Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng hai người vừa khuất, Gasun chán nản nhảy xuống. Hắn lại đến chậm một bước. Tự cười mình rồi tự nhủ sao quan tâm gì tới con nhỏ vô tình ấy làm gì. Giả vờ...hắn ko làm đc.Chỉ biết khi nghe thấy mùi máu của con nhỏ ....hắn đã rất sợ....sợ đến lúc ko gặp nó..ko nhìn thấy nó... ko cãi nhau vs nó...tim hắn lại đau.. đâu đến ko thở nổi.Đó là tình cảm gì.Hắn ko biết, hắn tự lừa dối bản thân..........à..mình bị.. đau tim.Quái, nhưng sao ma cà rồng lại đau tim.Lại tự nhủ sống vs tụi con người lâu sao tránh khỏi mắc bệnh của chúng .Haizzzz, ló do này tạm thời chấp nhận.. vậy phải đi mua thuốc trợ tim. Hắn đã cố hết sức chạy đến nơi nhưng chưa kịp ra tay Takashi đã lên tiếng trc và hắn đành ngồi im.

Thấy Takashi bế nó ,trong hắn lại có cảm xúc lạ...."GHEN sao...ko bao giờ, mới gặp

nhau thôi mà...Rồi tự nhủ"Thêm một căn bệnh của con người.. kiểu này phải đi khám tổng thể" Lắc đầu bỏ đi.

Nó đc Takashi bế, tim đập thình thịch, mặt đỏ ửng. Lòng có chút nôn nao.Xấu hổ sao???có lẽ thế.

Takashi ôm nó vào lòng, cảm nhận hơi ấm của nó đang hoà vào cơ thể anh.Anh thích nó. Điều đó anh đã cảm nhận đc từ lần đầu gặp và lần này lại càng khẳng định đc điều đó.

Một con người vốn dĩ lạnh lùng vô cảm như anh cũng biết quan tâm chở che người khác giới, biết tim đập chân run khi đứng trc người ấy,biết đau trc nỗi đau của người ấy. Một sự thay đổi ko lường đc.Ngay bây giờ, anh muốn con đg dài hơn để anh có thể ôm nó mãi như thế này. Anh nhìn vết thương, máu nhuộm đỏ mảnh áo trắng bó vào chân. Vẫn chưa giải trừ đc phong ấn sao...nó vẫn chỉ là con người thôi, vẫn chưa thể tự lành vết thương. Nghĩ vậy, anh vội vã bế nó vào phòng.

Kahanda từ khi nhìn thấy nó ở cánh đồng hoa đã ko thể ngủ đc.Thương con bé quá. Nếu nó thật sự biết mình là vampire thì sẽ phản ứng thế nào. Cha mẹ hắn từng bảo nó sau này sẽ là vợ hắn nên hắn fải yêu nó....nhưng...đã bao năm học cách yêu nhưng chỉ là tình yêu giữa anh trai em gái chẳng có gì khác. Hơn nữa nó se ko chấp nhận đâu.Miên man suy nghĩ hắn nghe thấy tiếng cửa mở.Chạy ra thấy Kasumi cả người đầy máu.

-Em sao vậy???????

-Không sao, em ra suối bị trượt chân ngã ý mà

-Lần sau phải cẩn thận ko là ở nhà đấy.Em toàn bít cách làm anh lo lắng

-Em bít lỗi rồi thưa Hai..........ái da..

-Sao vậy

-Con bé bị bong gân rồi

-Đồ quỷ, nghịch lắm vào nhé

-Hu...Hu...em đau mà Hai bảo vậy

-Thôi, để anh cố định khớp lại. Kahanda, lây scho mình ít viên đá dể chườm. Kasumi chịu đau. Anh làm đây.

Vừa nói hắn đưa tay để chỗ khớp ,ấn mạnh chuẩn bị bẻ thì...........

-AAAAAAAAAAAA............

