Không Tên Phần 1
Tên eBook:
Plato Và Con
Thú Mỏ Vịt Bước Vào Quán
Bar
Nguồn:
tve-4u.org
Ebook:
Đào Tiểu Vũ eBook
-
http://www.dtv-ebook.com
Giới thiệu:
Sáng tạo thêm bên cạnh TRIẾT HỌC một
khái niệm mới: TIẾU HỌC,
Thomas
Cathcart
và
Daniel Klein
đã mở rộng
cánh cửa để ánh sáng của rừng cười tràn
vào ngôi đền triết học.
PLATO VÀ CON
THÚ MỎ VỊT BƯỚC VÀO QUÁN
BAR
... dẫn dắt người đọc vào cuộc du
hành vui vẻ và hài hước, qua truyện cười
để hiểu lịch sử triết học cổ kim, đưa ra
những câu trả lời đơn giản đến bất ngờ
cho những ai muốn đi sâu vào bản chất
Các Câu Hỏi Lớn mà không bị chìm
nghỉm trong lý luận hàn lâm.
Từ đây, các nhà tư tưởng lớn từ cổ chí
kim như
Aristotle, Plato, Descartes
Kant, Hegel, Wittgenstein, Sartre...
với
ta không còn quá xa cách; siêu hình học,
siêu triết học, nhận thức luận, triết học
tôn giáo hay đạo đức học... với ta không
còn nằm ngoài tầm hiểu.
Nhận định
"Không dễ tìm được món quà hoàn hảo
cho những người mà chúng ta yêu mến...
Thật tình cờ vì tôi có trên tay Plato và
con rái mỏ vịt bước vào quán bar... Sẽ
xảy điều gì, nếu pha trộn truyện cười,
những châm biếm sâu sắc và hài hước
vào các bài học lớn của đời sống? Bạn
được đọc một cuốn sách thật hay và bạn
muốn chia sẻ nó với càng nhiều người
càng tốt. Khi nó không thuần túy là truyện
cười!"
- Orlando Stinel
"Thế giới này dù tuyệt diệu đến
đâu,chúng ta cũng chỉ ghé qua trong
chuyến thăm ngắn ngủi.Nhưng ngắn ngủi
so với gì? Với vĩnh hằng ư?"
- Thomas
Cathcart và Daniel Klein (Về Vô Tận
và Vĩnh Hằng)
"Plato và con rái mỏ vịt bước vào một
quán bar... Lĩnh hội triết học thông qua
truyện cười, của Thomas Cathcart và
Daniel Klein là cuốn sách thật sinh
động."
- Chicago Sun-Times
Mời các bạn đón đọc
Plato và Con thú
mỏ vịt bước vào quán bar
của
tác giả
Thomas Cathcart
&
Daniel Klein
.
Xem thêm các tác phẩm khác
của Thomas
Cathcart:
http://www.dtv-
ebook.com/search/label/Thomas
Cathcart
Xem thêm các tác phẩm khác
của Daniel
Klein:
http://www.dtv-
ebook.com/search/label/Daniel
Klein
TRIẾT TẾU
PLATO VÀ CON THÚ MỎ VỊT
BƯỚC VÀO QUÁN BAR
Để tưởng nhớ GROUCHO MARX, ông
tổ về Triết lý của chúng tôi - người đã
tổng kết hệ tư tưởng cơ bản của chúng tôi
khi nói:
"Đây là những nguyên tắc của
tôi, nếu các vị không thích chúng, tôi
có những nguyên tắc khác."
Dẫn nhập
DIMITRI: Nếu thần Atlas đỡ Địa cầu,
vậy thì ai đỡ thần Atlas?
TASSO: Thần Atlas đứng trên lưng
con rùa.
DIMITRI: Nhưng con rùa ấy đứng
trên cái gì?
TASSO: Một con rùa khác.
DIMITRI: Thế con rùa
khác ấy
đứng
trên cái gì?
