N,DYYD

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[网配]哟,来YY吧~ _ [Võng phối] Này, đến YY đi~

Tựa gốc ζ [Võng phối] Yêu, lai YY ba~

Tác giả ζ Hoặc Trạc Trạc

Edit ζ Ốc

Nguồn ζ Tấn Giang

Thể loại ζ Võng phối, đam mỹ, hiện đại, ấm áp, 1×1, HE, đại thần công, không nổi tiếng tàn tật thụ

Tình trạng bản gốc ζ Hoàn 63 chương + 7PN

Tình trạng bản dịch ζ Lết đến hết kiếp

Diễn viên chính ζ Cố Lẫm x Tịch Du

Phối hợp diễn ζ Vương Tử Duệ, Tịch Dương, cùng các nhân vật khác

Không làm vì mục đích thương mại. Bản quyền thuộc về tác giả. Thỉnh không mang ra khỏi blog.

Văn án ζ

Y = Cố Lẫm = Cổ Ý (CV)

Y = Tịch Du = Du lai du khứ (Trang trí)

Du lai du khứ chỉ là một trang trí quèn không mấy tiếng tăm, chợt có một ngày, cậu được đại thần follow weibo. Cậu chỉ muốn hỏi "Đại thần, vì sao anh lại follow tôi?", sau một thời gian thường xuyên qua lại, hai người trở thành có gian tình. Hơn nữa, phía sau nick của đại thần chính là...

Kỳ thực đây là câu chuyện kể về một phúc hắc công lần thứ hai trở lại làm đại thần để tiếp cận thụ ngoài đời thật.

Lời tác giả ζ

1, Phía sau một tiểu thụ không nổi tiếng nhất định là một đại thần.

2, Tiểu thụ trước đây bị tra công hại, bị tai nạn xe cộ khiến hai chân tàn tật, phải ngồi xe lăn.

3, Công thụ đều sạch.

4, Tình tiết chậm rãi, tất nhiên có cẩu huyết.

5, Hoan nghênh bắt lỗi.

1| Cơ hội

Khi xong việc về nhà, Tịch Dương thấy đèn phòng ngủ Tịch Du vẫn còn sáng. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, Tịch Du đã thức liên tục vài đêm rồi. Vốn thân thể cậu suy yếu, Tịch Dương làm anh cũng không nói gì cậu, có thể chỉ là không muốn trái ý Tịch Du mà thôi.

Tịch Dương biết, khẳng định là Tịch Du đang vẽ tranh. Từ khi bị tai nạn xe cộ khiến cậu mất đi đôi chân, phải ngồi xe lăn, Tịch Du đã thôi học ở trường dù đã quá nửa học kỳ, hàng ngày chỉ ở nhà, cơ bản không hề ra ngoài. Em trai của mình từ lâu, trên mặt đã không còn nụ cười ngây thơ nữa.

Chỉ là mấy ngày này, Tịch Dương có thể cảm thấy tâm trạng của Tịch Du thay đổi, nói chuyện với anh nhiều hơn, tươi cười cũng nhiều hơn. Mỗi lần Tịch Dương muốn cậu đi ngủ sớm một chút, cậu sẽ làm nũng. Tịch Dương mềm lòng, cũng tùy theo cậu.

Theo thường lệ, Tịch Dương vào nhà bếp hâm nóng sữa. Cửa mở rộng ra, Tịch Du vẫn không chú ý tới anh. Tịch Dương gõ cửa rồi tiến vào, đặt sữa lên bàn máy vi tính, thuận tiện nói một câu "Nghỉ ngơi sớm đi em", tuy biết rằng hiệu quả không lớn.

Tịch Du hơi đáp lại một chút, đôi mắt vẫn không rời khỏi nhìn chằm chằm vào màn hình.

Tịch Dương hiếu kỳ liếc mắt xem.

Trên màn hình là hai nam sinh rất dễ thường nắm tay nhau đứng chung một chỗ, một cậu trên mặt còn đỏ ửng, quần không mặc hết, lộ ra nửa cái mông, trên hình còn có tiêu đề được viết thật to 《 Chồng ơi ôm em một cái 》.

