CHAP 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cuộc trò chuyện đầy mùi thuốc súng dừng lại, mọi người lại tản ra chơi đùa nhảy nhót. Lúc này nhạc đã lên, ai nấy đều bỏ mặc hình tượng của chính mình. Cửa đã đóng, nhà báo đã về, cuộc chơi sa đoạ của giới tài phiệt bây giờ mới bắt đầu. Những điếu xì gà mùi cỏ Mĩ, những điếu thuốc lá tẩm cần sa, những ly rượu vang mùi ma tuý, tất cả đều đắm chìm trong nghiện ngập, đê mê của thứ được gọi ghê tởm nhất, là tai hoạ của thế gian.

Ông trên tay vẫn đang cầm điếu xì phì phèo mấy hơi, ngài vẫn bộ dạng thảnh thơi với cây vape của mình, nàng và cô giờ này đã tách ra tiếp cận chơi đùa với "vài người". Trong lúc này, cô đang tiếp cận một chàng trai, gọi đơn giản là một cậu ấm vô dụng chỉ biết hút chích bào tiền ông bà già nó. Cô đi đến, trên tay với ly rượu vang khoác vai hắn.

Cô: chào.

Hắn: chào.

Cô: tên?

Hắn: Seng, Seng Wechai.

Cô: Snack Ajcharee Srisuk.

Hắn: tiểu thư Srisuk đây sao? Nghe nói cô có vợ rồi.

Cô: vợ thì vợ, nhưng mà lồn thì lồn, liên quan gì đến nhau?

Hắn: hửm? Cô muốn gì đây?

Cô: ở với tôi, 70.000 Baht- cô thỏ thẻ vào vành tai của hắn.

Hắn: ohhh, ra là cô muốn 419 với tôi sao?

Cô: sao hửm? Lâu rồi tôi cũng không có cái gì cắm vào, hơi trống trải một chút...

Hắn: muốn tôi vào sao?

Cô: trước hết là uống với nhau một chút đã- cô dâng ly rượu lên đến miệng hắn.

Hắn không ngần ngại cầm ngay ly rượu nốc cạn. Nàng ở bên này cũng tự tìm cho mình vài con mồi, nhưng kém may mắn hơn, buồn chán tìm một góc ngồi xuống. Đôi mắt nhìn vào cuộc chơi điên dại của đám tài phiệt, nàng chẳng quan tâm cầm ly rượu nhăm nhi.

Cuộc chơi mãi đến nửa đêm vẫn chưa kết thúc, nàng hiện tại đã đi ra phía sau khuôn viên để hóng gió.

Nàng: ô tô hàng hiệu cho lắm vào, rồi cũng chỉ là một đám hút chích.

Lúc này, cô vác tên nát rượu kia ra cùng với mình. Vất vả đem hắn vào xe liền bị nàng bắt gặp.

Nàng: Snack?

Cô: hôm nay tôi qua đêm bên ngoài, tạm biệt- nói rồi cô lái xe đi.

Nàng nhìn vào chiếc xe vừa rời đi, thái độ chả mấy quan tâm đi vào bên trong bữa tiệc. Nàng đi đến chỗ ông thì thầm mấy câu rồi cầm túi xách rời khỏi đó, trở về biệt thự.

^hôm sau^

Nàng thức dậy như mọi ngày, ăn sáng, vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà nấu bữa sáng. Hôm nay là một ngày trời nắng, thời tiết khá trong lành, mọi thứ đều toát lên vẻ tươi mới, ấm áp.

Nàng: rất thích hợp cho một chuyến đi săn. Đã đến lúc phải lấy đi một chút thịt của ông xã yêu dấu rồi~.

Nàng ăn uống xong xuôi, tự mình với con xe phân khối lớn đến sở thú toxic.

*sở thú*

Nàng lấy ra một chút N-propyn axetat cho vào "viên kẹo" mà bản thân sắp gửi làm quà cho người chồng yêu quý. Nàng cầm viên 9x19mm Parabellum lên, cho vào hộp đạn, lắp súng vào rồi đi đến nơi đã định. Bởi vì nàng sớm đã gắn định vị vào xe cô, nên dĩ nhiên Snack Ajcharee Srisuk đang ở đâu làm sao nàng khống biết. Lái con xe phân khối lớn của mình một mạch đến đó. Đến nơi, nàng nhìn lên toà nhà hoang mà cô đã dành tặng nàng làm sính lễ.

Nàng: tôi sẽ dùng chính những món quà chị dành cho tôi để cho chị nếm mùi.

Phía bên này, cách toà nhà khoảng 200m cô vẫn đang vui đùa hẹn hò với tên nhóc vừa săn được tối qua, hiện tại cả hai đang ở trong quán cà phê cùng nhau ăn sáng. Nàng ở trên tầng thượng của toà nhà đối diện, hiện tại vẫn chưa có ý hành động, tay đang ôm hộp sữa hút ngon lành, mắt thì xem điện thoại.

Xem cái gì á? Camera quán cà phê ấy chứ gì nữa! Nàng gần như bắt trọn biểu cảm của tên chồng mình cùng tên kia, cười khúc khích nói.

Nàng: để tôi gửi cho chị một chút vỏ đạn làm nhẫn cặp với tên kia ha?

Lúc này cô cũng từ quán cà phên bước ra, nàng nhắm kĩ vào người cô. Nhờ việc độ súng nên tiếng súng của nàng phát ra chỉ như tiếng muỗi kêu.

Cô: ah!- Cô ôm lấy cánh tay mình.

Hắn: nè! Cô làm sao vậy?

Cô không trả lời hắn, vội tìm cái vỏ đạn còn sót lại.

Cô: đây rồi!- cô cố gắng giữ bình tĩnh cầm lấy chiếc vỏ đạn cho vào túi- tôi đi sang đó một chút, lát nữa sẽ quay lại.

Hắn: nhưng mà...tôi thấy cô không ổn lắm! Có thể đi một mình được hay không?

Cô: tôi tự lo được, anh cứ ở đây chờ đi.

Hắn: ờ, được.

Cô co chân chạy khỏi đó, đến một con hẻm khuất cùng đàn em trở về. Nàng nhìn thấy toàn bộ hành động vừa rồi, gật đầu hài lòng rồi gọi cho ba mình.

Nàng: đã xong, thưa ba.

Ngài: con gái ta giỏi lắm! Bây giờ cứ an phận trở về nhà thôi nào!

Nàng: dạ ba.

*biệt thự*

Nàng vừa thay quần áo xong xuôi, trên người áo thun quần sọt thoải mái, ôm tô trái cây ngồi xem TV.

Nàng: hửm? Đây không phải là cái tên đó sao?

Đúng là hắn, thông tin liên quan cũng chả tốt đẹp gì. Phát hiện ở khách sạn, qua đêm với nhiều cô gái cùng lúc, dương tính vơi ma tuý,...

Nàng: gian phu dâm phụ, quả báo là phải!

Bây giờ, nàng nhận được cuộc gọi đến.

📱 nàng: tôi nghe?

📱...: chúng tôi gọi đến từ bệnh viện thành phố, hiện tại Nack tổng đang ở bệnh viện.

Nàng biết là vì cái gì nhưng cũng làm bộ làm tịch giả vờ một chút.

📱 nàng: cái gì?!! Ch...chồng tôi bị làm sao?

📱 ...: cô ấy bị trúng đạn, hiện tại còn đang hôn mê?

📱 nàng: viên đạn có sâu lắm không?

📱 ...: theo như lời bác sĩ thì viên đạn chỉ sượt qua da thôi ạ, nhưng do tác dụng của độc tố có bên trong đạn nên hiện tại vẫn đang hôn mê.

📱 nàng: hiện tại chị ấy thế nào rồi?

📱 ...: hiện tại vẫn vẫn đang trong phòng cấp cứu ạ.

📱 nàng: được rồi, tôi đến đó ngay!

Gác máy, nàng vẫn giữ bộ dạng điềm nhiên đi thay quần áo, dù sao cũng là là đi xem thành quả của mình tạo ra, cứ từ từ thưởng thức cũng được. Mặc vào một bộ pajama, làm cho nó trông xốc xếch một chút, làm cho tóc rối lên, mặc đại một chiếc áo len mỏng bên ngoài, chân đi dép trong nhà rồi vẩy taxi đến bệnh viện.

*bệnh viện thành phố*

Nàng đến nơi liền diễn ngay cái bộ dạng hớt hãi đến quầy tiếp tân, biết được cô đang ở phòng hồi sức nào rồi giả vờ cố bình tĩnh đi đến phòng hồi sức.

*phòng 202*

Đám vệ sĩ ở phía trước cửa nhìn thấy nàng liền cúi chào rồi mở cửa. Nàng đi vào bên trong, đóng cửa lại, bây giờ nàng mới trở lại bộ mặt thật của mình. Điềm tĩnh ngồi xuống ghế, lôi điện thoại ra bấm giết thời gian.

Gần 1h sau đó cô tỉnh lại, nhìn thấy nàng ngồi cạnh mình, không mấy quan tâm. Cô cố xoay người với lấy ly nước trên đầu tủ.

Nàng: cố làm gì?- nàng đứng dậy lấy ly nước đưa cho cô, sau đó nhấn nút để giường bệnh nâng lên.

Cô uống lấy từng ngụm trong ly nước, hít một hơi, bình tĩnh hỏi.

Cô: vỏ đạn 9x19mm Parabellum, còn ai giỏi cầm Colt 9mm SMG hơn em đây?

Nàng: bị phát hiện rồi.

Cô: lý do?

Nàng: chỉ là muốn săn tên ai đó cho đỡ nhàm chán, có đâu ngờ lại săn trúng chồng mình đâu?

Cô: em dùng chính những món quà của tôi dành cho em để ám sát tôi?

Nàng: đúng là tôi đã dùng những món quà đó, nhưng mà...ám sát chị là chuyện ngoài ý muốn thôi!- nàng an tĩnh đứng gọt trái cây bên cạnh cô.

Cô: em muốn cái gì?

Nàng: chả muốn gì!

Cô: chuyện này tôi nhất định không bỏ qua, em cứ chờ đi!

Nàng: muốn vậy thì mau mau rời khỏi nơi này đi đã, bây giờ cô cũng chả khác gì một con mèo vô dụng, cần có sự thương hại từ người khác!

Cô: em!

Nàng: hửm? Tôi làm sao nào?- nàng chỉa mũi dao vào cổ cô.

Cô: em...

Nàng: hửm?

Cổ cô tứa ra một chút máu, đôi mắt đen kịt của nàng xoáy sâu vào người cô, một đôi mắt đen ngòm, một đôi mắt thèm thuồng mùi máu. Cô rợn người với đôi mắt đó. Nó quá đáng sợ, cô bởi vì muốn bảo toàn mạng sống chỉ biết run rẩy nhận thua.

Cô: được rồi, tôi thua, tôi thua.

Nàng bây giờ mới rời mũi dao khỏi cổ cô, quay lại gọt trái cây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net