa phòng khách, làm người điều khiển cho chương trình tối nay, Nam Woohyun cầm microphone, đứng dưới ánh đèn thuỷ tinh hoa lệ, nói với toàn bộ khách khứa: "Các vị khách quý, vô cùng hoan nghênh mọi người đến với nhà họ Kim, tham gia buổi tiệc sinh nhật của Kim công tử. Tại đây, xin cho phép tôi đại diện cho nhà họ Kim tỏ lòng cảm tạ đối với sự hiện diện của mọi người."

Anh vừa dứt lời, trong đại sảnh liền truyền đến tiếng vỗ tay vang dội.

Jiyeon không bị thu hút bởi lời nói của Woohyun giống như mọi người, ánh mắt của cô từ đầu đến cuối vẫn luôn tập trung trên người Naeun.

Cô phát hiện, khi tất cả mọi người đều chú ý đến Woohyun đang đứng chính giữa phòng khách thì Naeun lại không hề nhìn theo, trái lại còn xoay người đi theo cửa hông tiến vào vườn hoa nữa.

Trong chốc lát Jiyeon bỗng tò mò với hướng đi của cô gái này, di động không cầm theo trên tay, không giống như ra ngoài nghe điện thoại, mà Myungsoo lúc này vẫn còn đang đứng bên cạnh cô, cho nên cũng không phải là bọn họ lén lút gặp mặt sau lưng mọi người. Vậy thì cô ta ra ngoài để làm cái gì chứ?

Không biết vì sao, trong lòng cô lúc này bỗng nảy sinh dự cảm không tốt, vô cùng mạnh mẽ, giống như sắp có chuyện gì đó xảy ra vậy.

Bị lòng hiếu kỳ và dự cảm không tốt điều khiển bản thân, cô lặng lẽ buông lỏng bàn tay đang bị Myungsoo nắm, nhấc chân đuổi theo Naeun, đi về phía cửa hông.

Ra khỏi cửa hông, cô vừa mới định tiến vào vườn hoa tìm bóng dáng Naeun thì bỗng nghe được tiếng trò chuyện mơ hồ của hai người phía trước.

"Naeun, con dừng tay lại đi, làm như vậy chắc chắn không được đâu, nếu để ông bà chủ và cậu chủ biết được, cả đời này chúng ta đừng mong sống thoải mái." Người nói lời này chính là bà Lee, trong giọng nói tràn ngập sự hoảng sợ.

Jiyeon đứng ở đằng sau một gốc cây cổ thụ cách đó không xa, nghe thấy tiếng của bà Lee, trong lòng liền run rẩy.

"Vậy thì đừng để cho bọn họ biết, chuyện này chỉ bà mới có thể giúp tôi, bà không thể từ chối tôi được." Giọng nói của Son Naeun tràn đầy sự bắt buộc và không cho cự tuyệt.

"Coi như mẹ cầu xin con, hãy dừng tay lại đi. Mấy năm nay cậu chủ luôn âm thầm điều tra chuyện bảy năm trước cô chủ gặp tai nạn xe cộ, tuy rằng cậu ấy chưa tìm ra được tên lái xe gây chuyện năm đó, nhưng không có nghĩa cậu ấy vĩnh viễn sẽ không tìm ra, nếu bây giờ chúng ta thất bại, bị cô chủ nghi ngờ, nói không chừng còn có thể liên tưởng đến tai nạn xe cộ năm ấy cũng là do chúng ta sắp xếp, đến lúc đó thì phải làm sao?" Bà Lee vẫn đang cố gắng khuyên can Naeun.

"Cho nên lúc này chúng ta chỉ có thể thành công, không thể thất bại. Bà cứ yên tâm, cho dù cô ta có phát hiện ra cái gì thì mọi chuyện cũng đã trôi qua bảy năm rồi, toàn bộ chứng cứ chính xác cũng đã biến mất, sẽ không ai tin tưởng lời cô ta đâu." Nói rồi, Naeun nhìn quanh bốn phía, phát hiện xung quanh không có ai, mới hạ giọng nói: "Mười giờ ngày mai, bà nghĩ cách dụ cô ta ra khỏi nhà, chuyện còn lại giao cho tôi là xong."

"Chuyện này...Naeun à...Mẹ..." Nét mặt bà Lee do dự, không dám đáp ứng.

"Nếu bà còn muốn tôi nhận mình làm mẹ, thì cứ làm theo những gì tôi nói đi." Naeun lạnh lùng thốt lên.

