Không Tên Phần 1
vui. Khúc hát nổi tiếng nhất của vở diễn,
"Thế giới tốt nhất trong tất cả các thế
giới có thể" - lời của Richard Wilbur,
được Pangloss và ca đoàn hát lên ngợi
ca chiến tranh như một phúc lành trong
tai họa, bởi vì nó đoàn kết tất cả chúng ta
lại, như những nạn nhân.
Terry Southern và Mason Hoffenberg
cũng nhập cuộc vui này bằng việc sáng
tác một
phiên
bản thô tục,
Candy,
nói
về
một
cô gái
trẻ chất phác, mặc dù bị tất cả
những gã đàn ông mà cô ta gặp lợi dụng,
nhưng vẫn ngây thơ và lạc quan. Năm
1964, tác phẩm này được chuyển thể
thành phim với dàn diễn viên ngôi sao,
trong đó có triết gia Ringo Starr.
Tất cả đều rất vui nhộn, nhưng đáng
tiếc rẳng những tác phẩm hài hước nói
trên đều hiểu sai luận đề của Leibniz.
Leibniz là một
nhà duy lý,
một thuật ngữ
triết học để chỉ những người theo quan
điểm coi lý trí là ưu việt so với các cách
thức thu nhận tri thức khác (đối lập,
chẳng hạn, với các
nhà kinh nghiệm chủ
nghĩa
kiên trì quan điểm cho rằng cảm
giác là con đường chủ yếu để đạt đến tri
thức). Leibniz đi đến kết luận rằng thế
giới này là tốt nhất trong các thế giới có
thể nhờ lập luận thuần túy lý trí như sau:
1. Nếu Thượng đế không chọn
sáng tạo ra thế giới, thì có thể
chẳng hề có một thế giới nào hết.
2."Quy luật lý do đầy đủ" nói
rẳng khi có nhiều hon một lựa
chọn, ắt phải có giải thích tại sao
lại chọn cái này mà không chọn
cái khác.
3. Trong trường hợp Thượng đế
đã lựa chọn một thế
giới
nhất
định để sáng tạo, thì nguyên do
nhất thiết phải được tìm kiếm
trong các thuộc tính của chính
Thượng đế, vì tại thời điểm đó
ngoài ngài ra chưa có gì
khác.
4. Bởi vì Thượng đế là toàn năng
và toàn thiện, ngài ắt phải sáng
tạo ra thế giới
tốt nhất
có thể.
Nếu suy nghĩ một chút, thì trong
hoàn cảnh này, đây là thế giới
duy nhất
có thể. Là toàn năng và
toàn thiện, Thượng đế không thể
sáng tạo ra một thế giới không tốt
nhất.
Voltaire, Berstein và cộng sự, Terry
Southern và Mason Hoffenberg, thảy đều
châm biếm tư tưởng của Leibniz đã bị
hiểu theo cách của họ: "Mọi thứ thật
tuyệt cú mèo". Nhưng Leibniz không cho
rằng thế giới chẳng có gì xấu. Ông chỉ
cho rằng, nếu Thượng đế sáng tạo thế
giới khác đi, có thể cái xấu còn nhiều
hơn.
May thay, chúng ta cũng sẵn có hai
truyện cười thực sự rọi sáng triết học
Leibniz.
Một người lạc quan nghĩ rằng đây là
thế giới tốt nhất trong tất cả các thế giới
có thể. Một người bi quan lại sợ rằng nó
đúng là như vậy.
Mẩu chuyện cười này ngụ ý rằng
người lạc quan tán đồng quan điểm coi
thế giới này tốt nhất trong tất cả các thế
giới có thể, trong khi người bi quan thì
không. Từ cái nhìn duy lý của Leibniz,
thế giới chỉ đơn giản là cái mà nó là;
mẩu chuyện chứng tỏ sự thật hiển nhiên
rằng lạc quan và bi quan là những thái độ
cá nhân không liên quan đến mô tả trung
tính, duy lý của Leibniz về thế giới.