Bức tranh trông thật khôi hài, Tịch Dương nhịn không được bật cười.

Tịch Du lườm anh một cái.

"Sữa để ở đây, anh ngủ trước."

Tịch Du cười cười với anh: "Anh, ngủ ngon." Sau đó cầm cốc lên uống từng ngụm sữa.

Khi đi ra ngoài, Tịch Dương còn tiện tay đóng cửa, nhìn vào bóng lưng chuyên chú của Tịch Du, vui mừng hớn hở nở nụ cười.

Như vậy cũng rất tốt.

Đồng hồ báo thức trong phòng ngủ tíc tắc chuyển động, Tịch Du dụi dụi đôi mắt chua xót, duỗi người, có chút mệt mỏi.

File —- Lưu, rốt cục cũng hoàn thành.

Tịch Du mở nhóm QQ của tổ kịch, tất cả mọi người đều là cú đêm, vậy nên lúc này trong nhóm còn rất nhiều người onl.

Trang trí – Du lai du khứ: Vẽ xong rồi~

Chuẩn bị – Trái ớt nhỏ: Mau mau mau đăng lên ✪u✪

Trang trí – Du lai du khứ: [Hình ảnh]

Chuẩn bị – Trái ớt nhỏ: Thật đáng yêu, ôm lấy Du lai du khứ liếm liếm.

Trang trí – Du lai du khứ: Tôi còn chưa rửa mặt đâu.

Chuẩn bị – Trái ớt nhỏ: ←_← Mấy người đang lặn mau nhanh lên đi ra an ủi trang trí đại nhân của chúng ta một chút nào.

Thụ – Duy Nhất: Poster thật dễ thương, trang trí đại nhân khổ cực rồi.

Đạo diễn – Không thể đặt tên: Xuất phẩm của Du Du, nhất định là hàng tốt. Khen một cái.

Trang trí – Du lai du khứ: O(n_n)O Cảm ơn.

...

Tịch Du là một trang trí mới của giới võng phối, nhận sáu poster đều là loại đáng yêu, những người biết tới cho rằng cậu sở trường vẽ tranh dễ thương, thực ra Tịch Du đã tiếp xúc ít nhiều với các loại phong cách hội họa, bởi vì từ nhỏ cậu đã đam mê vẽ tranh, đã rất nhiều năm theo học ở mỹ thuật tạo hình, lên đại học cũng chọn chuyên ngành nghệ thuật này. Sau một thời gian dài tích lũy, khả năng hội họa của cậu cũng không tệ.

Tịch Du gia nhập giới võng phối thực ra do tình cờ, khi cậu buồn chán xem weibo, chợt thấy được thông báo tìm trang trí khẩn cấp của Trái ớt nhỏ, "Các loại bán mình cầu trang trí tới giúp đỡ.". Lời này trong giới võng phối ai cũng nói được, chỉ là biểu hiện đáng thương của chuẩn bị quá khoa trương, đương nhiên Tịch Du sẽ không hiểu rõ nội tình. Cậu nghĩ chủ post thực sự rất cần trang trí, thấy mình cũng rảnh rỗi, vì vậy gửi tin nhắn riêng cho người ta.

Tuy rằng đề tài là đam mỹ, đối với Tịch Du mà nói thì chẳng vấn đề gì cả, cậu vốn là gay. Ngay từ ban đầu tiếp xúc với võng phối, cậu chẳng hiểu gì cả, đều là Trái ớt nhỏ tận tay dạy cậu. Đương nhiên, sự nhiệt tình của Trái ớt cũng vì muốn giữ chân vị trang trí này. Giác quan thứ sáu của cô cho rằng Du Du nhất định sẽ nổi tiếng. Bởi vì Tịch Du vẽ tranh không chỉ tốc độ nhanh mà chất lượng còn tuyệt hảo. Các chị em trong giới đều thích những gì đáng yêu, Trái ớt xem tranh của Tịch Du xong thật muốn đem nhân vật trong tranh về nuôi, hiển nhiên, đây là không thực tế. Vì vậy, Tịch Du bị Trái ớt mang về nuôi.

Có thể nói, Trái ớt là mẹ của Tịch Du. Tịch Du không giao tiếp với bên ngoài, cơ bản cậu thường chờ Trái ớt tới tìm giúp đỡ mới làm, là người quen của cô thì có thể tin tưởng. Những điều này đều là Trái ớt dạy cậu, không nên tùy tiện đáp ứng làm poster cho người khác, cẩn thận không lấp được hố. Thực ra Tịch Du thấy nhận nhiều một chút cũng không sao, cậu lúc nào cũng ở nhà, thời gian vẽ tranh rất nhiều.

Gia nhập vào giới võng phối, Tịch Du dường như tiến vào một thế giới mới, bọn họ không biết cậu là một người tàn tật, sẽ không dùng ánh mắt thương hại để nhìn cậu. Tịch Du không cần phải che giấu chính mình. Cậu có thể tùy ý cùng họ chơi đùa, thỉnh thoảng lại làm trò cười không ảnh hưởng đến ai, như vậy khiến cậu rất thoải mái. Hơn nữa, nguyên bản cậu chỉ vẽ tranh cho mình xem, giờ có thể vẽ cho người khác xem, đồng thời còn nhận được sự khen ngợi của họ, không có chuyện gì vui hơn thế.

Tịch Du nói ngủ ngon trong nhóm, khi đang định log out, Trái ớt chợt nhắn tin tới.

Trái ớt: Du Du, nói cho cậu chuyện này.

Bình thường Trái ớt nói chuyện với cậu không mấy khi đứng đắn, Tịch Du thấy cô khách khí như vậy, có chút hiếu kỳ.

Du lai du khứ: Chuyện gì?

Trái ớt: Cậu từng nói cậu ở thành phố A đúng không?

Du lai du khứ: Ừ.

Trái ớt: Tôi có người thân cũng ở thành phố A, không bằng chúng ta tìm cơ hội gặp mặt đi.

Tịch Du không lập tức trả lời, cậu đang do dự.

Quan hệ giữa cậu và Trái ớt dù rất tốt, nhưng cậu chưa nói với cô về tình huống thực tế của mình. Cậu không biết sau khi bạn bè trên internet nhìn thấy cậu sẽ biểu hiện thái độ gì, là thương hại hay mỉa mai, Tịch Du không dám đối mặt.

Cậu không thể nào vượt qua được lỗ thủng tâm lý này, nhận được cái nhìn đồng tình của người khác, cậu sẽ bị ép phải nhớ ra vì sao cậu không thể đứng dậy, vì sao cậu rơi vào kết cục này. Nghĩ lại thấy mình thật ngu xuẩn.

Tịch Du không trả lời, Trái ớt liền nóng nảy.

Trái ớt: Du Du, đừng xấu hổ. Đều là người cậu quen, tôi cũng đi mà.

Tịch Du muốn gặp bọn ho, cảm giác cô độc nhiều năm nay cứ quấn lấy cậu, những người này là bạn mới của cậu, cậu có xung động muốn quen biết họ ngoài đời.

Du lai du khứ: Được rồi. Lúc nào? Mong rằng đến lúc đó mọi người nhìn thấy tôi sẽ không bị dọa sợ.

Trái ớt: Không có, tôi tin tưởng vững chắc Du Du là tiểu thụ đáng yêu ha ha!

Trái ớt: Buổi sáng ngày kia, chín giờ, gặp ở CWKTV215 nhé.

Du lai du khứ: Được rồi, out trước, ngủ ngon. 137XXXXXXXXX, đây là số điện thoại của tôi.

Trái ớt: Ngủ ngon <(づ ̄3 ̄)>づ

Tắt máy vi tính, rửa mặt xong, Tịch Du nằm lên giường. Bởi vì hai chân trường kỳ không vận động đã trở nên tái nhợt bệnh tật, Tịch Du hằng ngày đều kiên trì xoa bóp vài phút, không đến mức bị héo rút quá khó nhìn. Căn cứ theo lời của bác sỹ nói, tỷ lệ hồi phúc của hai chân rất thấp, Tịch Du đã hết hy vọng, điều này có nghĩa là sau này cậu đều phải vượt qua cùng xe lăn. Thời gian trôi qua, Tịch Du quen rồi. Mọi chuyện qua đi, cậu cũng nhìn rõ một số người, một số việc.

