Chương 7.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô mặc một bộ váy màu đen, chất vải đặc biệt, được làm từ những bông hoa cúc nở rộ, ở giữa có những lỗ nhỏ để lộ làn da trắng như tuyết. Dáng vẻ của cô vô cùng mê hoặc, khiến người đối diện khó có thể rời mắt.

Tôi nhìn trừng trừng vào nước sơn móng tay và đôi môi đỏ chót của cô, nhất thời không thể mở miệng.

Từ lúc dọn ra khỏi nhà Eun Ji, trong lòng tôi vẫn mong chờ một ngày nào đó cô nguôi giận, tôi sẽ tìm cơ hội xin lỗi cô. Tôi không thể nói bỏ là bỏ tình bạn năm sáu năm của chúng tôi.

Nhưng Eun Ji ở trước mặt tôi quả thực vô cùng xa lạ. Cô kẹp điếu thuốc trên tay, bộ dạng của cô phong trần đến nỗi tôi gần như không nhận ra cô.

Lúc này, Lee Eun Ji mới đưa mắt nhìn tôi: "Lâu rồi không gặp, bạn học cũ, xem ra cậu sống cũng không tồi?"

Tôi cảm thấy một áp lực vô hình, liền ngoảnh đầu tìm Kim Myung Soo với mục đích mượn anh làm chỗ dựa, nhưng không hề thấy bóng dáng của anh.

"Không cần tìm đâu". Eun Ji dường như đọc ra tâm tư của tôi, cô cất giọng lạnh nhạt: "Anh ta đang ở phòng VIP trên tầng hai, chắc một lúc nữa cũng không thể chăm sóc cậu".

Tôi cố gắng trấn tĩnh, nhìn thẳng vào mắt cô: "Không ngờ lại gặp cậu ở đây, cậu sống cũng tốt đấy chứ?"

"Rất tốt, cám ơn". Eun Ji hơi mỉm cười, điếu thuốc dài trên đôi môi mọng của cô chuyển động lên xuống theo lời cô nói: "Cánh đàn ông ở trên lầu nói chuyện, chúng ta chơi một ván đi".

Khẩu khí của Eun Ji không một chút xao động, gương mặt trắng nõn hoàn hảo của cô cũng không có biểu hiện khác thường, giống như trước đây cô thường nói với tôi: "Ji Yeon, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi!"

Tôi ngẩng đầu nhìn lên hành lang trên tầng hai, cánh cửa gỗ khắc hoa của phòng VIP đóng chặt. Trong lòng tôi cảm thấy hơi bất an, tôi mở miệng hỏi Eun Ji: "Cậu muốn chơi gì?"

"Chẳng phải cậu đang chơi chẵn lẻ sao? Thế thì chơi chẵn lẻ là được rồi. Nhưng tôi muốn phân thắng thua một lần, không thích chơi cò con". Vừa nói cô vừa đẩy hết đồng xèng đi: "Tôi đặt lẻ, Park Ji Yeon, cậu vẫn đặt chẵn?"

"Chẵn". Tôi nghiến răng đặt thêm mấy đồng xèng.

"Tôi đặt toàn bộ đấy nhé". Đôi mắt to tròn của cô hơi khép lại: "Cậu run tay rồi?"

Dưới ánh mắt khiêu khích của cô, độ cồn trong máu tôi lại dâng cao, tôi đang định đáp lời cô, có người đột ngột ôm chặt tôi từ phía sau rồi đẩy hết đống xèng trước mặt tôi về bàn cờ.

"Toàn bộ". Anh nói.

Kim Myung Soo đã quay lại.

Trái tim tôi đang treo lơ lửng trên không trung lập tức quay về vị trí cũ.

Lee Eun Ji nhìn anh, cô nở nụ cười ngọt ngào và cất giọng có ý sâu sa: "Anh chắc chắn? Không sợ một lần thua sạch sao?"

"Eun Ji, thua tôi cũng gánh nổi". Kim Myung Soo trả lời dứt khoát, đồng thời anh giơ tay báo hiệu cho nhà cái biết, hai bên đã đặt cược xong.

Vẻ mặt của Kim Myung Soo và Eun Ji rất bình thản, nhưng tôi cảm thấy rõ cơn sóng ngầm cuộn trào dưới vẻ bình tĩnh đó. Đặc biệt là Eun Ji, từ lúc Kim myung Soo xuất hiện, cô không hề nhìn tôi thêm một lần nào nữa.

Bàn cờ bắt đầu xoay tròn, con số ở bên trên dần trở nên mơ hồ.

Tôi nhìn bàn cờ chăm chú, không hiểu tại sao lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi lạnh.

Bàn cờ cuối cùng cũng từ từ dừng lại, cây kim dừng ở ô màu đỏ, là số lẻ. Rất không may người đặt số lẻ thắng, chúng tôi đã thua.

"Tôi xin lỗi hai vị. Tôi đã thắng rồi". Lee Eun Ji vẫy tay, lập tức có người đến giúp cô thu đồng xèng.

"Đừng khách sáo, thua bạc trước một cô gái xinh đẹp tôi cũng rất vui lòng". Kim Myung Soo nhếch mép cười.

"Thế thì tôi xin cám ơn". Eun Ji giơ ngón tay thon thả kẹp mấy đồng xèng ném cho nhà cái: "Anh Kim, sau này có việc cần nhờ đến tôi, anh đừng khách khí đấy nhé".

"Nhất định".

"Chúc hai vị chơi vui vẻ, sau này có dịp gặp lại, bye bye".

Lee Eun Ji đứng dậy bước đi, dáng người cô thướt tha phong lưu. Có hai người đàn ông trẻ tuổi đi theo cô, tay cầm đống xèng giúp cô.

Khi Eun Ji khuất dạng, tôi liền thở phào nhẹ nhõm và lên tiếng hỏi Kim Myung Soo: "Vừa rồi anh đi đâu mà chẳng nói với em một tiếng".

"Muộn rồi, chúng ta về nhà thôi". Kim Myung Soo không trả lời câu hỏi của tôi, anh vẫn dõi theo hình bóng Eun Ji, ánh mắt anh rất kỳ lạ, đầy vẻ thương xót, khiến lòng tôi có mùi vị chua chát.

Chúng tôi về đến nhà không bao lâu, Woo Hyun và Dong Gun cũng về đến nơi.

Bọn họ đều nhìn thấy cảnh tượng ở casino, Dong Gun vừa ngồi xuống đã bắt đầu nhận xét: "Mọi người thử nói xem cái cô Lee Eun Ji đó, trước đây vốn là một cô gái đáng yêu, sao bây giờ lại ra nông nỗi này?"

Kim Myung Soo không lên tiếng, khóe miệng anh hơi động đậy, thần sắc lộ một vẻ mệt mỏi khó diễn tả bằng lời.

Dong Gun không tinh ý, tiếp tục lải nhải: "Không biết cô ta cặp với ai mà ngông nghênh đến mức đó?"

Woo Hyun nói nhỏ: "Tôi lại cảm thấy cô ấy sống chẳng ra sao cả. Có người nói thường thấy cô ấy uống say khướt ở casino".

Kim Myung Soo đứng dậy, anh vẫn không nói một lời nào, lặng lẽ đi lên tầng hai.

"À, Myungie này..." Dong Gun gọi với theo: "Đám người đó tối nay tìm cậu có chuyện gì?"

Kim Myung Soo dừng bước, cất giọng nhẹ như gió thoảng: "Hợp tác".

"Gì hả". Cả Dong Gun và Woo Hyun đều đứng bật dậy, vẻ mặt bọn họ vô cùng kinh ngạc.

Tôi vốn đang đi sau Kim Myung Soo, tiếng kêu của hai người khiến tôi giật mình, suýt nữa rơi cả áo khoác.

"Tôi từ chối rồi". Kim Myung Soo nói thêm một câu.

Dong Gun thở một hơi dài: "Sao cậu không nói ngay? Làm tôi sợ quá, hợp tác với bọn họ chẳng phải tự đâm đầu vào chỗ chết hay sao?"

