Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Nhân Tuấn nghĩ về chuyện của năm ngoái, lễ tình nhân năm đó trùng với lễ hội mùa xuân, chính vì thế mà cả nhà đã cùng nhau đi chơi, trước và sau khi có bánh sữa nhỏ cũng rất bận rộn, chính vì thế mà cả hai đã không đón lễ tình nhân với nhau trong một khoảng thời gian rồi.

La Tại Dân nhìn Hoàng Nhân Tuấn, ôm thật chặt:

“Hay là thế này nhé, để tối nay anh sẽ đưa Mộc Mộc về nhà bà ngoại, sau đó sáng mai anh sẽ đến trường, buổi chiều anh trống tiết, anh sẽ đến đón em rồi đi xem phim, sau đó sẽ đi ăn, được không ?”

Hoàng Nhân Tuấn vẫn đang xem xét tính khả thi của phương án này, tự dưng có một chiếc đầu nhỏ ló ra từ đầu giường:

“Baba, Papi, hai người muốn ăn đồ ăn ngon mà không đưa Mộc Mộc đi sao ?”

3.Lý Đông Hách vừa bị gọi đến, tai này nghe La Tại Dân lẩm ba lẩm bẩm kế hoạch cho ngày lễ tình nhân, tai kia nghe Mộc Mộc chơi ô tô đồ hàng, ôi thật điên rồ, Lý Đông Hách thầm nghĩ, cũng chỉ là một chàng trai chưa có chốn về thôi mà, nhưng kệ, dù sao cũng đã hứa sẽ mang lại niềm vui cho các cặp đôi và các em bé một ngày tuyệt vời rồi, đây đúng là chuyện tốt đẹp, nơi thiên đường nở ra tình yêu!

Lý Đông Hách vò vò đầu, bánh sữa nhỏ đang đeo một chiếc ba lô màu vàng nhạt ở phía sau lưng, cầm một chiếc kẹo mút vị dâu và ngẩng đầu nhìn Lý Đông Hách một cách vô cùng đáng yêu, đôi mắt vừa đen láy lại to tròn, Lý Đông Hách thật không muốn nhìn em bé đáng yêu này khóc chút nào mà, thôi quên đi, cậu nhẹ nhàng ôm cháu trai vào lòng:

“Mộc Mộc ngoan, baba và papi của con có việc rất là bận luôn, để chú Hách chơi với con sáng nay có được không ? Đợi đến chiều baba và papi sẽ đến đón con rồi dẫn con ăn đi ăn đồ ngon nhé, rồi sau đó đi xem phim hoạt hình con thích nữa có được không nào ?”

Bánh sữa nhỏ nhìn chằm chằm vào đôi tay của Lý Đông Hách rồi gật đầu một cách ngoan ngoãn:

“Dạ được ạ, Mộc Mộc thích chơi với chú Hách lắm.”

Lý Đông Hách bỗng dưng đỏ mặt, thầm nghĩ tại sao có thể nối dối Mộc Mộc đáng yêu chứ TvT. Hai chú cháu lên danh sách địa điểm cần đi, nghĩ rằng anh Mark chắc chưa chuẩn bị kịp sô cô la cho buổi hẹn tối nay đâu, chính vì thế Lý Đông Hách quyết định đi đến siêu thị trước tiên, Mộc Mộc ngoan ngoãn gật đầu, cùng nhau xuất phát.

Khi Lý Đông Hách đứng trước cửa hàng và cầm lên một chiếc hộp sô cô la để ngắm nghía,bánh sữa nhỏ tò mò sờ sờ tay của cậu:

“Tại sao chú Đông Hách lại mua sô cô la ạ ?”

“Bởi vì hôm nay là ngày lễ tình nhân đó.”  Lý Đông Hách vuốt ve hộp sô cô la rồi nói: “Ngày lễ tình nhân thì nên tặng sô cô la cho nguời mình thích, Mộc Mộc hiểu không nào ?”

Bánh sữa nhỏ nhìn đi nhìn lại chiếc hộp mà Lý Đông Hách cầm trong tay, đập đập vào vai chú rồi đòi đứng xuống, học theo cách chú Hách nhìn vào những hộp sô cô la được gói cẩn thận và xinh đẹp, sau đó bánh sữa nhỏ chạy đi, một lát sau quay lại trên tay lại nặng thêm một chút rồi, đó là một hộp sô cô la được gói bằng giấy gói màu cam trông rất xinh.

“Chú Đông Hách, chú mua cái này cho Mộc Mộc được không !!”

Lý Đông Hách nhìn vào chiếc hộp Mộc Mộc cầm trên tay, tình cờ giống y hệt cái mà cậu đã chọn, đứa con nhà họ La này, được giáo dục rất tốt, chưa bao giờ chủ động xin ai đó mua cho cái gì cả, bất kể là đồ chơi có đẹp có thích cỡ nào, nhưng bây giờ lại xin cậu mua cho hộp sô cô la này, Lý Đông Hách sao có thể không gật đầu vui vẻ mua cho cháu yêu chứ ?

