Chương 4. Bà chủ có suy nghĩ rộng rãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người thấy thế không khỏi cười to.

Có người nói: "Có khi con chó này cũng biết đi theo cô thì sẽ có bánh bao để ăn."

Có người lại trêu chọc: "Thanh Diệp, cô đúng là người mà chó mèo thích."

Dương Thanh Diệp thuận miệng đáp: "Chuyện! Chó có khi còn đáng yêu hơn người." Trong mắt cô, chó tốt hơn Vương Minh Đông.

Bà Triệu thấy con chó vàng này cứ bám riết lấy Thanh Diệp, duỗi tay xoa cái đầu xù lông của nó, cười nói: "Nếu nó thích cháu vậy thì để nó ở lại nhà cháu đi."

Nghe vậy, Lý Hoài Viễn rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm trong lòng, buông Dương Thanh Diệp ra.

Dương Thanh Diệp vào nhà rửa tay, sau đó lại chuẩn bị bán bánh bao.

Khách càng lúc càng đông, hai chị em Dương Thanh Diệp và Dương Hòe bắt đầu bận bịu bù đầu. Dương Thanh Diệp vừa làm vừa bàn việc nhà cùng hàng xóm láng giềng, còn bà Triệu nán lại một lát sau đó liền đến hiệu thuốc bốc thuốc. Hiện tại bà sợ lại làm mất tiền nên cầm thật chắc túi tiền trong tay. Mấy người hàng xóm vẫn chưa giải tán mà tụm năm tụm bảy đứng đó nhiều chuyện.

Lý Hoài Viễn mới chỉ ăn được vài miếng, vẫn cảm thấy chưa no, hắn liên tục ngước nhìn chủ nhân mới nhận, ngóng trông cô ấy có thể lại tốt bụng đút hắn ăn. Nhưng hiện tại Dương Thanh Diệp đang vô cùng bận rộn, làm sao có thể lo lắng, để ý đến hắn.

Lý Hoài Viễn buồn chán muốn chết, đi qua đi lại trước sạp. Lúc này, Mực Lớn lại đến gần.

"Gâu." Nó chào hỏi bằng một tiếng sủa.

Lý Hoài Viễn giả vờ không nghe thấy gì.

Mực Lớn cảm thấy mất kiên nhẫn, hạ giọng sủa một tiếng cảnh cáo: "Này, con chó xấu xí, ta đang gọi ngươi đó, ngươi đang ở trên địa bàn của ta, chán sống rồi sao?"

Lý Hoài Viễn xoay người chỉa mông vào Mực Lớn.

Cuối cùng, Mực Lớn bị chọc tức, đang chuẩn bị tiến đến giáo huấn con chó xấu xí này một trận thì Dương Thanh Diệp kịp thời phát hiện sự lạ thường của nó, cô lên tiếng cảnh cáo: "Mực Lớn!"

Mực Lớn vừa nghe thấy tiếng của chủ, nhanh chóng lắc đuôi, không thể không bớt hung hăng lại một chút. Nhưng nó vẫn cảm thấy thật mất mặt, trước khi đi còn nhe răng uy hiếp Lý Hoài Viễn: "Thằng nhóc khốn khiếp, ngươi chờ đấy."

Lý Hoài Viễn cạn lời. Hắn ngẩng đầu nhìn trời xanh, cảm thán mình bị một con chó uy hiếp.

Lý Hoài Viễn nhắm mắt đưa chân mà đi theo chủ mới, lặng yên không sủa không kêu, chủ bán bánh bao thì hắn ngồi trước tiệm tự hỏi cuộc đời.

Rốt cuộc, trước khi biến thành chó hắn đã làm gì? Nghĩ mãi nghĩ mãi, đầu óc hắn trở nên hỗn loạn, rối như tơ vò. Đúng rồi, cuối cùng hắn cũng đã nhớ ra, hình như lúc ấy hắn đang thi uống rượu của người ta, say bất tỉnh nhân sự, ngủ một giấc liền biến thành chó. Vậy hắn bây giờ như thế nào? Tiếc là chỗ này cách kinh thành quá xa, không thể hỏi được tin gì cả. Thôi, hắn vẫn nên cố gắng ở đây trước đã, ít nhất có thể ăn no mặc ấm, ừ, mặc thì không cần, hắn bây giờ cả người lông lá. Ăn no cái hẵng, sau đó tắm rửa một cái. Nghĩ đến tắm rửa, cả người hắn bắt đầu ngứa. Con chó này nếu không có mưa chắc là chưa bao giờ tắm, trên người có khi còn có bọ chét và rận. Không được, hắn nhất định phải nghĩ cách để bà chủ tắm cho hắn mới được.

Sau nửa canh giờ, Dương Thanh Diệp cuối cùng cũng đã bán hết bánh bao. Hai chỉ em bắt đầu thu dọn bàn và lồng hấp.

Dương Thanh Diệp đi làm cơm sáng, cô hỏi cậu em họ Dương Hòe: "Em muốn ăn gì?"

Dương Hòe nghệch mặt đáp: "Em không muốn ăn bánh bao nữa. Em muốn ăn cái gì đó ngon ngon."

Dương Thanh Diệp có thể hiểu được, ngày ngày ăn bánh bao quả thật cũng ngán. Thằng bé này bình thường chịu thương chịu khó, ăn mặc cũng không kén chọn, hôm nay thỏa mãn nó một lần vậy.

Cô đã sẵn sàng rỉ máu, lập tức hỏi lại: "Nói đi, em muốn ăn gì?"

Dương Hòe trả lời: "Em muốn ăn màn thầu và dưa muối."