Woo Hyun nói: "Từ chối liệu có phiền phức không?"

Không hiểu bọn họ nói chuyện gì? Tôi đưa mắt nhìn Kim Myung Soo liên tưởng đến lời của Lee Eun Ji lúc ở sòng bạc, trong lòng tôi lại cảm thấy vô cùng bất an.

Lúc này Kim Myung Soo mới chú ý đến tôi: "Ji Yeon, em về phòng thay quần áo đi".

Tôi biết anh muốn tôi tránh mặt, không cho tôi tham gia vào câu chuyện của mấy người đàn ông. Tôi quay người, mang một bụng ấm ức của cả buổi tối chạy nhanh về phòng, sau khi đóng cửa tôi liền nhào xuống giường.

Đến khi nghe tiếng anh mở cửa, tôi quay đầu vào trong và vùi mặt xuống gối. Gối ướt một mảng khiến tôi rất khó chịu.

"Ji Yeon". Kim Myung Soo vuốt tóc tôi.

Tôi không lên tiếng, mặt càng vùi sâu hơn.

Đệm hơi lún xuống, Kim Myung Soo ngồi bên cạnh tôi rồi nhét thứ gì đó vào tay tôi: "Em hãy giúp anh một việc, ngày mai giao cái này cho Lee Eun Ji".

Tôi sờ sờ, hình như là một cái phong bì dày cộp.

"Em mặc kệ". Tôi ấm ức ném cái phong bì ra xa.

"Em mà không đi thì anh phải đi". Kim Myung Soo bình tĩnh khuyên nhủ tôi: "Thái độ của con bé đó chắc em cũng thấy rồi đấy, em yên tâm để anh đi gặp nó sao?"

Anh coi tôi là con ngốc sao? Tôi tức tối ngồi dậy: "Ai biết anh và cậu ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em thật sự không hiểu, nhưng sao lần nào cũng liên lụy đến em? Em không đi, anh thích thì tự đi đi".

Bắt gặp gương mặt đầy nước mắt của tôi, anh giơ tay lau sạch: "Em lại khóc rồi, chỉ vì thua chút tiền đó thôi sao? Thật là, trông bộ dạng của em kìa, anh đền gấp đôi cho em được chưa nào?"

"Ai vì thua tiền chứ?" Bị anh hiểu nhầm, tôi gần như phẫn nộ, cầm cái hộp để ở dưới gối ném mạnh vào người anh: "Anh chẳng có lương tâm gì cả?"

"Cái gì đây?" Kim Myung Soo tạm thời quên đi chuyện của anh, anh hiếu kỳ mở chiếc hộp được đóng gói rất đẹp.

Bên trong là một chiếc bật lửa Dupont màu bạc, là món quà sinh nhật tôi đặc biệt chuẩn bị cho anh.

Để mua món quà này, tôi phải chạy ra ngân hàng, rút ba trăm đô la từ tài khoản của mình. Những ngày tháng vừa qua tôi đều tiêu tiền của anh, nhưng tôi muốn dùng tiền riêng của mình để mua quà tặng anh, đây hoàn toàn là tâm ý của tôi.

"Tặng anh à?" Kim Myung Soo rất ngạc nhiên.

"Ờ". Nghĩ đến hôm nay là sinh nhật của anh, tôi cố kìm nén nỗi bực tức: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ!"

Kim Myung Soo cười tươi, anh lật đi lật lại chiếc bật lửa một lúc, sau đó anh hôn nhẹ lên trán tôi: "Đúng là cô bé ngoan, cám ơn em!"

Tôi quay mặt vào trong hừm một tiếng, nhưng nộ khí đã bay biến từ đời nào.

Kim Myung Soo ôm tôi hôn hít một hồi, sau đó anh trở lại vấn đề chính, đặt cái phong bì vào tay tôi: "Nghe lời anh ngày mai đi một chuyến, bé ngoan".

Tôi mở ra xem, bên trong phong bì là một tập tiền dày cộp.

"Anh cho cậu ấy?" Tôi vô cùng kinh ngạc.

"Ừ".

"Anh muốn làm gì? Mua vui một đêm?"

"Em bây giờ ngày càng quá đáng". Kim Myung Soo mỉm cười, nhưng nụ cười của anh hơi cay đắng: "Anh chẳng làm gì cả. Ngày mai em đi hỏi xem nó có đồng ý chuyển sang học ở đại học Moskva không? Nếu muốn anh sẽ giúp nó".

Tôi rất không vui: "Bây giờ cậu ấy có liên quan gì đến anh?"

"Con bé đó từng theo anh, anh không thể khoanh tay đứng nhìn nó thối rữa ở trong bùn lầy".

"Đó là món nợ phong lưu của anh, anh phải tự mình đi trả". Tôi nhét phong bì tiền vào tay anh rồi đứng dậy đi vào nhà tắm.

Ở lĩnh vực khác Kim Myung Soo rất thông minh nhưng về mặt này anh đúng là tên ngốc. Đến bây giờ anh vẫn không hiểu nút thắt trong quan hệ của anh và Lee Eun Ji nằm ở đâu. Với điều kiện của Eun Ji, người đàn ông chịu rải tiền lên người cô xếp hàng cả đống. Vấn đề của cô nếu có thể giải quyết bằng đồng tiền thì đã xong từ lâu rồi, người ta đâu thèm mấy đồng bạc của anh.

Hơn nữa khi gặp Eun Ji tôi sẽ nói gì? Có khi cô sẽ cho rằng tôi khoe khoang cũng không biết chừng, đến lúc đó chỉ e có tác dụng ngược lại.

Kim Myung Soo cuối cùng cũng không có gan đi gặp Eun Ji, Dong Gun xui xẻo bị đem ra làm bia đỡ bạn. Anh ta bị Eun Ji mắng một trận tơi bời khói lửa. Khi trở về, anh ta truyền đạt lại nguyên lời của Eun Ji: Ba mươi năm phong thủy luân lưu chuyển, thứ gì cần trả vẫn phải trả, đây là luật giang hồ. ("Phong thủy luân lưu chuyển": Việc tốt và việc xấu luôn xảy ra với một người, hôm nay anh gặp vận may, tôi gặp đen đủi. Nhưng anh không thể mãi mãi gặp may, một người nào đó anh sẽ gặp xui xẻo, đến lượt tôi gặp may mắn).

"Đàn bà đúng là đàn bà, tốt nhất đừng nên đắc tội với bọn họ". Dong Gun bị mắng đến chán nản, lắc đầu lia lịa.

Sắc mặt của Kim Myung Soo rất khó coi, đại khái cảm giác bị từ chối quả thực không dễ chịu một chút nào.

Tôi không tiện phát biểu ý kiến, chỉ có thể giữ im lặng.

Kim Myung Soo buồn phiền mất mấy ngày, Woo Hyun lên tiếng khuyên nhủ anh: "Con đường của mỗi người là do bản thân chọn lựa, cậu không cần cảm thấy áy náy. Một khi người ta muốn trượt dốc, đừng nói là cậu, đến xe tăng cũng không ngăn nổi. Hơn nữa đàn bà qua tay cậu nhiều vô số, nếu người nào cậu cũng phải chịu trách nhiệm, liệu cậu có gánh nổi không?"

Đến lúc đó Kim Myung Soo mới miễn cưỡng quên đi vụ này.

Đầu tháng năm là thời điểm giao mùa xuân hạ, lượng hàng hóa ngoài bến cảng tăng lên gấp mấy lần. Kim Myung Soo và Dong Gun ngày nào cũng đi sớm về muộn. Mỗi sáng sớm lúc bọn họ rời khỏi nhà tôi vẫn đang ngủ say, đợi đến tối bọn họ trở về, tôi đã thiu thiu ngủ ở trên ghế sofa.

"Tại sao không lên giường?" Kim Myung Soo vừa bế tôi lên giường vừa hỏi bằng một giọng không hài lòng.

"Anh về rồi à? Để em hâm nóng cơm canh cho anh". Tôi nửa tỉnh nửa mê định bò dậy.

"Thôi khỏi, anh ăn rồi". Kim Myung Soo ấn người tôi xuống và đắp chăn cho tôi. Anh nói nhỏ một câu: "Em nên giảm cân được rồi đấy? Thân thể ngày càng nặng quá".

Bến cảng rất ồn ào, mọi người nói chuyện với nhau thường phải hò hét cất cao giọng. Mỗi ngày trở về, cổ họng của anh khản đặc đến mức nói không ra lời.

Tôi thường nấu nước lê trắng và đường phèn cho anh uống, rõ ràng là đồ ăn uống giải nhiệt, vậy mà vẫn không thể khống chế tâm trạng ngày càng căng thẳng của anh. Thời gian này anh rất hay nổi nóng vô cớ.

Tôi cố gắng nhẫn nhịn sự vô lý của Kim Myung Soo, tôi nghĩ anh có áp lực quá lớn, qua một thời gian sẽ hết. Thế nhưng vài tuần trở lại đây anh càng trở nên nóng tính hơn, cả người lúc nào cũng căng như một cây cung, tôi chỉ lo một ngày nào đó anh sẽ bị đứt phựt.

Vào lúc năm giờ rưỡi chiều ngày thứ sáu, Kim Myung Soo gọi điện về nhà, anh dặn Dong Gun không có việc gì thì ở nhà, đừng ra khỏi cửa.

Hóa ra hôm đó anh nhận được một lô hàng thanh quan lớn. Theo thông lệ, chủ hàng trả trước một khoản tiền đặt cọc.

Chủ hàng thanh toán bằng đồng Hryvnia, giá trị tương đương bốn mươi bảy ngàn đô la Mỹ, nhét đầy một cái túi xách da rắn cỡ lớn. (Đồng Hryvnia (UAH) là tiền Ukraine, một UAH tương đương 2580 VND)

Đợi đến khi hai bên làm xong thủ tục đã là bốn giờ hai mươi phút buổi chiều. Kim Myung Soo lập tức lái xe như bay đến ngân hàng gần nhất. Trên đường do vi phạm luật giao thông nên anh bị chặn lại, hôm đó anh gặp phải một người cảnh sát rất khó nói chuyện, đút tiền cũng không xong. Anh bị người cảnh sát quấy rầy hơn nửa tiếng đồng hồ.

Khi Kim Myung Soo đến nơi, ngân hàng đã hết giờ làm việc, anh đành phải ôm túi tiền mặt về nhà.

Một điều đáng nói là ngân hàng ở Odessa không làm việc vào ngày cuối tuần, đống tiền Hryvnia đủ xếp đầy một cái tủ nhỏ, chúng tôi chỉ có thể cất ở nhà cho đến thứ hai.

Vừa nhìn thấy đống tiền, Dong Gun trợn mắt lắp bắp: "Khách hàng...là ai thế? Tại sao...không thanh toán bằng đô la Mỹ?"

"Tôi cũng không rõ nữa". Kim Myung Soo lắc đầu: "Vụ này từ đầu đến cuối có vẻ hơi kỳ lạ. Chủ hàng hình như là người mới. Tóm lại trong mấy ngày này ra vào phải cẩn thận, đừng để người khác cài bẫy".

Chúng tôi ngủ trên đống tiền trong nỗi thấp thỏm không yên. Sáng ngày hôm sau, vừa tỉnh giấc KIm Myung Soo liền mở miệng: "Mẹ nó, không hiểu chuyện này là thế nào nữa? Anh sẽ gửi tiền ở ngân hàng ngầm, xem ai sợ ai?"

Đây không phải lần đầu tiên tôi nghe đến từ "ngân hàng ngầm". Nhưng đây là lần đầu tiên tôi được tận mắt chứng kiến, trước đây tôi còn tưởng "ngân hàng ngầm" có nghĩa là cho vay nặng lãi.

Trên thực tế, "ngân hàng ngầm" là một trong những hệ quả của "khôi sắc thanh quan". Phần lớn thu nhập của dân buôn bán không thể gửi vào ngân hàng chính thức, bởi vì họ trốn thuế lậu thuế hay tiền đến từ một số nguồn bất minh khác, nếu gửi ngân hàng chính thức sẽ bị vạch trần. Hơn nữa họ cũng không thể gửi tiền về nước qua con đường chính thức.