Điện thoại di động để bên gối bỗng rung lên, Tịch Du mở xem, là tin nhắn của Trái ớt.

Trái ớt: Đây là số di động của tôi, ngày kia gặp ^_^

Tịch Du lưu số điện thoại của Trái ớt vào, xếp vào nhóm bạn bè. Theo tâm tình sung sướng vì có bạn, cậu chậm rãi thiếp đi.

2| Tìm hiểu

Khi Tịch Dương tới gõ cửa phòng Tịch Du, cậu đã rời giường rồi.

"Du Du, đồ ăn sáng anh đã để trên bàn rồi, lát nữa nhớ phải ăn đó."

Tịch Du thấy bộ dáng Tịch Dương áo nón chỉnh tề, hàng ngày đi làm cực khổ mệt nhọc, hôm nay là cuối tuần, bình thường Tịch Dương sẽ ở nhà bổ sung giấc ngủ.

"Anh muốn ra ngoài à?"

Tịch Dương bày ra bộ dạng thương tâm, nói: "Ngay cả sinh nhật anh trai mà em cũng không nhớ rõ, thật đau lòng."

Bất ngờ nhắc tới Tịch Du mới nhớ ra ngày mai là sinh nhật anh. Tịch Dương thích náo nhiệt, bạn bè cũng nhiều, mỗi khi tới sinh nhật, anh sẽ mời bạn về nhà ăn cơm, thuận tiện thể hiện tay nghề đầu bếp. Tịch Du biết, hôm nay Tịch Dương muốn ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn.

"Em nhớ mà, đã sớm chuẩn bị quà cho anh rồi." Tịch Du đương nhiên là đã chuẩn bị quà sinh nhật, cậu còn lo sợ điều gì sơ xuất không kịp nên đã lo thật tốt từ lâu. Không ngờ thoáng cái nhanh như vậy đã tới sinh nhật anh trai.

Tịch Dương thỏa mãn cười, sau đó liền đi ra ngoài.

Tịch Du ăn cháo hoa cùng trứng ốp lếp mà Tịch Dương đã làm, rồi sang phòng khách sạch sẽ tinh tươm. Tuy rằng nhà chỉ có hai người, nhưng vẫn rất là ấm áp.

Từ sau khi ba mẹ qua đời vì tai nạn xe cộ, hai anh em cậu đã nương tựa lẫn nhau mà sống, Tịch Du hiểu anh trai vô cùng cực khổ. Lúc trước cậu xảy ra chuyện, tinh thần suy sụp không phấn chấn, anh nhất định đã rất lo lắng cho cậu.

Ăn xong cháo, cậu lăn xe về phía bồn rửa, tự giác rửa sạch bát đũa.

Theo thói quen mở máy vi tính lên, đăng nhập vào weibo, đột nhiên cậu thấy có gần một trăm thông báo. Bình thường weibo của Tịch Du đều không có nhiều người tới hỏi thăm, số fan cũng chỉ mới hơn 100, lúc nào weibo náo nhiệt nhất, lúc đó khẳng định là do kịch mới. Mở weibo ra, hóa ra kịch《Chồng ơi ôm em một cái 》đã phát hành rồi. Vừa nhìn tới thời gian, nào ngờ là nửa đêm 12 giờ. Cậu tiện tay phát lại kèm theo bình luận "Tổ kịch vất vả rồi", sau đó mở địa chỉ diễn đàn, cũng gửi một câu như vậy ở bên trong.

Giống như tiêu đề, 《 Chồng ơi ôm em một cái 》là một kịch ngắn hài hước đáng yêu, lại có dàn thành viên lấp lánh, lượt view vô cùng cao. Poster là ấn tượng trực quan đầu tiên để người ta mở bài post, không thể nghi ngờ bức tranh của Tịch Du để lại tiếng vang rất tốt, khá nhiều người đều khen nhìn tranh mà muốn phun máu. Mọi người ai cũng giỏi bới móc người mới, đều cổ vũ trang trí, muốn có nhiều poster hơn, rất thích phong cách vẽ của Tịch Du.

25L: Trang trí ơi, cho xin bản không có chữ của poster~

Lướt mắt thấy được cái này, may ma Tịch Du có thói quen khi làm tranh sẽ lưu một file dạng PSD, có thể tùy thời chỉnh sửa. Cậu tự giác đăng hình ảnh không chữ lên trong bài post, thuận tiện nói vài lời cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.

Chợt nghe được thanh âm mở cửa, hẳn là Tịch Dương đã trở về.

Đoán chừng nửa tiếng nữa anh trai sẽ không tới phòng mình, Tịch Du lấy một bức tranh được giấu ở đầu giường, trong tranh là một người mặc áo sơ mi trắng, để lộ xương quai xanh, có chút phong thái thiếu niên non nớt. Người đó đứng trên thảm cỏ xanh đón gió, để gió kia nhẹ nhàng thổi phất phơ những sợi tóc mái, làm hé lộ đôi mắt sáng sủa. Đây là món quà Tịch Du chuẩn bị tặng cho Tịch Dương, nếu như anh trai biết cậu vẽ một bức tranh xinh đẹp như vậy về anh, không rõ sẽ phản ứng như thế nào.

Tịch Du lấy di động chụp hình tranh lại, sau đó nhấn gửi đi.

Tịch Du: Đây là quà em tặng cho anh trai, đẹp không? [Hình ảnh]

Anh Tử Duệ: Ừ, đẹp.

Tịch Du: Là tranh đẹp hay người đẹp?

Anh Tử Duệ: Đương nhiên là anh trai em đẹp ^_^

Tịch Du biết Vương Tử Duệ khẳng định sẽ trả lời như thế. Quan hệ giữa Vương Tử Duệ và Tịch Dương, nên nói thế nào nhỉ, kỳ thực Tịch Du hoàn toàn không cảm thấy đây là quan hệ giữa bao dưỡng và bị bao dương, tuy rằng ngay từ đầu là như vậy. Tịch Du thấy Vương Tử Duệ nâng niu anh trai mình giống như bảo bối, làm gì có đại gia nào lại lấy lòng người mình bao dưỡng như thế. Chỉ là, có thể Tịch dương không được tự nhiên, khó có thể tha thứ cho lúc đầu Vương Tử Duệ cưỡng ép anh, hai người cứ lung túng ở bên nhau như thế.

Khi ba mẹ vừa qua đời, để cuộc sống của họ không quá khổ cực, anh trai đã phải làm mọi loại việc. Vương Tử Duệ ở trong quán bar để ý tới Tịch Dương, sau đó quấn lấy các kiểu, dùng rất nhiều cách đe dọa, cám dỗ. Ban đầu, Tịch Du cũng rất ghét Vương Tử Duệ, cho rằng mấy kẻ có tiền này lỗ mãng thật chẳng khác gì trong tưởng tượng của cậu, hoàn toàn là nhàn rỗi buồn chán không có việc thì đùa giỡn thế thôi. Tịch Du nghĩ Vương Tử Duệ là đồ khốn kiếp, nhìn hắn ta rất không vừa mắt. Thế nhưng, càng về sau, thái độ của Tịch Du với hắn cũng dần thay đổi. Hắn ta đối xử với anh trai rất tốt, trong mắt Tịch Du, bởi vì có quan hệ với anh cậu, Vương Tử Duệ cũng chăm sóc cậu như một người anh trai.

Tịch Du nghĩ, đã nhiều năm như vậy, Vương Tử Duệ thật ra rất đáng thương, một người ở phía sau ra sức theo đuổi, một người thì hờ hững. Hai người họ chỉ thiếu nhau một cơ hội, anh trai hẳn cũng thích Vương Tử Duệ.

Tịch Du: Anh định sẽ tặng gì cho anh em?

