(ノ^_^)ノ♥

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Zhong Chenle luôn tự nhận chưa từng có kinh nghiệm thích người khác và được người khác thích bao giờ, hiện đang đi làm tại một công ty cổ phần đại chúng, cầm tiền lương đủ nhiều mỗi tháng, lặp đi lặp lại những ngày tháng làm giờ hành chính, thi thoảng tụ tập với bạn thân lớn lên bên nhau từ nhỏ cùng ăn bữa lẩu chơi vài ván game, về đến nhà cũng chỉ có bóng đêm đợi cậu. Cậu không có nhiều thời gian để nghĩ chuyện của người khác, mỗi tối mang theo hơi ẩm chui vào trong chăn nệm ấm áp, cậu chẳng hề cảm thấy sống một mình có gì cô đơn.

Trên thực tế đâu phải chưa từng có người tỏ tình với Zhong Chenle, trái ngược người thích Zhong Chenle không hề ít. Ngoại hình bắt mắt, năng lực làm việc xuất sắc, còn có gia thế tiếng tăm, hồi đại học rất nhiều mối hoa đào kéo đến ùn ùn, đến khi đi làm chính thức vẫn liên tục có người theo đuổi, đáng tiếc nhận biết về "thích" của Zhong Chenle dường như lúc nào cũng kém hơn người khác, đối mặt với ý tốt của người khác thì ngoài một câu "xin lỗi" khéo léo ra, trong lòng chưa từng có một chút gợn sóng nào. Huang Renjun luôn phàn nàn Zhong Chenle đòi hỏi quá cao, thi thoảng đêm khuya tĩnh mịch cậu cũng kiểm điểm bản thân vì chuyện đó, kết luận cuối cùng vẫn là khó hiểu, Zhong Chenle cho rằng mình và những người kia chỉ có duyên bèo nước, mình chưa từng làm hành động đặc biệt nào để thu hút người khác, lòng cảm mến họ dành cho mình từ đâu mà ra chứ, thiếu tình yêu chẳng ảnh hưởng cậu hưởng thụ cuộc sống, cứ thế là hưởng thụ cuộc sống độc thân hơn hai mươi năm.

Cuộc sống bình thường của Zhong Chenle xuất hiện bước ngoặt là vào tiệc sinh nhật Huang Renjun, bạn thân uống say quắc cần câu, nước mắt lưng tròng lại thêm tình sâu nghĩa nặng nắm tay Zhong Chenle nói: "Anh nhường điều ước cho mày rồi, ban nãy anh ước mày có thể lập tức gặp được thần tình yêu, lập tức va chạm sinh ra tia lửa tình!" Tiểu thiếu gia nhà họ Zhong bị Huang Renjun nói cho cảm động, vung một tay lên lại mời mọi người uống rất nhiều rượu ngon, kết quả Zhong Chenle say bất tỉnh nhân sự được đưa về nhà vùi đầu là ngủ.

Zhong Chenle cảm nhận được có luồng sáng màu hồng đang nhảy nhót trước mặt, rất chói mắt, thoắt cái một chú thỏ mắt to mày rậm có cánh bay đến trước mặt mình, nói: "Cậu là Zhong Chenle phải không? Tôi nhận được điều ước rồi, tôi đến để thực hiện điều ước của cậu, rồi cậu sẽ gặp được một người yêu dễ thương đẹp trai ngay thôi~" Không đợi Zhong Chenle nói câu nào chú thỏ kỳ quái đã biến mất, Zhong Chenle giãy giụa muốn đuổi theo nhưng tìm thế nào cũng không thấy, lại tìm lần nữa liền tỉnh.

Sau khi phát hiện đó chỉ là một giấc mơ, Zhong Chenle thở phào thật mạnh, đều tại điều ước của Huang Renjun hại mình nằm mơ cũng bị người ta "giục yêu", lại ngửi thấy trên người vẫn còn mùi rượu tối qua, hết sức ghét bỏ bản thân, lập tức tắm rửa sạch sẽ rồi đến công ty.

Zhong Chenle say rượu đau đầu chóng mặt không dám lái xe mà chen chúc trên tàu điện ngầm một lần hiếm hoi, biển người đông đúc chen lấn trong giờ cao điểm đi làm khiến cảm giác khó chịu trong ngực Zhong Chenle ngày càng mãnh liệt, cuối cùng cũng đến được công ty trong đau khổ, bỗng trong đầu xuất hiện suy nghĩ "giá mà có người đón mình thì tốt biết mấy", nếu có người chăm sóc, chắc hẳn không cần phải khó chịu như thế... Suy nghĩ vụt thoáng qua nhưng khiến Zhong Chenle sợ hãi không nhẹ, bao nhiêu năm chưa một lần nghĩ muốn sống cùng người khác, là vì giấc mơ kia ư? Chớ trách Zhong Chenle để tâm đến giấc mơ này như vậy, trùng hợp Huang Renjun vừa nhắc đến thần tình yêu thì cậu đã mơ thấy Thỏ thần tình yêu, Zhong Chenle có chất lượng giấc ngủ cực tốt đã lâu lắm rồi chưa từng nằm mơ rõ rệt đến thế, mặc dù biết không nên để ý quá đến những điều chưa rõ thực hư, nhưng Zhong Chenle vẫn chẳng có cách nào thôi để ý.

Rốt cuộc cũng bước vào văn phòng, vốn đã không kịp ăn sáng, hiện giờ bị gió lạnh từ điều hòa thổi cho nổi da gà toàn thân. Lúc thường Zhong Chenle không thích làm phiền trợ lý đến giúp mình giải quyết chuyện sinh hoạt cá nhân, nếu là trước đây thì cậu chịu đói cầm cự đến buổi trưa là xong, nhưng lúc này chỗ nào trên người cũng đều thấy không thoải mái, thậm chí còn nghe thấy dạ dày kháng nghị phát ra tiếng kéo dài, sau đó cậu ôm bụng nằm gục xuống bàn bất động.

Tiếng gõ cửa đúng lúc vang lên, Zhong Chenle chỉ đành yếu ớt hô "Mời vào!", đầu cũng lười ngẩng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân gấp rút vang lên rồi chạy ngay đến bên cạnh mình, có bàn tay ấm áp đặt trên vai, cất giọng dịu dàng và cấp thiết: "Chenle em có ổn không? Cần tôi giúp em gì không? Hay là đi viện khám? Nhé?"

Dạ dày Zhong Chenle đang kêu gào thảm thiết, cậu túm bàn tay đặt trên vai mình trong vô thức: "Em muốn ăn gì đó, làm phiền anh tìm chút đồ ăn giúp em được không?"

Nhấc tay lên, mắt đối mắt với anh đẹp trai tóc xanh nhìn vừa lạ vừa quên trước mặt, Na Jaemin lập tức xách lấy túi đồ ăn, nét mặt từ lo lắng chuyển thành nụ cười ngọt ngào với Zhong Chenle: "Này, tôi mang cháo ngon đến cho em đây~"

Zhong Chenle ăn từng miếng cháo nóng, vừa trộm nhìn người đàn ông ngồi trước mặt, cậu nhớ ra rồi, hình như Na Jaemin là Giám đốc bộ phận nào đó, chỉ có mỗi lần tổng kết trao thưởng hàng năm mới đụng mặt, quả thực đẹp trai. Vừa đẹp trai vừa dễ thương...

"Khụ khụ... Khụ khụ khụ!" Zhong Chenle lập tức nhớ đến giấc mơ kia, Thỏ thần tình yêu nói người yêu vừa dễ thương vừa đẹp trai chính là Na Jaemin sao? Hoang đường quá, Zhong Chenle bị sặc ho khù khụ không ngừng, bấy giờ Na Jaemin vẫn đang lo lắng nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu.

Không phải, hai người đâu thân quen, chẳng có lý nào lại trùng hợp đúng lúc cậu chưa ăn sáng thì người ta đến đưa cháo, người mà đó giờ vẫn chẳng mấy tiếp xúc lại có thể vừa vặn đến bên cạnh cậu sau khi mơ thấy thần tình yêu như vậy sao?

Không phải chứ, không thể nào, chẳng lẽ giấc mơ là thật, Zhong Chenle tuyệt vọng nhìn Na Jaemin chăm chú, định tìm ra sơ hở có thể chứng minh mọi thứ đều là trùng hợp từ trên mặt Na Jaemin, kết quả Na Jaemin bị đôi mắt nhìn chằm chằm của Zhong Chenle làm cho không nhịn được ngoảnh đầu đi, để lộ ra phần tai đỏ ửng bắt mắt, Zhong Chenle khẳng định, Na Jaemin đúng là bị mũi tên của thần tình yêu bắn trúng rồi.

Quả nhiên những ngày tiếp theo thời gian Na Jaemin tiếp xúc với Zhong Chenle ngày một nhiều lên, một ngày nọ vào giờ ăn trưa Na Jaemin cầm cốc cà phê gõ cửa bước vào, hai người thân nhau hơn nhiều Zhong Chenle cũng coi anh như một người bạn bạn, nhìn Na Jaemin mỗi ngày cầm cà phê không rời tay, không nhịn được bèn cất tiếng nhắc nhở: "Anh đừng ngày nào cũng uống cà phê đặc như thế nhiều quá, không tốt cho dạ dày đâu. Ôi em chưa bao giờ uống được cà phê, cứ uống là lại khó chịu."

Na Jaemin sững người chốc lát, "À" một tiếng, chỉ vào cốc cà phê trên bàn làm việc của Zhong Chenle, ngoài mặt hiện lên vẻ Zhong Chenle không thể đoán được: "Thế nên em vẫn luôn không uống cái này sao?"

Zhong Chenle nhìn sang theo ngón tay Na Jaemin, đó là cà phê trợ lý mua cho hàng ngày, cậu cơ bản không uống, từng nói với trợ lý không cần mua cà phê nữa, kết quả đối phương nhận lời xong rồi ngày nào Zhong Chenle bước vào cửa cũng vẫn thấy một cốc cà phê trên bàn, cuối cùng cốc đồ uống màu đen này chỉ có thể lưu lạc chảy xuống cống thoát nước.

Zhong Chenle thành thật gật đầu với Na Jaemin, đối phương im lặng một lúc, sau đó khuôn mặt xinh trai vẫn hiện lên nét cười dịu dàng ấm áp như gió xuân nhìn vào Zhong Chenle, còn duỗi tay ra nhéo má Zhong Chenle: "Anh biết rồi. Lần sau anh sẽ chú ý~"

Zhong Chenle ngoan ngoãn để mặc mặt mình bị xoa nắn, cũng không để bụng lời Na Jaemin nói.

Cùng nhau ăn cơm trưa xong, còn khá nhiều thời gian mới đến giờ vào làm, hai người bèn tìm một quán cà phê ngồi đợi, Zhong Chenle gọi mấy cốc đồ ngọt, uống rồi chê chưa đủ còn gọi thêm hai miếng Tiramisu, Na Jaemin chống má nhìn chằm chằm mèo con ăn ngọt, xưa nay Zhong Chenle luôn không nhạy với ánh mắt chăm chú của người khác dành cho mình, ăn uống khoái trá chẳng mảy may thấy bất tiện, kem bơ dính trên mép, Na Jaemin nhìn mãi nhìn mãi rồi giơ tay ra, một tay giữ cằm Zhong Chenle khống chế không cho đầu mèo con cử động, tay kia cầm khăn ướt lau kem bơ trên môi Zhong Chenle. Zhong Chenle sững người, bối rối, luống cuống chân tay, vì là người mà thần tình yêu phái đến nên khác biệt ư, vì sao mình bị chòng ghẹo đến mức tim đập nhanh dồn dập thế này, còn chưa đợi Zhong Chenle kịp bình tĩnh, Na Jaemin đã nhìn chằm chằm cậu dịu dàng như nước bằng đôi mắt có nhìn lợn cũng dịu dàng, lên tiếng: "Môi Chenle thật đáng yêu." Zhong Chenle nhìn yết hầu Na Jaemin chuyển động, nhưng không ngờ câu tiếp theo lại là lời tỏ tình nằm ngoài dự đoán: "Anh thích em Lele, hẹn hò với anh được không?"

Nghe thấy lời thổ lộ, trái lại Zhong Chenle bình tĩnh hơn, trong đầu cậu chỉ toàn lời chú Thỏ kia từng nói, bỗng dưng cảm thấy rất có lỗi với người trước mặt, vì một điều ước vô lý và sự dẫn dắt hoang đường của thần tình yêu đã khiến Na Jaemin rơi vào bể tình vô duyên vô cớ này sao, lòng Zhong Chenle đắng chát, không nói rõ được cảm giác thế nào, chỉ đành từ chối nghe tiếp: "Không, đây không phải thật, anh bị khống chế rồi, đừng tiếp tục như vậy nữa, anh quay về cuộc sống của anh, em cũng tiếp tục cuộc đời mình, chúng ta đừng dây dưa với nhau nữa." Nói xong cậu đứng dậy định bỏ đi.

Na Jaemin vội vàng túm lấy người đang định chạy trốn, cuống quít xin lỗi: "Xin lỗi Lele, anh vội vàng quá làm em sợ rồi sao? Thật ra anh thích em lâu rồi, anh..."

"Không!" Zhong Chenle cảm nhận được lồng ngực mình ngày càng nặng trĩu, người mà thần tình yêu tặng đến trước mặt còn phải để đích thân mình tiễn đi, hơn nữa hình như mình còn rất thích Na Jaemin, đây là quà tặng kèm của thần tình yêu ư. Cậu giãy giụa thoát khỏi tay Na Jaemin, trước khi đi còn nghiêm túc để lại một câu: "Em sẽ chứng minh cho anh thấy, không phải là anh tự nguyện."

Na Jaemin cô đơn đứng im tại chỗ, chẳng dễ dàng gì mới quyết định tỏ tình, bị từ chối thôi đã đành lại còn bị từ chối bằng lý do cũ rích không chân thành, Na Jaemin từ nhỏ đã có rất nhiều tình yêu mà cũng nhận được rất nhiều tình yêu vẫn luôn được người xung quanh gọi là thần tình yêu, nào ngờ bản thân thần tình yêu lần đầu tiên rung động nhưng lại kết thúc trong thất bại.

Buổi tối Zhong Chenle lại gặp được chú thỏ mắt to mày rậm có cánh kia, thỏ có khuôn mặt tiếc hận, oán trách Zhong Chenle không biết trân trọng, Zhong Chenle bực đến mức muốn túm thỏ từ giữa không trung xuống: "Chuyện này cũng không phải tôi tự nguyện, đều tại Huang Renjun! Cậu mau phá bỏ phép thuật vớ vẩn này để Na Jaemin trở lại bình thường đi."

Thỏ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tặc lưỡi hai tiếng: "Nhưng tôi thấy cậu đã thích người ta lắm rồi mà."

Zhong Chenle hơi hơi suy sụp, bất giác thở dài: "Ai biết được, tôi rất thích sống một mình, tôi sống một mình cũng không thấy cô đơn, vẫn nên để anh ấy trở lại đi thì hơn."

Sau cùng Thỏ chỉ để lại một câu: "Được thôi, chỉ có một cách duy nhất. Môi chạm môi."

Tỉnh dậy Zhong Chenle xấu hổ tới nỗi đạp chăn điên cuồng, đây là phim truyền hình tám giờ cẩu huyết gì à, tại sao thần tình yêu làm mối đầy cẩu huyết rồi còn lại kết thúc bằng hôn môi cũng cẩu huyết chẳng kém, nhưng Zhong Chenle tuyệt đối tin tưởng vào sự tồn tại của Thỏ thần tình yêu đã quyết định, đau dài không bằng đau ngắn, dù xấu hổ thế nào cũng phải chấm dứt chuyện hoang đường này.

Đến giờ ăn trưa Na Jaemin vẫn xuất hiện tại văn phòng Zhong Chenle đúng giờ, nhưng trên khuôn mặt đẹp xuất hiện đầu mày nhíu chặt, Zhong Chenle nhanh chóng chuẩn bị tâm lý rồi đi về phía trước với nét mặt thấy chết không sờn, Na Jaemin thấy Zhong Chenle như vậy có lẽ muốn ngả bài với mình, sau này chẳng rõ có thể gặp lại hay không, ít nhất trước khi kết thúc tất cả phải bày tỏ cho cậu thấy rõ lòng mình.