Dương Thanh Diệp không nói gì mà nhìn cậu, màn thầu với bánh bao có gì khác nhau sao?

Cô đi xuống bếp, hâm lại màn thầu và cháo còn thừa hôm qua, lại lấy ra một miếng cải dầu cay (1) đã muối vừa ăn, cắt sợi mỏng, rải lên hai giọt dầu vừng, lại bỏ thêm vài hạt mè đã rang. Dương Hòe giúp cô bê cơm lên, hai người bắt đầu ăn sáng.

Lý Hoài Viễn hít hít ngửi ngửi, ngửi thấy mùi cháo hạt kê và mùi thơm ngát của dầu vừng, bất giác lại thấy thèm.

Dương Thanh Diệp nhìn con chó nhỏ đang loanh quanh ở chỗ nào, liền tốt bụng lấy một cái chén bể, đổ vào đó một ít cháo, Lý Hoài Viễn lúc này cũng bất chấp tự với chả tôn, ít nhất cái chén này vẫn sạch sẽ, hắn cúi đầu từ từ ăn. Hắn ăn sáng ở dưới bàn, hai chỉ em Dương Thanh Diệp ăn ở trên bàn. Dương Thanh Diệp chỉ húp hơn nửa chén cháo, còn lại đều để cho Lý Hoài Viễn. Thậm chí cô còn gắp cho hắn vài cọng dưa muối. Lý Hoài Viễn vô cùng hài lòng, trước nay hắn chưa bao giờ ăn món dưa muối nào mà ngon như vậy. Ăn xong lại tắm nước nóng thì không có gì bằng. Đương lúc hắn đắm chìm trong mộng đẹp thì cái con Mực Lớn đáng ghét kia lại xuất hiện.

Đại Hắc vừa thấy có ăn, lập tức tung tăng chạy đến, mở to cái miệng hôi ra để cướp đoạt thức ăn. Lý Hoài Viễn nhất định không để nó vục mõm vào chén của mình. Dưới tình thế cấp bách, hắn liền ngậm chén lên và bỏ chạy.

Mực Lớn hầm hừ đuổi theo hắn.

Đúng lúc hai chị em vừa ăn xong, cả hai đều vô cùng hứng thú nhìn hai con chó chơi trò đuổi bắt.

Lý Hoài Viễn bị Mực Lớn đuổi theo, không có chỗ trốn, cuối cùng suy nghĩ vừa lóe lên, hắn nhét cái chén vào giữa hai ngăn tủ, chỉ vừa đủ khe hở cho hắn lọt qua, cho dù Mực Lớn không cam lòng cũng không thể làm gì.

Mực Lớn không cướp được đồ ăn, thở phì phò, sau đó kêu lên: "Ngươi chờ đó."

Lý Hoài Viễn gâu gâu hai tiếng, phản bác: "Đây là của ta, chủ nhân cho ta."

Hai con chó, một lớn một nhỏ giằng co với nhau.

Cuối cùng vẫn là Dương Thanh Diệp quát Mực Lớn, nó không thể không tủi thân mà xuống sân khấu.

Mực Lớn bị tổn thương, nó ủ rũ cụp đuôi, chạy ra ngoài tìm bạn của nó.

Lý Hoài Viễn không buồn đi tìm bọn chó, huống chi hắn cũng không dám tìm, sợ Mực Lớn tìm hắn tính sổ.

Hắn tiếp tục chạy vòng vòng xung quanh Dương Thanh Diệp.

Mục đích trước mắt của hắn là tắm rửa một cái. Vì tỏ vẻ người của mình rất ngứa, hắn cứ ôm lấy cẳng chân Dương Thanh Diệp mà cọ cọ, dụi dụi. Không ngờ rằng Dương Thanh Diệp thấy hắn như vậy, liền nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái còn lẩm bẩm: "Con chó xấu xí này thật là dê, động dục thì động dục chứ ôm chân ta mà cọ cọ làm gì?"

Lý Hoài Viễn: "......" Động tác của hắn đáng khinh đến vậy sao?

Cuối cùng, Lý Hoài Viễn vẫn khiến cho chủ nhân hiểu được ý của hắn, Dương Thanh Diệp quyết định tắm rửa cho hắn. Đúng lúc trong nồi có nước ấm, cô lấy một cái thau giặt đồ cũ nát, đổ nước vào nửa thau, ném Lý Hoài Viễn vào đấy, sau đó dùng bồ kết kỳ cọ cho hắn. Những con chó khác đều sợ tắm rửa, chỉ có con chó nhỏ này có vẻ rất hưởng thụ.

Dương Thanh Diệp tắm đầu hắn trước, sau đó xuống thân và cuối cùng là bốn chân. Rửa trên lưng trước sau đó làm ngược lại. Khi tắm phần bụng, Dương Thanh Diệp cố ý nhìn một cái rồi nói: "Ta đoán không sai mà, cái loại đáng khinh như vậy chỉ có thể là chó đực."

Một lần nữa Lý Hoài Viễn cạn lời. Dương Thanh Diệp nhận thấy ánh mắt kháng nghị của con chó con, trong lòng vừa cảm thấy kinh ngạc, "Ô" lên một tiếng thì đúng lúc này có người kêu tên cô ở ngoài cửa: "Thanh Diệp có ở nhà không?"

==============

(1) Nguyên văn 芥菜疙瘩, trong các bản convert thì nó là rau cải ngật đáp đó :)) Mình tìm trên mạng thì tên khoa học của nó là Brassica napiformis, thuộc họ cải dầu, có chỗ dịch là Mustard, có chỗ lại ra hình củ su hào ._. mình không biết củ này nó gọi là gì trong TV nên đành dịch thành cải dầu cay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC