Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kasumi bê khay thức ăn đặt trước mặt rồi nhàn nhã thưởng thức không thèm

để ý tới khuôn mặt bất lực đang phụng phịu nhìn mik của Gasun.

- Kasumi....nàng.

- Chỉ có 2 suất ăn thôi. Ráng chịu.

- Ta...ta...không thèm nói chuyện với nàg nữa.

Gasun bực tức đứng dậy, rời khỏi canteen. Chạy đến ngay cái ghế vàng yêu

quý- nơI mà từ ngày gặp Kasumi hắn chưa một lần đặt chân tới. Dọc đường

biét bao học sinh nhìn hắn mà sởn hết cả mấy lớp da gà, mặt cát không còn

giọt máu. Vội vã tìm đường tránh xa.

Kito ngạc nhien nhìn khay thức ăn của Kasumi rôì lại nhìn cái bóng của

Gasun phía xa xa kia.

- Ơ....ơ....chủ nhân ơi, hôm nay người ăn nhiều hơn thường ngaỳ a.

Nó chả nói gì, chỉ có khuôn mặt là chút ửng hồng.

- Đưa cái này cho hắn.

Lờy từ trong khay một cốc huyết cửu trùng cùng miếng bánh hình tam giác

đưa cho Kito rồi lại từ từ ăn tiếp. Cả buổi lại không hề hé răng thêm nửa lời.

Chỉ tội Kito, chả hiểu cái gì. Thêm cái tật gặp cáI gì khó hiểu là gãI đầu mù

mịt đến khi hiểu ra mới thôI nên......^^

Từ góc phòng ăn, Misun nhìn thấu toàn bộ diễn biến. Bực tức đưa đôI mắt

sắc lạnh quét qua toàn bộ qua Kasumi. Đã thế, dù biết có người nhìn mik

nhưng Kasumi lại chẳng thèm liếc mắt nhìn kẻ rỗi hơi ấy là ai. Hành động ấy

đối với Misun chả khác gì khiêu chiến, là châm ngòi nổ. Hận thù chồng chất.

Nhưng cô có thể làm gì ngay cả bản thân cũng không bảo vệ nổi. Từ ngaỳ

xuất hiện thêm một Kasumi nữa trong trường, Misun chưa bao giờ có thẻ tiếp

xúc với Gasun. Bởi đơn giản 24/24 Gasun luôn ở bên con bé đó. Nói đau

cũng đúng, hận cũng không sai. Là nó hận . Nó hận bản thân vì không thể

đến với tình yêu của mình , nó hận ngay giá trị bản thân cũng không còn lấy

tư cách nào để yêu một người đức cao trọng vọng ấy. Nhưng đối với Misun

lúc này, ngay bây giờ, Gasun là toàn bộ cuộc sống và hi vọng của con bé.

Bây giờ, trong cáI gia tộc nhà Hawa Hoshine ấy, con bé không còn bất cứ

một ví trí nào khác ngoài danh hão " Nhị tiểu thư".

Sau kế hoạch ám sát không thành công người ông đáng kính. Misun bị lật bài

ngửa. Nó vẫn nhớ, người ông ấy đã tuyệt tình nói giữa đại gia tộc :

- Cháu gái ư. Đối với ta, nó không đáng giá bằng một con nha hoàn..

Một con nha hoàn....

Là nha hoàn đấy....

Nếu với hành động không suy nghĩ của nó, bị ông coi là nha hoàn cũng

không thể trách. Như thế là rộng lượng lắm rồi....nhưng......

"..............

- Ông ơi....một con nhok 3, 4 tuổi ngơ ngác , sợ hãI nhìn cái xác nhầy

nhụa máu trong phòng ông nội mik.

- Ôi..Misun của ông đén đấy ak.

- Sao chị Min lại nằm trong phòng ông

- Nó ư.....con nha hoàn ấy làm chết mấy con cá rửa chân của ta. Đáng

chết.

- Vì cá thôI ư.

- Đúng, đối với ta. Một con nha hoàn có là gì. Một con cá rửa chân ngày

Ngày luồn lách còn dễ chịu hơn.

Một con nha hoàn không bàng mộ con cá rửa chân của ông.

Vởy....Misun chống tay lên bàn ăn, nhớ lại, bàn tay đặt lên tim:

- Giá trị của con là ở đâu hả ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net