TASSO: Dimitri thân mến à,
trở
xuống toàn là rùa suốt lượt!
oOo
Mẩu đối thoại kiểu Hy Lạp cổ đại này
minh họa hoàn hảo cho khái niệm triết
học về sự hồi quy vô tận, một khái niệm
nảy sinh khi chúng ta đặt câu hỏi liệu có
hay không một Nguyên nhân Đầu tiên -
của cuộc sống, của vũ trụ, của thời gian
và không gian, và quan trọng nhất là của
một Đấng Sáng tạo. Phải có một cái gì
đó đã sáng tạo ra Đấng Sáng tạo, vậy thì
cái bệ đỡ nguyên nhân - hay con rùa -
không thể dừng lại
ở
Đấng Sáng tạo ấy.
Hay - Đấng Sáng tạo đằng sau ông ấy.
Thậm chí không dừng lại
ở
cái
ông sau
ông ấy nữa. Từ đó trở xuống - hay trở lên
-
đều là các Đấng Sáng tạo suốt lượt, nếu
đó có vẻ là hướng đúng để truy tìm các
Đấng Sáng tạo.
Nếu thấy rằng sự hồi quy vô tận sớm
chẳng đưa bạn đến đâu, bạn có thể lưu ý
đến học thuyết về
creatio ex nihilo
-
sáng tạo từ hư vô - hay, như John Lennon
diễn tả trong một bối cảnh hơi khác một
chút, "Trước Elvis, không có gì cả."
Nhưng chúng ta hãy lần nữa lắng nghe
ông lão Tasso. Lời đáp của ông - "Trở
xuống toàn là rùa suốt lượt!" không chỉ
làm sáng tỏ câu chuyện - mà rõ ràng còn
có tính tiếu lâm nữa. Ba-da-bing!
Điều đó không có gì đáng ngạc nhiên
cả. Kết cấu và yếu tố gây cười của truyện
tiếu lâm cũng như kết cấu và kết luận đúc
rút từ các khái niệm triết học được tạo
nên từ cùng thứ chất liệu. Chúng chọc
ghẹo tâm trí theo cùng một cách. Đó là
bởi triết học và tiếu lâm xuất phát từ
cùng một thôi thúc: xáo trộn cảm thức
của chúng ta về cách mà sự vật hiện hữu,
lật ngược thế giới của chúng ta lên, và
lôi ra những sự thật bị che giấu, thường
là không hay ho gì, về cuộc đời. Cái mà
các triết gia gọi là thấu thị thì các tếu gia
gọi là châm biếm.
Chẳng hạn, hãy xem truyện cười nổi
tiếng sau đây. Thoạt nghe, nó chỉ có vẻ
ngớ ngẩn rất buồn cười, nhưng xét kỹ
hơn, nó nói tới điều hết sức cốt lõi của
triết học kinh nghiệm chủ nghĩa Anh -
vấn đề chúng ta có thể tin cậy loại thông
tin nào về thế giới này.
Anh chàng Morty về nhà, thấy vợ
đang trần như nhộng trên giường với gã
bạn chí cốt của mình là Lou. Trong khi
Morty còn chưa kịp há miệng ra thì Lou
đã nhảy phắt khỏi giường và kêu lên,
"Này bạn vàng, trước khi mày nói bất cứ
điều gì, hãy thử xem mày tin vào cái gì,
tin tao hay tin vào mắt mày?"
Bằng cách thách thức tính ưu việt của
kinh nghiệm cảm giác, Lou đã đặt ra câu
hỏi loại thông tin nào là chắc chắn và tại
sao. Có hay không, một cách thức thu
thập dữ kiện về thế giới - chẳng hạn như
nhìn
[bằng mắt] - đáng tin cậy hơn những
cách khác - chẳng hạn như bất chấp tất cả
để tin cậy và chấp nhận mô tả [bằng lời]
của Lou về thực tại?