Bà Lee há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ còn cách đồng ý.

Jiyeon đứng phía sau cây cổ thụ nghe hết những gì hai người đó nói, vẻ mặt cô tái nhợt, cả người không kìm được run lẩy bẩy.

Có nằm mơ cô cũng không nghĩ tới, tai nạn xe cộ bảy năm trước của mình không phải chuyện ngoài ý muốn, mà là âm mưu của kẻ trước kia vẫn luôn tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu, còn nguyện ý buông tay thành toàn cho cô và Kim Myungsoo, Son Naeun.

Nếu như lúc trước cô vẫn còn chút áy náy vì đã cướp đoạt người yêu đối với Naeun, thì bây giờ trong lòng cô chỉ còn sự oán hận thật sâu với người phụ nữ lòng dạ như rắn rết này.

Vì chân tướng sự thật quá mức đáng sợ, Jiyeon tạm thời không tiêu hoá nổi, mắt thấy Naeun và bà Lee đã chia tay nhau, mỗi người tách đi về một hướng, cô liền mềm nhũn cả người, tựa vào thân cây cổ thụ, cố gắng điều chỉnh hô hấp và nhịp tim của mình, muốn khiến tâm trạng của bản thân ổn định lại.

Lúc này trong đại sảnh, Myungsoo đọc diễn văn trước mặt bạn bè người thân xong, liền giới thiệu cậu con trai Mason của mình với mọi người. Đang chuẩn bị nói ra tin tức mình muốn phục hôn cùng Jiyeon thì anh bất ngờ phát hiện không thấy bóng dáng của cô trong đám người.

Khẽ cau mày có phần không vui, anh dặn dò Woohyun ở lại tiếp khách, còn mình thì ra khỏi phòng, tìm kiếm Jiyeon.

Ở cửa lớn phòng khách, anh vừa hay đụng phải Naeun đang bước vào, khẽ gật đầu với cô ta xong, anh chuẩn bị tiếp tục bước ra ngoài thì bỗng bị Naeun gọi lại: "Myungsoo..."

"Chuyện gì?" Myungsoo hơi dừng bước, nghiêng đầu hỏi.

"Không có gì, chỉ muốn chân thành nói với anh một tiếng, chúc mừng sinh nhật." Ánh mắt Naeun ẩn tình nhìn anh, dịu dàng đến mức gần như chảy nước.

"Cám ơn." Nét mặt Myungsoo không chút thay đổi đơn giản đáp lại hai từ, sau đó xoay người đi khỏi.

Thật ra tình cảm của Naeun đối với mình, không phải anh không biết, chỉ có điều anh không muốn cho cô ta bất kỳ ảo tưởng nào, cho nên luôn không đáp ứng, thậm chí còn giả vờ không nhìn ra tình cảm đó, anh đã quen dùng sự lạnh lùng để cự tuyệt ý muốn thân thiết của mọi người, vì anh cảm thấy như thế có thể khiến cho đối phương không có bất kỳ ảo tưởng không thực tế nào.

Chẳng qua anh đã xem nhẹ Naeun, đối với cô ta mà nói, chỉ cần là thứ mình vừa ý, không đoạt được tới tay chắc chắn sẽ không bỏ qua. Đối với đồ vật còn như thế, đối với người, cô ta càng ham muốn hơn.

Ra khỏi phòng khách, anh đi dạo một vòng trong hoa viên, một mặt là tìm Jiyeon, một mặt cũng là hít thở chút không khí.

Cuối cùng, sau khi đi dạo một vòng, anh cũng tìm thấy thân hình gầy yếu mỏng manh kia đằng sau một gốc cây cổ thụ.

"Em ở đây làm cái gì?" Anh đi đến trước mặt cô, trong giọng nói rõ ràng mang theo vài phần khó chịu.

Jiyeon nghe thấy tiếng của anh, bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào tầm mắt nhìn từ trên cao xuống của anh, nhất thời giống như đã tìm được chỗ dựa, cô dùng sức lao vào lòng anh, mặt dán sát vào lồng ngực anh, ôm lấy hông anh thật chặt.

"Em làm cái gì vậy?" Myungsoo bị cô ôm, có chút không hiểu rõ, nhưng cũng không hề đẩy ra.

"Ôm em một cái đi, xin anh, hãy ôm em đi..." Jiyeon gần như đang van xin anh. Giờ phút này cô giống như chú nai con hoảng sợ, rất cần người xoa dịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#myungyeon