Đang hét , nó chợt im bặt.Takashi đặt môi mình vào bờ môi hồng hồng, âm ấm của nó. Nó trợn tròn mắt lên nhìn.Ko dám thở.Takashi vừa hôn nó.Nụ hôn ấy dường như đã làm tan đau đớn của cái chân đã gây ra.Cùng lúc vs nụ hôn, hắn nhanh tay bẻ nhẹ chân nó mà ko có một tiếng kêu la. Hắn muốn kéo dài nụ hôn này nhưng ko thể khi có dấu hiệu sự quay trở lại của Kahada. Môi vừa rời thì tiếg dép lẹt xẹt của Kahanda đi lên

-Nhok siêu quá.Chân xong rồi mà ko tiếng gào thét.Anh bắt đầu thấy fục nhok rồi nha

Nó im lặng. Bất ngờ quá.Nó đỏ mặt cúi gằm, miệng lí nhí:

-Em xong rồi cảm ơn anh.Em vào phòng đay. Rồi lủi nhanh

Kahanda bất ngờ trc thái đọ đó, lắp bắp:

-Ơ, cái con nhỏ này, thế ko chườm đá sao

Takashi đứng dậy tiến về phòng ko quên một câu:

-Chườm cái đầu cậu ấy

-Ơ ơ..là sao

Kahanda ngây ngô đứng giữa phòng nhìn hai cánh cửa vừa đóng sầm ko thương tiếc.Tay gãi gãi đàu.ánh mắy ngây thơ nhìn trân trối cái cửa.

Nó chạy vào phòng, thở hổn hển. Tay ôm lấy tim.Tại sao lại như thê, sao anh ấy làm vâyh??Ross mon men lại gần, nhảy vào lòng nó.Dùng chiếc lưỡi liếm đi những giot nc mắt mặn chát đang rơi đầy trên mặt nó.Thấy hành động của Ross , nó mỉm cười.Ngồi đc một lúc, anh trai nó gọi đi học.Nó phải đối mặt vs Takashi như thế nào???????Hít mọt hơi thật sâu, nó bước ra khỏi phòng,cố lấy vẻ mặt tự nhiên nhất.

-Đi học nào.

Rồi nó tiến thẳng ra cửa.THấy vậy , hai kẻ chạy theo. Khi chỉ còn hai người hắn mới nói nhỏ:

-Anh xin lỗi.Thấy em đau nên....

-Dạ thôi ko sao.Em chẳng để bụng đâu

Hai nguêoì đi lướt qua Gasun, nó thấy hắn cứ nhìn nó chăm chú.Nghĩ tới lần bị hắn mắng, nó sùng sục tức giận. Bĩu môi một cái, nó quay lưng bước đi.

Hắn nhìn nó cùng đi vs Takashi thì lòng bỗng nhói lên một cảm xúc lạ, chua chát lắm thì fải. Hắn ko biết.Thêm cái nhìn của nó, hắn lại thấy giận nó .Thế là cũng vào lớp.

Chuông vừa reo, học sinh ùa vào lớp.Giáo viên chủ nhiệm dẫn nó vào giữa lớp giới thiệu:

-Đây là thành viên mới của lớp chúng ta.Vì một số lí do cá nhân nên em ấy nhập học

muộn.Em giới thiệu đôi nét về bản thân đi

-Xin chào mọi người, mình là Kasumi Royal.Mong đc mọi người giúp đỡ

Mấy thằng con trai nhìn nó vẻ thích thú. Mấy đứa con gái thì ghen ty ra mặt.Mặc dù vậy vẫn ko thiếu tiếng rì rào:

-Là nhà Royal đấy

-Thêm một ứng cử viên sáng giá cho chức vị hoa khôi năm nay

-Dòng thuần huyết.Thật đáng ngưỡng mộ

-..............

Rất rất nhiều những lời thì thầm to nhỏ nhảy vào tai nó.Hàng tá câu hỏi đc đặt ra.Tại sao ở đây nhắc tới gia tộc Royal thì lại bàn tán????Sao ở trường trc ko ai nói gì còn ở đay thì bàn luận rất nhiều????...vvvv,...

Cạch cạch.........

-Im lặng

Bà cô khúm núm nhỏ nhẹ:

-Em có thể chọn chỗ ngồi tuỳ ý

Chưa kịp nói gì thỉ Takashi đứng dậy:

=Hãy để Kasumi ngồi cạnh em thưa cô

Nghe thế, tất cả bọn con trai trong lớp ngậm ngùi dập tan hi vọng chinh phục nó.Bọn con gái thì thù ghét ra mặt. Nó chép miệng"Kiểu này sống ko yên rồi" Nó hơi khó hỉu về gia tộc mình, tuy bà cô ko gọi là tiểu thư nhưng thái độ khúm núm lễ phép như thế thật lạ

-Đc rồi, em có thể ngồi ở đó

Một trong tam thế lực ở trường mà lên tiếng thì sao có thể trái lệnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net