Từ đó "ngân hàng ngầm" ra đời. Đối tượng phục vụ không chỉ là người Hàn Quốc mà có cả người Ả rập, thậm chí cả thương gia phương Tây.

Tôi tưởng đã gọi là "ngân hàng" thì cũng phải có khí thế của ngân hàng. Nào ngờ nơi chúng tôi đến là một căn hộ bình thường nằm ở tầng một trong khu chung cư rất phổ thông ở Odessa. Căn phòng rộng không tới mười mét vuông, bên trong có một cái bàn cũ kỹ, một két bảo hiểm không hề bắt mắt và một người đàn ông trung niên mặt mũi mờ nhạt, đây là tất cả của "ngân hàng ngầm".

Tôi mở to mắt nhìn từng cục tiền được xếp vào két bảo hiểm, sau đó đổi lại là một tờ giấy trắng, bên trên chỉ có một hàng chữ đề số tiền và chữ ký của hai bên. Tôi ngẩn người: "Thế là xong rồi?"

"Xong rồi, em còn muốn làm gì nữa?" Kim Myung Soo kéo tôi ra khỏi "ngân hàng ngầm".

Ngồi vào trong xe, tôi cầm tờ giấy trắng quan sát kỹ lưỡng, trong lòng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Ngộ ngỡ anh ta ôm tiền bỏ trốn thì sao?"

Kim Myung Soo cười cười: "Anh ta sẽ chết không có chỗ chôn". Thanh âm của anh rất nhẹ, nhưng tỏa ra sát khí lạnh lùng.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi không nói thành lời. Nụ cười ở khóe miệng anh vừa lạnh lẽo vừa tàn nhẫn. Vào giây phút này Kim Myung Soo như một người xa lạ.

"Myung Soo!".

"Hả?" Anh quay đầu, thần sắc trở lại trạng thái bình thường: "Chuyện gì?"

Tôi đưa tờ giấy trắng cho anh: "Anh cầm lấy đi".

Anh liếc nhìn tôi rồi cất giọng nhẹ nhàng: "Em hãy giữ lấy, một thời gian nữa rồi rút ra. Khi nào xin nhập học ở trường khác sẽ cần dùng đến".

Tim tôi đập thình thịch, đầu ngón tay vô ý thức càng nắm chặt tờ giấy trắng, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Mấy con số không trên tờ giấy, đổi thành nhân dân tệ tương đương thu nhập của bố mẹ tôi trong năm sáu năm. Một khoản tiền lớn như vậy, rốt cuộc anh có ý gì?

Tôi ngẩng lên nhìn anh, đúng lúc anh nhìn tôi qua gương chiếu hậu. Bắt gặp ánh mắt của tôi, anh liền quay đi chỗ khác.

Tôi cười thầm ở trong lòng, tay nhét tờ giấy trắng vào túi áo khoác của anh.

"Tiền học phí đắt quá, tạm thời em không nghĩ đến chuyện đó". Tôi nói.

Kim Myung Soo là người rất coi trọng đồng tiền. Trong thế giới của anh, không có chuyện gì không thể giải quyết bằng đồng tiền. Nếu tôi nhận tờ giấy này, tôi sẽ lập tức có một cái giá nhất định, địa vị ở trong lòng anh sẽ rơi xuống ngàn trượng. Tôi sẽ không khác gì những người con gái anh gặp trước kia.

Tôi tương đối tham lam, tôi muốn có nhiều hơn thế.

Kim Myung Soo quay đầu nhìn tôi, anh cười như không cười: "Nhiều lúc anh không hiểu, em ngốc thật hay ngốc giả nữa?"

Tôi vuốt ve mặt anh, nói nhỏ nhẹ: "Anh kiếm tiền không dễ dàng, em không nhẫn tâm tiêu xài hoang phí".

Kim Myung Soo nhếch mép cười mà không lên tiếng. Một lúc sau anh mới mở miệng: "Anh phục em thật đấy".

Tôi khép mi mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng mệt mỏi và vô vị. Hóa ra sau khi cùng trải qua sinh tử, chúng tôi vẫn không thể thẳng thắn mở lòng với nhau. Khi trở lại thế giới hiện thực, tôi vẫn phải tiếp tục chơi trò suy đoán tình cảm cùng anh.

——————-

Vụ làm ăn này cuối cùng cũng xảy ra chuyện như dự cảm của Kim Myung Soo. Hàng của anh bị cảnh sát chống buôn lậu mai phục ở bên ngoài khu bảo thuế tịch thu hoàn toàn.

Bởi vì giá trị lô hàng quá cao, mục tiêu quá lớn nên Kim Myung Soo không sử dụng phương thức thông thường. Anh thông qua đường dây hải quan, chuyển hàng đến bến cảng của khu bảo thuế. Khu bảo thuế chỉ là một nơi trung chuyển, hàng hóa không được nhập vào Odessa mà sau đó vận chuyển đi các nước châu Âu như Romania, Tây Ban Nha...

Công ty thanh quan lợi dụng lỗ hổng trong công tác quản lý ở khu bảo thuế. Đầu tiên, họ biến lô hàng thành hàng trung chuyển đi nước thứ ba. Sau đó, họ thông đồng với hải quan để lô hàng biến mất trên danh sách hàng hóa nhập cảnh. Cuối cùng họ sẽ lén lút vận chuyển hàng ra khỏi bến cảng.

Kim Myung Soo đã từng làm nhiều lần nhưng chưa từng xảy ra chuyện. Lần này không ngờ thuyền lật trong rãnh nước.

Sáng sớm ngày hôm sau, Kim Myung Soo vội đi thu xếp bên hải quan, Dong Gun được cử đi báo chuyện xảy ra cho chủ hàng biết. Có điều anh ta một đi không trở về.

Đối phương giữ người và thông báo nếu không trả hàng hoặc bồi thường tiền hàng trong ba ngày, họ sẽ giết con tin.

Mấy ngày này tôi chỉ thấy xung quanh nhà đột nhiên xuất hiện nhiều người lạ mặt, Dong Gun hai ngày mất hút. Tôi cảm thấy kỳ lạ nên hỏi Kim Myung Soo, anh toàn trả lời qua loa. Đến lúc biết không thể che dấu, anh mới nói cho tôi hay Dong Gun bị giữ lại làm con tin.

Về những người lạ mặt ở bên ngoài, Kim Myung Soo cười cười giải thích: "Loại người nào cũng có, người của đối phương, người của chúng ta, đại khái còn có cả cảnh sát Odessa nữa".

Tôi giật bắn mình. Tuy tôi không thích con người Dong Gun, nhưng sống chung dưới một mái nhà lâu ngày ít nhiều cũng có tình cảm. Hôm nay đã là ngày thứ ba Dong Gun xảy ra chuyện, là giới hạn cuối cùng đối phương đưa ra.

Thế nhưng Kim Myung Soo có vẻ ung dung hơn bất kỳ ai. Bạn bè anh gọi điện đến hỏi thăm tình hình, anh còn an ủi người ta: "Tôi tạm thời vẫn có thể gánh được, kiểu gì cũng có cách, chị đừng lo cho tôi".

Đầu kia không biết nói câu gì, Kim Myung Soo cười hì hì: "Thôi khỏi, dù sao thằng em này cũng tung hoành giang hồ bao nhiêu năm, không thể mới gặp chút chuyện đã chạy đến ôm chân bà chị khóc lóc".

Bắt gặp bộ dạng điềm nhiên như không của anh, tôi cũng thấy yên lòng phần nào. Tôi tin tưởng anh có giải quyết êm xuôi, thế là tôi đóng cửa đi ra ngoài, để lại anh một mình trong phòng sách.

Sau bữa cơm tối, Kim Myung Soo mặc áo khoác đi ra ngoài. Trước khi đi anh dặn tôi: "Em cứ ngủ trước đi, đừng đợi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net