Người lạc quan nói: "Cốc này đầy
một nửa." Người bi quan nói: "Cốc này
vơi một nửa. "Người duy lý nói: "Cái
cốc to gấp đôi so với cần thiết."
Điều này thật sáng rõ như thủy tinh
vậy.
VÔ TẬN VÀ VĨNH HẰNG
Hóa ra, dù thế giới này tuyệt vời hay
không, thì chúng ta cũng chỉ ghé qua
trong một cuộc viếng thăm ngắn ngủi.
Nhưng ngắn ngủi so với cái gì nhỉ? Với
năm tháng vô tận ư?
Leibniz bước tới đối diện với Thượng
đế hiện ra ở góc trái (đừng nhầm với
Thượng đế trên kia). Là một nhà duy lý,
Leibniz không hài lòng với việc nói rằng
một cái gì đó chỉ đơn giản "xảy ra", như
thể một cái gì khác có thể dễ dàng xảy ra
thay thế. Ông cảm thấy phải có một
lý
do
khiến mọi hoàn cảnh là
cần
thiết.
Tại
sao
ở
Seattle mưa nhiều hơn ở
Albuquerque? Bởi vì các điều kiện A, B
và C khiến nó
không thế
xảy ra khác đi
được. Với các điều kiện A, B và C,
không thể có hoàn cảnh nào khác. Cho
đến nay, đa phần chúng ta đều đồng ý với
ông, đặc biệt là các cư dân Seattle.
Nhưng Leibniz lập luận tiếp, rằng
ngay
cả các điều kiện cho trước này (A, B và
C)
cũng không thể khác. Và các điều kiện
trước chúng, và trước chúng nữa, cứ thế
và cứ thế liên tu bất tận. Đây là cái mà
ông gọi là "Luật lý do đầy đủ", nghĩa là
lý do để bất kỳ trạng thái thực của sự
việc nào
là
thực, không thể diễn ra theo
cách nào khác. Một vũ trụ không có
lượng mưa chênh lệch ở Seattle và
tập
hợp các điều kiện dẫn đến tình trạng
mưa đó
đơn giản không còn là một vũ
trụ. Một vũ trụ mà không có cái "đơn
nhất" thì chỉ là hỗn độn.
(
Tác giả chơi chữ:
vũ trụ (universe), và cái đơn nhất (uni)
Ý niệm về vô tận, trạng thái vĩnh hằng
chẳng hạn vẫn làm cho các nhà siêu hình
học bối rối. Tuy nhiên các nhà phi-siêu
hình học thì không quan tâm lắm.
Hai con bò đang đứng trên bãi cỏ.
Một con quay sang con kia nói, "Mặc dù
pi
thường được rút ngắn còn năm con số,
thật ra nó kéo dài đến vô tận."
Con bò thứ hai quay sang con thứ nhất
và đáp, "Bòòòò."
Truyện cười tiếp theo sau đây gắn tư
tưởng về vĩnh hằng với một khái niệm
triết học nổi tiếng khác là tính tương đối:
Một bà được bác sĩ cho biết bà ta chỉ
còn sống thêm sáu tháng. "Liệu tôi có thể
làm gì được nữa không?" bà ta hỏi.
"Có chứ," bác sĩ đáp. "Bà có thể kết
hôn với một viên kế toán thuế."
"Việc ấy sẽ giúp tôi chữa bệnh thế
nào?"
"Ồ, chữa bệnh thì không," bác sĩ nói,
"nhưng nó sẽ làm cho sáu tháng đó như
thể vĩnh hằng!"
Câu chuyện nêu lên câu hỏi triết học
"Làm thế nào mà một thứ hữu hạn, như
sáu tháng, lại có thể tương tự một thứ vô
tận, như vĩnh hằng?" Những ai đặt câu
hỏi này hẳn chưa bao giờ phải sống với
một viên kế toán thuế.
QUYẾT ĐỊNH LUẬN ĐỌ VỚI Ý
CHÍ TỰ DO
Trong khi chúng ta đang ở đây lúc
này, liệu chúng ta có thể kiểm soát chút
nào vận mệnh của mình không?