Anh Tử Duệ: Anh em chưa từng mời anh, làm sao anh tặng được?

Tịch Du: Anh tự chủ động tới cửa đi, anh trai sẽ không trở mặt trước mặt bạn bè.

Anh Tử Duệ: Tiểu Dương sẽ tức giận.

Tiểu Dương là tên thân mật mà Vương Tử Duệ gọi Tịch Dương.

Tịch Du: Nếu không hành động, anh trai sẽ chạy theo người khác, nghe nói gần đây có người theo đuổi anh ấy.

Đương nhiên, đây là Tịch Du nói bậy mà thôi. Có tình địch mới cảm thấy khẩn cấp.

Vương Tử Duệ lập tức gấp gáp nhắn tin hỏi tình hình, Tịch Du không nói cho hắn khiến hắn lo lắng lắm.

Khi Tịch Dương ở trong nhà bếp gọt khoai tây, tự nhiên nghe được tiếng bánh xe lăn.

"Du Du, làm sao vậy?" Anh không kịp buông đồ trên tay đã đi về hướng Tịch Du.

"Anh, mai em muốn ra ngoài."

Trên mặt Tịch Dương lộ ra vẻ kinh hỉ, sau đó liền trở nên vô cùng kinh ngạc. Biết rõ Tịch Dương nhất định sẽ hỏi kỹ càng. Tịch Du tự giác khai báo: "Mai em đi gặp bạn trên mạng."

Lúc này, Tịch Dương ngay lập tức bày ra thân phận gia trưởng: "Nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi? Có thể nào là lừa đảo hay không?"

"Anh, em đâu phải trẻ con. Em chỉ thông báo cho anh một tiếng thôi. Hơn nữa bạn bè của anh em không biết nhiều người, ngày mai em ra ngoài, trong nhà tùy các anh ầm ĩ."

"Là bạn trong giới võng phối sao?" Tịch Dương từng nghe Tịch Du nói nên biết cậu chơi võng phối, đoán chừng tâm tình của cậu biến chuyển cũng vì những người bạn bè ở nơi nao ấy.

Tịch Du gật đầu: "Anh, anh đừng lo lắng cho em. Trước đây là em không hiểu chuyện, em sẽ không ngớ ngẩn như vậy nữa."

Tịch Dương ngồi xổm xuống, vốn muốn xoa xoa đầu Tịch Du, nhưng mà trên tay có chút bẩn, "Nhóc ngốc, có chuyện gì khó nhất định phải nói cho anh, biết chưa?"

Tịch Du nhẹ nhàng "vâng" một tiếng.

"Ngày mai có cần anh đưa em đi không?"

Bởi vì Tịch Du không tiện đi xe bus, hơn nữa trên xe lại chen chúc nhiều người.

"KTV đó không xa, em có thể tự đi được."

Điểm hẹn là một nơi khá gần, bình thường đi bộ cũng chỉ mất nhiều nhất năm phút đồng hồ, gần nhà như thế, Tịch Dương cũng an tâm hơn.

Tịch Du nói chuyện xong, Tịch Dương định đẩy cậu về phòng.

Tịch Du lắc đầu: "Em tới giúp anh." Không kịp để cho Tịch Dương từ chối, cậu đã đoạt lấy khoai tây gọt được một nửa trên tay anh. Cậu chỉ là chân không tiện, tay còn rất linh hoạt.

Vì vậy, một người gọt khoai, một người cắt khoai, hai bóng lưng ngồi xuống trong nhà bếp tạo nên hình ảnh thật ấm áp.

Tịch Du rửa sạch khoai tây, len lén ngắm nhìn Tịch Dương vài lần, bầu không khí thật phù hợp, cậu hỏi anh: "Anh, anh thấy anh Tử Duệ thế nào?"

"Cái gì thế nào?" Có chút khó hiểu cùng nghi ngờ.

Tịch Du nói thẳng: "Anh thích anh ấy không?"

Dao chợt dừng lại trên không trung, sau đó khôi phục ngay tần suất vốn có, "Lo chuyện của chính mình là được rồi, chuyện của anh em khỏi phải quan tâm."

