Chương 98 - Lăn xuống cầu thang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không... Không có việc gì , nếu cô không uống thuốc thì mời cô xuống dùng cơm, cơm đã sắp chuẩn bị xong rồi." Nói đến đây, bà Lee cúi người ý bảo Jiyeon đi xuống cùng mình.

Jiyeon thấy bà ta không tiếp tục ép mình uống thuốc dưỡng thai, vì vậy cũng thả lỏng đề phòng, gật đầu nói với bà ta: "Đi thôi."

Bà Lee lập tức tránh ra, mời cô đi trước.

Ra khỏi phòng, đi đến chỗ cầu thang, chuẩn bị xuống lầu, bà Lee vẫn bước theo sau lưng cô, yên lặng thong thả.

Mới bước được hai bậc, đang chuẩn bị tiếp tục đi xuống, Jiyeon đột nhiên cảm thấy dưới chân dẫm phải cái gì đó nhiều dầu, trượt mạnh một cái, cả người cô mất thăng bằng lăn xuống cầu thang.

Cô kêu một tiếng 'a', khiến những người làm đang bận rộn trong phòng khách đều bị kinh động.

Bà Lee đứng sau lưng cô thấy thế vội vàng chạy nhanh xuống, đi đến bên người cô, vẻ mặt kích động, ngồi xổm xuống trước mặt nhìn cô hỏi: "Cô chủ, cô thấy thế nào rồi?"

Nói xong, bà ta lập tức nói với mấy người làm đang đứng trợn tròn mắt bên cạnh: "Còn không mau dặn tài xế chuẩn bị xe đưa cô chủ tới bệnh viện?"

Jiyeon bị ngã không nhẹ, sau vài giây mất đi ý thức ngắn ngủi, cô nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, một tay ôm lấy bụng, tay kia cầm tay bà Lee, toát mồ hôi lạnh nói: "Gọi điện thoại...Kêu xe cứu thương...Tôi...Tôi không đi xe trong nhà..."

"Nhưng mà...Cô chủ...Chuyện này...Chúng ta tự lái xe đi sẽ nhanh hơn đấy..." Bà Lee nghe thấy lời Jiyeon nói, nét mặt hơi biến đổi, nhưng rất nhanh sau đó liền tỏ vẻ lo lắng khuyên can.

Người làm đứng bên đều cảm thấy hai người có chút kỳ lạ, không biết nên nghe ai.

"Bà Lee, bà xem...rốt cuộc chúng ta nên làm gì bây giờ?" Người làm khó xử nói.

"Nhanh đi bảo tài xế chuẩn bị xe." Bà Lee lớn tiếng quát người hầu, không để cô ta có nửa điểm chần chừ nữa.

Jiyeon lại giãy dụa, dùng sức muốn ngồi dậy, bởi vì đau đớn, mồ hôi trên mặt cô càng chảy nhiều hơn. Nhưng mà cô cũng cảm giác được, đau đớn này truyền tới từ mắt cá chân bị lệch và phần xương bị va chạm trong lúc lăn xuống của mình, còn bụng thì có vẻ không có vấn đề gì lớn.

Chỉ cần bảo vệ được bụng là tốt rồi, cô thoáng an lòng, nói với người làm kia: "Gọi điện thoại cho Myungsoo, sau đó kêu xe cứu thương"

"Chuyện đó..." Người làm thật không ngờ trong tình huống mấu chốt này, cô chủ và quản gia lại xảy ra xung đột, trong chốc lát khiến cô không biết mình nên nghe ai.

Jiyeon hiểu được sự bối rối của cô ấy, vì vậy ngẩng đầu, dùng ánh mắt hết sức uy nghiêm nhìn vào cô ta, lạnh giọng nói: "Chẳng lẽ cô đã quên ai mới là chủ nhân của cái nhà này sao?"

Người làm kia nghe vậy, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, không nói hai lời lập tức chạy đi kêu xe cứu thương, sau đó bấm điện thoại gọi cho Kim Myungsoo, báo với hắn chuyện Jiyeon bị ngã cầu thang ở nhà.

Myungsoo vừa làm xong việc, vốn chuẩn bị đi ra ngoài dùng cơm, nhưng vừa nghe thấy Jiyeon xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nét mặt anh lập tức tối sầm lại, lập tức lên xe phóng trở về nhà.

Trong thời gian chờ xe cứu thương đến, bà Lee muốn bảo nhóm người làm đỡ Jiyeon ngồi lên ghế salon, bà ta thấy như vậy có lẽ cô sẽ thoải mái hơn một chút.

Tuy nhiên đề nghị này lại bị Jiyeon từ chối, cô nằm trên mặt đất, không nhúc nhích nói : "Đừng chạm vào tôi." Nói rồi, cô cố nén đau đớn nhìn về phía người làm vừa nhận lệnh đi gọi điện, dặn dò: "Cô đi qua nhìn xem chỗ bậc thang tôi vừa ngã rốt cuộc có vật gì."

Người giúp việc kia nghe vậy, lập tức chạy tới nhìn thử, sau đó kỳ quặc hô lên một tiếng 'a', quay đầu nói với Jiyeon: "Sáng nay rõ ràng tôi đã cẩn thận lau cầu thang sạch bóng rồi mà, sao trên đó lại có một vết dầu chứ?"

Jiyeon nghe vậy, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía bà Lee đang đứng một bên, lại phát hiện sắc mặt bà ta lúc này cực kỳ khó coi, đầu cũng dần cúi xuống.

Là bà ta? Là bà ta làm sao?

Jiyeon không khỏi rùng mình, có nằm mơ cô cũng chưa từng nghĩ đến, chỉ vì muốn kéo cô ra khỏi nhà, bà ta không tiếc dùng đến cách thức ác độc như vậy.

Phải biết rằng, trong bụng của cô không chỉ là một sinh mệnh thôi, đứa bé này mang theo hy vọng của cả nhà họ Kim, bà Lee làm việc cho cái nhà này đã ba mươi năm rồi, sao có thể máu lạnh và ngoan độc như thế? Sao bà ta có thể hạ quyết tâm làm ra cái việc này?

"Cô chủ, có cần nói chuyện này cho ông chủ và bà chủ không ạ?" Người giúp việc đi từ trên cầu thang xuống, nhỏ giọng hỏi Jiyeon.

Cô gái vừa dứt lời đã bị bà Lee hung hãn trừng mắt, tức giận nói: "Cô là ai? Khoa tay múa chân ở chỗ này làm cái gì?"

Người giúp việc kia bị bà Lee quát tháo, lập tức cúi gục đầu, không dám lên tiếng nữa.

Jiyeon muốn lên tiếng giúp đỡ cô gái ấy nhưng không còn dư thừa sức lực, đành phải nhỏ giọng nói: "Trước hết chưa cần báo cho cha mẹ, để họ đỡ phải lo lắng..."

Không bao lâu sau, từ cửa lớn truyền tới tiếng xe phanh lại gấp gáp, mọi người tưởng rằng xe cứu thương đã đến, thế nhưng bóng người đi tới lại là Kim Myungsoo.

Khi anh nhìn thấy Park Jiyeon đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích thì lập tức ngồi xổm xuống trước mặt cô, cầm tay cô hỏi: "Làm sao lại thành thế này? Có sao không?"

"Không sao...Vẫn tốt..." Tiếng của Jiyeon càng ngày càng nhỏ, mồ hôi trên trán cũng càng rơi nhiều hơn, sống lưng và mắt cá chân đều vô cùng đau đớn.

Kim Myungsoo đang muốn nổi bão, chất vấn nhóm người làm sao xe cứu thương còn chưa tới thì từ cửa truyền tới những tiếng còi inh ỏi, nhân viên y tá bước xuống từ xe cứu thương, nâng cáng tiến vào phòng khách.

Bác sĩ trên xe kiểm tra vết thương của Jiyeon xong liền dặn dò nhân viên chăm sóc đưa cô lên cáng rồi mang tới xe cứu thương.

Myungsoo cũng đi lên xe theo, sắc mặt anh từ đầu đến cuối đều vô cùng căng thẳng, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Jiyeon trắng bệch, không biết vì sao, anh cảm thấy trong lòng rất hoảng hốt, buồn bực.

Bác sĩ trên xe cứu thương giúp Jiyeon làm vài động tác sơ cứu đơn giản, khiến cô cảm thấy đau đớn trên thân thể giảm bớt đi không ít, sau đó mới mở miệng hỏi ông: "Bác sĩ, đứa bé trong bụng tôi không sao chứ?"

Bác sĩ lắc đầu nói: "Tạm thời không có dấu hiệu đổ máu, chắc là vấn đề không lớn, nhưng mà tình huống cụ thể thì phải đến bệnh viện để kiểm tra mới biết được."

Jiyeon nghe vậy, trong lòng thoáng yên tâm, đưa mắt nhìn sang Myungsoo mới phát hiện cặp mày vốn nhíu chặt của anh cũng dần buông lỏng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#myungyeon