Chính vì thế hai chú cháu một nhỏ một lớn, cầm hai hộp sô cô la một lớn một nhỏ dắt tay nhau đi đến quầy thu ngân.

Sau khi mua xong, hai chú cháu dạo chơi một vòng ở quảng trường nhỏ gần đó. Đường phố dịp lễ tình nhân rất nhộn nhịp, các cặp vợ chồng, những cặp đôi yêu nhau tay trong tay, hoa hồng được bán khắp nơi. Lý Đông Hách phải mất một thời gian tương đối dài để giải thích cho Tiểu Mộc Mộc về ngày lễ này là gì. Khuôn mặt của Mộc Mộc tỏ ra khó hiểu, chính vì thế mới hỏi lại chú Đông Hách lần nữa cho chắc ăn:

“Thế có phải ngày này là ngày mà những người thích nhau ở bên nhau đúng không ạ ?”

Lý Đông Hách suy nghĩ một hồi rồi gật đầu:

“Đúng rồi!”

4. Mặt trời lên đến đỉnh đầu cũng là lúc Lý Đông Hách đợi được đến khi vị cứu tinh La Tại Dân đến rước bánh sữa nhỏ về nhà, ngay khi cửa xe được mở ra liền trông thấy một bó hồng siêu lớn ở vị trí ghế phụ, Mộc Mộc và Lý Đông Hách nhìn nhau cười toe toét, cậu dẫn bánh sữa nhỏ rồi bế ngồi vào ghế sau, thắt dây an toàn và vẫy tay tạm biệt hai bố con.

La Tại Dân không biết nên hỏi xem La Mộc Mộc hôm nay đã chơi những gì với chú Đông Hách, cậu nhìn con trai bé nhỏ qua gương chiếu hậu, thấy bánh sữa nhỏ giấu gì đó, xoay qua xoay lại:

“Con giấu gì trong tay thế Mộc Mộc ?”

Ngay khi tên mình được phát ra từ miệng baba, bánh sữa nhỏ có chút giật mình, ôm chiếc hộp cam nhỏ không biết nên giấu nó ở đâu, vô cùng quẫn bách:

“Không có ạ! Mộc Mộc không có giấu sô cô la đâu !”

Vì vậy, khi Hoàng Nhân Tuấn hoàn thành ca kiểm tra định kì cuối cùng cho bệnh nhân vào buổi sáng và bước đến bãi đậu xe của bệnh viện, cậu thấy một lớn một nhỏ ló đầu ra từ trong xe, trên ghế lái một La Tại Dân hờn dỗi một thì ở ghế sau, bánh sữa nhỏ hờn dỗi mười.

“Này, chuyện gì xảy ra với hai người thế ?”

Khi nghe thấy giọng nói mềm mại của Hoàng Nhân Tuấn, bánh sữa nhỏ vặn vẹo cơ thể nhỏ bé và tháo dây an toàn, đòi đi ra ngoài, Hoàng Nhân Tuấn nhanh chóng mở cửa và ôm lấy con trai nhỏ, vươn tay lên ghế lái chọc vào má La Tại Dân một cái:

“Này, chuyện gì thế ?”

“Em đi mà hỏi con trai em.”

Hoàng Nhân Tuấn vuốt ve mái đầu của bánh sữa nhỏ, đột nhiên thấy thứ gì đó cồm cộm trên ngực, bánh sữa nhỏ rút ra và đưa lên trước mắt cậu, miệng nhỏ ríu rít:

“Papi, Mộc Mộc tặng papi.”

Nhìn kĩ mới thấy là một hộp sô cô la.

“Chú Đông Hách dặn Mộc Mộc là tặng cái này cho người mình thích, Mộc Mộc thích papi nên cái này tặng cho papi.”

Hoàng Nhân Tuấn nghe con trai nói xong liền liếc mắt vào xe, thấy người ngồi ở ghế lái mặt đen đi vài phần, giọng nói cũng không kém phần buồn bã:

“Chỉ có mỗi một hộp thôi, La Mộ Nhân nói rằng trên thế giới này thích mỗi papi thôi !”

Hoàng Nhân Tuấn cuối cùng cũng hiểu ra bầu không khí giữa hai vị này là gì rồi.

Thấy baba  nói thế xong, Mộc Mộc bỗng òa khóc thật to:

“Ai bảo baba chỉ dẫn papi đi ăn đồ ăn ngon mà không cho Mộc Mộc đi cùng, ai bảo baba không dẫn Mộc Mộc đi, Mộc Mộc không thèm thích baba nữa !”

Bánh sữa nhỏ này, giận dai thật, cũng biết quân tử có thù 1 ngày phải trả !

5.Trên đường đi, Hoàng Nhân Tuấn phải khuyên giải mãi bầu không khí giữa hai bố con mới khá hơn.Vào bữa trưa, vài trò đùa nhỏ của Hoàng Nhân Tuấn đã thành công khiến cho hai người đàn ông vui cười trở lại, ba người cùng nhau nâng cốc, hai người lớn uống nước cam còn Mộc Mộc uống sữa, khoảnh khắc ba chiếc ly chạm vào nhau cũng chính là lần đầu cả gia đình đón lễ tình nhân đầu tiên với nhau.

“Lễ tình nhân vui vẻ” Hoàng Nhân Tuấn ngọt ngào nói.

Sau khi có một bữa trưa thịnh soạn, cả ba người cùng nhau đi xem phim, vốn dĩ  La Tại Dân định chọn một bộ phim tình yêu cho hai người nhưng sau khi có thêm Mộc Mộc, cả nhà quyết định xem phim “Thành phố động vật”, bộ phim mà đám trẻ con vô cùng yêu thích.

Dưới sự khuyên giải của Hoàng Nhân Tuấn, La Tại Dân cũng quyết định để Mộc Mộc ngồi giữa hai người.

Cuối phim, La Tại Dân nghe thấy tiếng nấc nhỏ từ bên cạnh, Mộc Mộc khẽ giật giật áo của baba, trong bóng tối thận trọng ghé vào tai baba:

“Baba ơi, là papi khóc đó.”

La Tại Dân nhanh chóng thay đổi vị trí ngồi với con trai mình, Hoàng Nhân Tuấn vừa xem phim hoạt hình mà vẫn có thể khóc được, thật là có chút đáng yêu mà, cậu nhanh chóng vỗ nhẹ vào lưng Hoàng Nhân Tuấn, để đầu người ấy tựa lên vai mình, La Mộc Mộc nhìn hai người âu yếm chỉ biết thở dài một phen, miệng tiếp tục nhai bỏng ngô và xem phim hoạt hình yêu thích.

Xem xong phim, thời gian vẫn còn sớm, ba người cùng nhau đi mua sắm, mua dồ dùng gia đình. Khi cả nhà đi ra từ trung tâm thương mại, La Tại Dân đi bên phải, Hoàng Nhân Tuấn bế La Mộc Mộc đi bên cạnh, nhịn không nổi sự đáng yêu này, La Tại Dân nhanh chóng tặng hai bố con mỗi người một nụ hôn lên má.

Vào buổi tối, La Tại Dân dẫn Hoàng Nhân Tuấn và con trai đến nhà hàng đã đặt trước 1 tháng trước, nhà hàng này ngày thường đã đông rồi, chưa kể hôm nay còn là ngày lễ tình nhân nữa, La Tại Dân muốn dành cho Hoàng Nhân Tuấn một bất ngờ thật lớn. Mộc Mộc chưa bao giờ đến nơi nhà hàng lớn đẹp như thế này cả, chính vì thế khi mới bước cửa đã vui vẻ chạy thật nhanh và ngồi xuống chiếc ghê baba vừa kéo ra cho.

6. Ăn thật là no, vì đã vui chơi cả ngày hôm nay nên Mộc Mộc bắt đầu mệt rồi, ngủ gật trên vai bố Hoàng, khi xe vừa đến nhà, Mộc Mộc bỗng dưng tỉnh giấc, hôm nay Mộc Mộc ăn quá nhiều đồ ngọt rồi, phải đánh răng thôi, thế là La Tại Dân ôm con trai vào nhà tắm giúp con đánh răng trước khi đi ngủ.

Ru Mộc Mộc ngủ xong, La Tại Dân nhẹ nhàng trời khỏi phòng con trai, Hoàng Nhân Tuấn đang cắm hoa hồng La Tại Dân tặng vào chiếc bình, từ phía sau, sáng người nhỏ nhắn của Hoàng Nhân Tuấn trông thật ấm áp dưới ánh đèn ngủ màu vàng nhạt, La Tại Dân ôm chầm lấy Hoàng Nhân Tuấn, khẽ thổi nhẹ vào tai của khiến Hoàng Nhân Tuấn bỗng giật mình.

“Hôm nay anh có vui không ?”

Người phía sau chỉ ôm Hoàng Nhân Tuấn thêm chặt, trả lời bằng giọng nói vô cùng khó chịu:

“Không vui”

“Có chuyện gì sao ?” Hoàng Nhân Tuấn đặt bông hoa hồng đang cầm trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn la Tại Dân.

“Sô cô la, chỉ em được nhận, không hề có phần anh!”

Hoàng Nhân Tuấn bỗng dưng bật cười, hai người này, giống y hệt nhau nhưng thù dai thì, đứa bé lớn cao hơn đứa bé bé một bậc.

“Em phải làm gì bây giờ ?” Hai tay Hoàng Nhân Tuấn vuốt ve má của La Tại Dân, chạm nhẹ lên hàng lông mày, hàng mi cong cong.

“Vì La Mộc Mộc không thích baba thế nên papi của La Mộc Mộc phải bù đắp cho anh!”

“Vậy papi của La Mộc Mộc phải bù đắp thế nào cho bab của La Mộc Mộc bây giờ ?”

Nụ cười của La Tại Dân sâu hơn, bế Hoàng Nhân Tuấn đi phía giường của hai người:

“Đơn giản lắm, lấy thịt bồi thường.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net