"A." Tịch Du ngoan ngoãn đáp, không tiếp tục hỏi nữa.

Chí ít, trong lòng cậu cũng hiểu rõ rồi.

3| Gặp lại

Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc đã tới ngày gặp mặt mấy cô nàng Trái ớt.

Trong lòng Tịch Du rất khẩn trương, có sự khủng hoảng khi phải ra thế giới bên ngoài, có sự thấp thỏm chờ mong được gặp bè bạn mới. Dọc theo đường đi, cậu chịu đựng ánh nhìn của người khác, không dám nhìn lại họ, chỉ cố gắng tự lăn xe đi.

Thời gian hẹn là chín giờ, tám giờ Tịch Du đã rời giường. Sau khi anh trai không ngừng dặn dò cẩn thận nhiều lần, cậu cũng được thả ra ngoài.

Cảnh sắc bên đường rất mỹ lệ, Tịch Du nhớ ra mình đã thật lâu không hít thở không khí tinh khôi mới mẻ này. Hôm nay ra đường thực là tốt.

Khi cậu gặp một bác gái tốt bụng, bác mỉm cười hỏi cậu muốn đi đâu, sao không có người nhà đi cùng, có cần bác hỗ trợ hay không. Đối mặt với sự nhiệt tình ấy, Tịch Du mỉm cười uyển chuyển cự tuyệt.

Tâm tình cậu nhờ có sự hảo tâm của bác gái ấy mà trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, có lẽ cậu đã quá mẫn cảm rồi.

Điện thoại di động trong túi vang lên báo hiệu có tin nhắn.

Trái ớt: Tôi cùng Duy Nhất đã tới rồi, cậu ấy có dẫn theo người nhà, rất đẹp trai đó. Thật là ghen tị mà.

Tịch Du biết lần gặp mặt này mọi người đều ở trong một nhóm gay nhỏ, do Trái ớt thành lập. Cô mời những chàng gay mà mình quen biết gia nhập, Tịch Du cũng dần dần quen thuộc với họ hơn. Nhưng thật ra Duy Nhất không ở trong nhóm, Tịch Du biết người này qua tổ kịch mà Trái ớt làm chuẩn bị.

Cậu ngẩng đầu nhìn cách đó không xa, đã có thể thấy được biển hiệu của KTV.

Tịch Du: Tôi cũng sắp tới rồi.

Khi cậu tới nơi, ở cửa có một cô gái đi qua đi lại, dường như đang chờ người. Tịch Du chỉ liếc mắt liền tiến vào.

Điện thoại di động chợt rung rung, Tịch Du vừa lấy ra đã nghe được tiếng người kích động vang tới.

"Cậu chính là Du Du sao?"

Tịch Du thấy người nói là cô gái vừa nãy, vóc người nhỏ nhắn đáng yêu, lớn lên rất xinh xắn, trong tay cô cũng cầm điện thoại.

Cậu lập tức nhận ra người: "Cậu là Trái ớt."

Trái ớt liên tục gật đầu, tuy rằng chợt lóe lên chút xấu hổ khi thấy Tịch Du ngồi xe lăn, nhưng cô lập tức như quen thuộc đẩy cậu vào trong.

Một bộ dáng tùy tiện khôi phục hoàn toàn hình tượng Trái ớt mạnh mẽ trên internet.

Cửa phòng được đẩy ra, bên trong rất an tĩnh, bởi vì người còn chưa tới đủ, bọn họ cũng không chọn nhạc.

Có một cậu con trai ngồi trên sô pha hát, Tịch Du nghĩ đó hẳn là Duy Nhất.

Hứa Duy thấy Tịch Du thì sửng sốt một chút, không dám tin kêu lên: "Du Du?"

Tịch Du gật đầu. "Xin chào."

Bởi vì trên mạng nói chuyện ăn ý, ra ngoài đời, tán ngẫu không có gì phải ngại ngùng. Mọi người đều tự trò chuyện những điều thú vị, Trái ớt nói về sự cố khi đi xe, chọc cho ai cũng cười không ngừng.

Trái ớt thấy tên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net