Còn đây là ví dụ khác nữa về truyện
triết tếu, liên quan đến phép loại suy,
phát biểu rằng nếu có hai kết quả tương
tự thì chúng phải có chung một nguyên
nhân.
Một ông lão chín mươi tuổi đến gặp
bác sĩ và nói, "Thưa bác sĩ, cô vợ mười
tám tuổi của tôi sắp sinh con."
Ông bác sĩ bèn đáp, "Để tôi kể cụ
nghe câu chuyện này nhé. Một gã đi săn,
đáng lẽ mang súng thì hắn lại vác nhầm
theo cái ô. Khi bất thình lình bị gấu vồ,
hắn giương ngay ô lên, bắn chết tươi con
gấu."
Ông lão nói, "Làm gì có chuyện. Nhất
định phải có ai khác đã bắn con gấu đó
rồi."
Ông bác sĩ nói, "Thì ý tôi đúng là thế
đấy!"
Thật khó có thể kiểm được minh họa
nào hay hơn về phép Loại Suy, một mánh
khóe triết học vẫn đang được áp dụng
(và áp dụng sai) để bảo vệ thuyết Thiết
kế Thông minh (tức là, nếu có một nhãn
cầu, thì nhất định phải có một Đấng-
Thiết-kế-Nhãn-cầu-trên-Trời).
Chúng tôi có thể cứ tiếp tục mãi - và
thực tế là chúng tôi sẽ tiếp tục, từ thuyết
Bất khả tri đến Thiền, từ Thông diễn học
đến Vĩnh hằng luận. Chúng tôi sẽ cho
thấy các khái niệm triết học có thể được
soi sáng bằng những truyện tiếu lâm như
thế nào, và có biết bao nhiêu truyện tiếu
lâm chất chứa nội dung triết học hấp dẫn
ra sao. Khoan đã, hai khái niệm ấy có
phải là một không nhỉ? Chúng tôi có thể
trở lại đề tài này với các bạn được chứ?
Các sinh viên lơ ngơ bước vào lóp
Triết thường hy vọng sẽ đạt đến một nhãn
quan nào đó, về ý nghĩa của vạn sự
chẳng hạn, nhưng rồi có một gã đầu bù
tóc rối mặc bộ tuýt xộc xệch thong thả
bước lên bục giảng và bắt đầu giảng về ý
nghĩa của "ý nghĩa".
Phải tuần tự trước sau rõ ràng đã, gã
nói. Trước khi trả lời bất cứ câu hỏi nào,
lớn hay nhỏ, chúng ta cần phải hiểu được
bản thân câu hỏi có nghĩa gì. Miễn cưỡng
lắng nghe, chẳng mấy chốc chúng tôi phát
hiện ra rằng những gì gã kia nói thú vị ra
trò.
Triết học và các triết gia là như vậy
đấy. Câu hỏi nọ đẻ ra câu hỏi kia, rồi các
câu hỏi lại đẻ ra cả loạt những câu hỏi
khác.
Trở xuống toàn là câu hỏi suốt
lượt.
Chúng ta có thể bắt đầu vói những câu
hỏi cơ bản như, "Ý nghĩa của vạn sự là
gì?", "Chúa có tồn tại không?" rồi "Tôi
có thể là chính mình như thế nào?" và
"Có phải tôi đang ngồi nhầm lớp?"
nhưng rồi chúng ta sẽ chóng phát hiện ra
rằng chúng ta cần hỏi những câu hỏi khác
để trả lời cho những câu hỏi ban đầu của
mình. Quá trình này đã khai sinh ra một
loạt các phân môn triết học, mỗi môn
đào sâu vào Những Câu Hỏi Lớn riêng
bằng cách hỏi và cố gắng trả lời các cầu
hỏi nằm bên dưới chúng. Thế đấy, có ai
hỏi gì không?