Suốt nhiều thế kỷ qua, các triết gia đã
tốn không biểt bao nhiêu giấy mực để tìm
kiểm lời đáp cho câu hỏi: liệu con người
có tự do quyết định và hành động, hay
những quyết định và hành động của
chúng ta bị định đoạt bởi các lực lượng
bên ngoài: di truyền, môi trường, lịch sử,
số mệnh, Microsoft.
Các bi kịch gia Hy Lạp nhấn mạnh
rằng tính cách và các khiếm khuyết không
tránh khỏi của nó có ảnh hưởng quyết
định đến quá trình của các sự kiện.
Khi được hỏi ông có tin vào ý chí tự
do không, tiểu thuyết gia thế kỷ hai mưoi
Isaac Bashevis Singer hóm hỉnh đáp,
"Tôi làm gì có lựa chọn nào khác." (Thật
ra đây là quan điểm mà một số triết gia
hoàn toàn nghiêm túc tán thành: rằng
chúng ta buộc phải tin vào ý chí tự do
của bản thân, bởi nếu không thì sẽ không
có cơ sở cho niềm tin của chúng ta vào
trách nhiệm đạo đức. Những lựa chọn
đạo đức của chúng ta sẽ tuột khỏi tay
chúng ta).
Gần đây, thứ tư tưởng cho rằng những
tác động tâm lý ngoài tầm kiểm soát của
chúng ta quyết định hành vi của chúng ta,
đã ăn mòn quan niệm về trách nhiệm đạo
đức, đến mức ngày nay chúng ta có "lối
biện hộ chày cối", kiểu như một bị cáo
kêu rằng lượng đường trong chút rượu
hắn uống đã đẩy hẳn đến chỗ phạm tội
giết người. Đó vẫn là lối nói "ma dẫn lối
quỷ đưa đường" cũ kỹ ngụy trang dưới
lớp áo tâm lý học hiện đại.
Mặt khác, có những người theo quyết
định luận nói rằng, "Chúa khiến tôi làm
thế. Thật ra, Chúa đã định đoạt mọi thứ
trong vũ trụ cho đến từng chi tiết cuối
cùng." Baruch Spinoza, nhà triết học
người Hà Lan gốc Do Thái thế kỷ mười
bảy, và Jonathan Edwards, nhà thần học
Mỹ thế kỷ mười tám là những người đề
xuất quyết định luận thần học này. Con
đại bàng, con ếch và người lái xe tải
trong câu chuyện dưới đây hẳn đã nghĩ
rằng họ lựa chọn và thực hiện các hành
động của mình một cách tự do.
Moses, Jesus, và một ông lão để râu
đang chơi golf. Moses đánh một cú văng
xa, bóng đáp xuống đường lăn nhưng rồi
lại lăn thẳng về phía đầm nước. Moses
giơ gậy golf của ông lên, rẽ nước, và quả
bóng nhẹ nhàng lăn sang bờ bên kia.
Jesus cũng đánh một phát bóng xa về
phía cái đầm ấy, nhưng đúng lúc sắp rơi
xuống giữa đầm thì bóng bay lơ lửng lên
trên mặt nước. Jesus thong thả bước đi
trên mặt đầm nước và hất bóng lên cỏ.
Ông lão để râu đánh một phát, bóng
đập vào hàng rào và bật nảy ra phố, ở đó
nó đập trúng một chiếc xe tải vừa chạy
tới rồi văng trở lại phía đường lăn bóng,
thẳng hướng đầm nước, nhưng lại rơi
xuống một lá hoa súng. Một con ếch ngồi
trên chiếc lá trông thấy quả bóng, há
miệng đớp ngay lấy. Một con đại bàng sà
xuống, quắp con ếch và bay đi mất. Khi
con đại bàng và con ếch bay qua bãi cỏ
xanh, con ếch đánh rơi quả bóng, và nó
rơi trúng ngay vào lỗ.
Moses quay sang Jesus và nói, "Tôi
ghét chơi với bố của cậu."
