Chương 34
- HẢ.a........a.......
Bây giờ thì tất cả ai tồn tại trong tòa lâu đài này đều phải há hốc mồm khinh
ngạc. Kể cả con muỗi đang say sưa bay vo ve cũng chấn thương sọ não đâm
đầu vào tường khi nghe câu nói.
- Kito...em gái ta mới 14 tuổi....ngươi...Gasun bực tức hét lên.
- Miệng nam mô bụng một bồ dao găm...nhìn cái mặt đâu đến nỗi nào
mà..chẹp...chẹp.......Kahanda nhếch môi khinh bỉ, lạnh lùng ném cho
hắn một câu.
- Ôi ..cậu.......không ngờ.......Chỉ may là mik không có em gái nhỉ, đc
mỗi bà chị chua ngoa ko ai thèm rước.Takashi lắc đầu.
- Ngươi.....đồ cầm thú..đồ mặt người dạ quỷ...lòng lang dạ sói.....Ôi
tiểu thư.....người người....ôi..ôi...vú già này vô dụng mà ...Ông trời
ơi...sao ông lại sinh ra kẻ hiểm độc như thế này. Bà ** già lăn lộn khóc
lóc trên sàn.
Kito giờ hoảng hốt, mặt cắt không còn giọt máu.
- Tôi ..tôi..tôi ..không làm gì..mọi người.....nghe tôi...tôi....
Kito vội vã đẩy con bé ra để lao ra giải thích. Nhưng, tiếc quá, ông trời hok
thương hắn. Yumi thấy hắn đẩy ra thì ôm chặt cứng, khóc thét lên.:
- Anh....anh...anh đừng đi mà.....Em còn nhớ anh nhiều lắm mà...Anh
đi thì em sẽ không sống nổi mất...
************
Kidosun vội vã bế Kasumi lao nhanh lên đỉnh núi. Chỉ có nơi đó con bé mới
thoát xác đc hoàn hảo nhất...Và nơi đó từ lâu vốn dĩ đã thuộc về người ấy.
Trên đỉnh núi, ẩn hiện trong những đám mây trắng bòng bềnh một tòa lâu
đài mọc trắng nguy nga. Nó không lớn như tòa lâu đài dưới chân núi nhưng
nó lại vô cùng tinh xảo, tinh khiết như một đóa hoa bách hợp mọc buổi ban
mai còn đẫm sương sớm. Ánh trăng mờ ảo sau mây càng làm cho nó trở nên
thu hút hơn bao giờ hết.
Cánh cửa được mở ra, bên trong toàn một màu trắng. Những cánh hoa thiên
thảo đc rải khắp sàn nhà. Vô số lẵng hoa bách hợp đc trải dài quanh các dãy
hành lang. Những khu vườn mini toàn hoa hồng bạch đc trưng đầy trên các
cửa sổ. Một tòa nhà vs cách thiết kế vô cùng độc đáo.
- Đây là nhà của em. Angel ak..
- Còn đây là phòng của em nhưng chúng ta sẽ tham quan nó sau bởi có
một nơi chúng ta cần đến cấp thiết hơn nhiều.
Hăn bế nhanh con bé bước lên lầu cao nhất cuả tòa lâu đài. Nơi đây không
ngoa nếu ta gọi nó là thiên đường.
Chiếc giường màu trắng hình tròn đc đặt giữa phòng. Dưới nền đc lát bằng
những tấm kim cương đc thảo thành một cánh đồng hoa . Tường nhà mềm
mãi bởi những lớp lông màu trắng muốt, êm ái....
Kidosun đặt con bé xuống giường..và ấn nút tắt đèn. Đêm tối bao trùm
quanh phòng. Ngay sau đó, mái vòm trên đỉnh tòa nhà được mở ra. Mặt
trăng đẩy nhanh những đám mây u ám đi, hào phóng tỏa ánh sáng đến muôn
nơi rồi thu lại chỉ tập trung vào một chỗ. Trời đất tối sầm lại . Chỉ duy nhất
một nơi sáng bừng lên.
Ánh trăng chiếu thẳng xuống một cô gái nằm trên giường hay chính cô gái
đã hút anhý trăng về phía mình.
Bing...boong..bing....boong....
Kidosun mỉm cười:
- Đến lúc em phải đối mặt với tất cả rồi.
Kasumi được nhấc hẳn ngươì lên khỏi giường, bay lơ lửng trong không
trung. cHiếc vòng cổ bay ra, hóa thành hình bát quái cho con bé đứng lên.
Như đc lập trình sẵn, con bé nửa tỉnh nửa mê bước chân vào tâm vòng xoáy.
Một cơn lốc, vòng bát quái xoay nhanh dần đến khi đạt tới cực điểm nó
quay chậm lại. Bỗng từ đâu một con báo trắng hiện ra chiếu thứ ánh sáng
màu đỏ vào cơ thể Kasumi.
Vòng bát quái ngừng quay, con bé đc nâng cao hơn tới gần mặt trăng. Từ hai
vai con bé lóe ra thứ ánh sáng chói mắt. Kidosun vội vã che mắt lại, hé mắt
ra nhìn. THứ gì đó đang cố sức ngoi ra từ vai Kasumi. Một thứ gì dó màu
trắng sáng...
Hơn ba mươi phút trôi qua, thứ đó đã thành hình. MỘt đôi cánh trắng chưa
đủ lớn nhưng đã đủ sức để nâng con bé lên cao.
Vòng bát quái thu nhỏ và ánh trăng hút lên cao. Tia sáng lóe lên trên vầng
trán con bé.
Kasumi ngã xuống giường, kidosun chạy lại đỡ lấy con bé. Trên trán
Kasumi biểu tượng mắt trăng cùng với dấu hiệu nữ vương đc ấn định.
Bỗng con bé mở mắt ra, nhìn hắn ngạc nhiên:
- Ngươi là ai?
- Anh là chồng chưa cưới của em.
- Ta là ai?
- Em là Kasumi, vk của anh.
- THế sao tôi lại ở đây.?
- Vì em đang phải tiếp nhận sắc lệnh của trời đất.
- Người thân của ta đâu??
- Em..chưa bào giờ có người thân ngoài anh ra.
Đẩy mạnh Kidosun nằm xuống giường. Kasumi trườn lên người hắn, đôi
mắt chuyển sang màu đỏ. Miệng thở dố lộ ra dôi răng nanh non nớt, hấp tấp
nói:
- Máu...máu..máu..ta càn máu tươi..ngươi là chồng ta phải không.
Ngươi sẵn sàng cho ta máu chứ.?
- Hãy lấy bao nhiêu mà em muốn.. anh luôn sẵn sàng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net