Kết quả là, "Ý nghĩa của vạn sự là
gì?" được giải quyết bởi một môn có tên
là Siêu hình học, "Chúa có tồn tại
không?" bởi môn Triết học Tôn giáo,
"Tôi có thể là chính mình như thế nào?"
thuộc về trường phái Hiện sinh, "Có phải
tôi đang ngồi nhầm lóp?" thuộc địa hạt
mới của triết học gọi là Siêu Triết học,
bộ môn đặt ra câu hỏi "Triết học là gì?".
Và cứ như thế, mỗi lĩnh vực của triết học
đảm nhiệm những loại câu hỏi và quan
niệm khác nhau.
Chúng tôi sắp xếp cuốn sách này
không theo trật tự thời gian mà theo trình
tự những câu hỏi trong tâm trí mình khi
lơ ngơ bước vào giờ triết học đầu tiên -
và những phân môn triết học giải quyết
chúng. Thật vừa khéo là toàn bộ chùm
truyện tiếu lâm tình cờ lại nằm gọn trong
vùng lãnh địa khái niệm của các phân
môn kia. (Có hoàn toàn tình cờ không
nhỉ? Hay rốt cuộc có một Đấng Thiết kế
Thông minh?) Và có một lý do lớn giải
thích tại sao tất cả lại vừa khéo đến thế:
Khi ngập ngừng
rời
lớp học, hai chúng
tôi cảm thấy thật hoang mang bối rối bởi
tin chắc rằng mình không bao giờ lĩnh
hội được cái món nặng đầu này. Đúng
lúc đó, một sinh viên khóa trên ung dung
lại gần và kể cho chúng tôi nghe chuyện
anh chàng Morty về nhà bắt quả tang gã
Lou chí cốt đang trên giường với vợ
mình.
"Đấy
mới là triết học!" anh ta nói.
Còn chúng tôi gọi nó là
triết tếu.
THOMAS CATHCART DANIEL
KLEIN
Tháng Tám, 2006.
I
SIÊU HÌNH HỌC
Siêu hình học giải quyết Những Câu
Hỏi Lớn: Bản thể là gì? Bản chất của
thực tại là gì? Chúng ta có ý chí tự do
không? Bao nhiêu thiên thần có thể
nhảy múa trên đầu một cây kim? Cần
bao nhiêu vị để thay một bóng đèn?
DIMITRI: Gần đây có một điều cứ
làm tôi bất ổn, Tasso ạ.
TASSO: Điều gì vậy?
DIMITRI: Ý nghĩa của mọi sự là gì?
TASSO: Mọi sự gì?
DIMITRI: Cậu biết đấy: cuộc sống,
cái chết, tình yêu - toàn bộ cái mớ hổ lốn
đó.
TASSO: Sao cậu nghĩ rằng những thứ
đó đều có ý nghĩa?
DIMITRI: Bởi vì nó phải có chứ. Nếu
không cuộc
sống
sẽ chỉ
là...
TASSO: Là gì?
DIMITRI: Tôi cần một cốc ouzo.
(
Rượu khai vị đặc trưng của Hy Lạp.)
MỤC ĐÍCH LUẬN
Vũ trụ có mục đích không?
Theo Aristotle,
mọi vật
đều có một
telos,
tức là một mục đích nội tại mà nó
nhằm đạt tới. Một quả sồi có
telos:
một
cây sồi. Đó là cái mà quả sồi "nhằm đạt
tới". Chim có mục đích của chim, ong có
mục đích của ong. Người ta nói rằng ở
Boston ngay đến những quả đậu cũng có
mục đích. Mục đích là một phần trong
chính cấu trúc của thực tại.
Nếu các lập luận trên có vẻ hơi trừu
tượng, thì trong câu chuyện sau đây, bà
Goldstein đã khiến
telos
trở nên cụ thể.
Bà Goldstein đang xuôi phố cùng hai
đứa cháu nội. Một người bạn dừng lại
hỏi bà lũ nhỏ mấy tuổi.
Bà đáp, "Thằng bác sĩ này lên năm,
còn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net