TRIẾT HỌC DIỄN TIẾN
Đến một lúc nào đó, nhất định phải có
một triết gia chống lại quan niệm về vị
Chúa áp đặt, nhúng tay vào mọi sự. Triết
gia thế kỷ hai mươi Alfred North
Whitehead lập luận rằng không những
Chúa không có khả năng quyết định
tương lai, mà chính tương lai sẽ quyết
định ngài. Theo triết thuyết diễn tiến của
Whitehead thì Chúa không toàn năng
cũng chẳng toàn thiện, mà bị thay đổi
theo diễn biến của các sự kiện. Hay như
các vị thời Kỷ Nguyên Mới từng nói,
"Chúa ư, có vẻ ông ấy cũng tiến hóa
nhiều đấy."
Alvin đang làm việc trong cửa tiệm
của mình thì nghe thấy một giọng ồm ồm
từ trên cao phán xuống, "Alvin, hãy bán
cửa hiệu của ngươi đi!" Anh ta mặc kệ.
Nhưng giọng nói đó cứ tiếp tục ra lệnh
hết ngày nọ sang ngày kia, "Alvin, hãy
bán cửa hiệu của ngươi lấy ba triệu đô
la!" Sau nhiều tuần lễ, anh ta mềm lòng
và bán cửa hiệu.
Giọng nói phán, "Alvin, hãy đến Las
Vegas!"
Alvin hỏi tại sao.
"Alvin, cứ đem ba triệu đô và đến
Las Vegas đi."
Alvin vâng lời, đến Las Vegas và ghé
vào một sòng bạc.
Giọng đó nói, "Alvin, hãy đến bàn
chơi bài xì dách và đặt hết tiền đi!"
Alvin lưỡng lự nhưng cũng đặt cược.
Anh ta được chia hai quân, tổng điểm là
mười tám. Nhà cái lật ra một con sáu.
"Alvin, cầm một quân bài lên!"
"Cái gì cơ? Nhà cái có mỗi..."
"Cầm một quân bài lên!"
Alvin bảo nhà cái chia bài cho anh ta,
và nhận được một quân Át. Mười chín.
Anh ta thở dễ hơn.
"Alvin, lấy một quân bài nữa."
"Cái gì cơ?"
"LẤY MỘT QUÂN BÀI NỮA!"
Alvin xin một quân bài nữa. Lại là
một con Át. Anh ta có hai mươi.
"Alvin, lấy một quân bài nữa!" giọng
nói ra lệnh. "Tôi có hai mươi rồi!" Alvin
gắt lên.
"LẤY MỘT QUÀN BÀI NỮA!"
giọng nói vang lên.
"Lấy bài!" Alvin nói. Anh ta lại được
một con Át nữa. Hai mươi mốt!
Giọng nói ồm ồm từ trên cao thốt lên,
"Ôi ngũ linh, con bà nó không thể tin
được!
(Theo luật chơi bài xì dách Blackjack, khi có
năm quân bài trên tay mà tổng điểm từ 21 trở
xuống thì người chơi thắng tuyệt đối.)
Ô, có gì đó thật là thú vị khi Chúa có
thể ngạc nhiên về chính mình.
NGUYÊN TẮC TIẾT KIỆM
Trong triết học vẫn luôn tồn tại
khuynh hướng phản siêu hình học, phát
triển tới đỉnh điểm đồng thời với cuộc
khải hoàn của thế giới quan khoa học
trong hai thế kỷ qua. Rudolf Carnap và
Nhóm Vienna (
The Vienna Circle, hiệp hội
các nhà triết học tập hợp xung quanh đại học
Vienna năm 1922, còn có tên là Hội Ernst
Mach (the Ernst Mach Society
).(không phải
nhóm nhạc disco của thập niên bảy mươi
như nhiều người hay nhầm lẫn) còn đi xa
đến mức tuyên bố đặt dấu chấm hết cho
siêu hình học như một tập hợp các tư
tưởng phi lý đã bị khoa học bác bỏ.
Rudy và Nhóm
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net