chương số hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Ngày của những nỗi đau là sự trầm mặc mỉm cười.

Đêm của những nỗi đau là hoài niệm chẳng dám buông lơi.

Ngày dài, ngày vì ai mà mỉm cười ?

Đêm dài, đêm buồn vì ai ?

6.

Bật lấy đoạn nhạc đã cũ, cậu ngồi đó miệng mãi lẩm nhẩm theo bài hát dưới màn đêm tĩnh lặng. Một màu u tối buồn bã bao trùm lấy tâm khảm cậu lúc này. Rồi từng giọt nước mắt không giữ được trong đáy mắt, cũng vội tràn khỏi khóe mi đắng cay.

Mọi thứ đã kết thúc rồi, cớ sao lòng này mãi chẳng thể dừng lại những nghĩ suy mệt nhoài. Bao đêm lặng lẽ chỉ dám ôm lây nỗi bi hài ngự trị trong tim mình. Cậu vẫn nhẩm theo lời bài hát, vẫn vẹn nguyên những nghĩ suy khô cạn trong tâm mình.

Nhớ.

Rất nhớ.

Yêu.

Rất yêu.

Nhưng đã xa rồi, xa thật rồi.

Vì gì mà hoài niệm cứ chẳng mãi buông lơi lấy tâm trí cậu. Cứ mặc sức bám vào từng nghĩ suy, rồi cột chặt cậu trong những nghĩ suy hồi tưởng. Khi bài hát dừng lại, ánh mắt mập mờ trong hàng nước mắt chơi vơi thì hiện tại mãi là nỗi đau khắc sâu vào tâm khảm cậu.

7.

Choi Seungcheol đứng đó quan sát lấy thân ảnh nhỏ nhắn của Im Nayeon ngả nghiêng vào những kẻ say tình đang đứng bên cạnh. Tiệc chia tay này vốn dĩ là sự ồn ào phiến loạn mà cậu chẳng hề để tâm đến, chỉ vì nơi này có cô nên cậu mới miễn cưỡng đến.

Chỉ cần được nhìn thấy cô ở cái khoảng cách xa nhất, hay chỉ là bóng hình phất lờ ngang qua vẫn khiến cậu cảm nhận được sự ấm áp của hạnh phúc. Đôi khi tình yêu lại rất buồn cười như thế, yêu rất nhiều nhưng lại chẳng dám đến gần. Sợ rằng đưa đôi bàn tay chạm lấy liền khiến mọi thứ tan biến. Giữ lại những yêu thương gói gọn trong đôi mắt lãnh đạm, cậu đứng đó vẫn nhìn cô với nụ cười say khước, với đôi ánh mắt đưa tình cùng bao gã trai tơ.

"Nayeon, em say rồi ! Để tôi đưa em về ."

Cậu đi đến đỡ lấy cô đang ngã trong vòng tay khác, kéo cô về phía mình rồi nhẹ nhàng đưa cô rời khỏi đó mặc cho sự cự tuyệt của người kia.

"Tránh ra, tránh ra."

Cô đẩy cậu rời khỏi mình rồi xiêu vẹo từng bước trên con phố đã vắng bóng người.

Đèn đường hắt hiu đoạn hai bóng người, kẻ trước người sau cứ mãi duy trì khoảng cách một bước chân. Cậu theo sau cô, tay giang rộng thành hình vòng cung để bao quanh lấy cơ thể cô lúc này. Chẳng một lời nói nào cho khoảng cách này, không một lời trách móc hay sự nỉ non khổ đau nào cả.

"Rốt cuộc là cậu muốn gì ở tôi, bốn năm rồi ! Choi Seungcheol cậu vẫn không buông tha cho tôi hay sao ?"

Cậu đứng lại sau bước chân của cô, dưới một bầu trời đen tuyền heo hắt vài tiếng gió thoảng qua, thổi bay cả từng nghĩ suy trong trí nhớ của cậu. Hóa ra cậu đã lặng lẽ bên cô được bốn năm rồi, lặng lẽ một cách mờ nhạt và hèn nhát.

" Tôi chỉ muốn bên cạnh em. "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net