Na Jaemin giành trước mở miệng: "Hôm qua là anh sai, anh cũng không biết bị làm sao mà đột nhiên không kiềm chế được, vì anh thật sự..." Lại lần nữa chưa đợi anh nói xong, khuôn mặt xinh xắn lạnh nhạt đằng trước đã lại mở miệng nói vớ vẩn cái gì mà "quả nhiên là vì thần chú", bực không chỗ trút, anh duỗi tay ra kéo Zhong Chenle đến đẩy vào tường, nhìn người trong lòng hoảng sợ lại chẳng nỡ nổi nóng, buộc phải nuốt ngược tức giận và đau thương vào bụng, lời nói thốt ra miệng chỉ mang theo bi thương: "Lele, em không thích anh thì có thể nói thẳng với anh, tại sao phải dùng lý do sứt sẹo thế để từ chối anh. Em có biết làm như vậy anh khổ sở cỡ nào không?"

Zhong Chenle nhìn người thường ngày luôn tươi cười mà lúc này chỉ toàn hiện ra vẻ mất mát, không nhịn được đau lòng: "Không phải đâu anh Jaemin, không phải em không thích anh." Phát hiện giải thích rõ ràng ngọn nguồn quá lằng nhằng, bèn trực tiếp túm lấy cà vạt của Na Jaemin: "Anh hôn em đi, anh hôn em một cái sẽ biết ngay."

Na Jaemin bỗng chốc được kéo từ địa ngục lên thiên đường, khuôn mặt lạnh lùng xịu bớt nhờ kinh ngạc, vui mừng hết sức nhìn Zhong Chenle, không dám manh động.

Zhong Chenle đợi mãi không nhận được câu trả lời bèn tự mình hành động, bám víu cả người ôm cổ Na Jaemin, ngẩng đầu tìm kiếm đôi môi đối phương. Na Jaemin cúi đầu đón nhận, lúc này mà không hành động thì đúng là không phải người.

Người trước mặt nhắm mắt, lông mi dài rung rung bất an, hành động không thành thạo của Zhong Chenle khiến Na Jaemin ngày càng mất kiểm soát, mút mạnh đầu lưỡi không cẩn thận ló ra ngoài của Zhong Chenle, quả nhiên Zhong Chenle bất mãn rì rầm một câu: "Thần chú chắc hẳn biến mất rồi chứ..."

Hiện giờ Na Jaemin vui mừng khôn xiết, chẳng những không nghe thấy lời đối phương nói mà còn nhân lúc Zhong Chenle há miệng để vươn lưỡi vào hôn sâu hơn.

Hình như phép thuật chưa hề mất đi hiệu lực.

Một buổi tối nọ, Na Jaemin nằm trên ghế sofa nhà Zhong Chenle xem tivi, Zhong Chenle vẫn canh cánh trong lòng về giấc mơ kia: "Anh bảo rốt cuộc anh có phải do thần tình yêu chỉ đến cho em không?"

Hiện giờ Na Jaemin đã sớm coi giấc mơ kỳ quái mà Zhong Chenle cứ mãi lải nhải đó như một điều thú vị, ôm lấy Zhong Chenle hôn một cái.

"Lele em yêu, rất lâu trước khi em nằm mơ thấy giấc mơ đó là anh đã thích em rồi, đều đặn đưa cà phê cho em mỗi ngày, kết quả em không uống một giọt nào, nếu không phải ngày đó em nói cho anh biết em không uống, có lẽ đến bây giờ anh vẫn còn đưa."

Zhong Chenle cố gắng đẩy tiểu yêu tinh bám người ra, thở gấp truy hỏi: "Thế sao anh vừa vặn biết em say rượu, còn đưa cháo cho em nữa?"

Na Jaemin ngứa răng, muốn cắn cần cổ trắng như tuyết, nhìn Zhong Chenle tò mò lắm rồi bèn chịu đựng trái tim xao động, nhéo cái má phính của Zhong Chenle: "Không phải chứ, anh đau lòng quá, hôm đó anh cũng có mặt trong tiệc sinh nhật Renjun, thấy em có người theo đuổi suốt làm anh không dám hành động, hôm ấy nghe thấy Renjun nói hi vọng em có người chăm sóc anh mới quyết định hôm sau phải nhanh chóng đến gần em hơn, dù sao ngày nào anh chẳng đến đưa cà phê cho em, chí ít cũng có ấn tượng, kết quả em lại bảo em tưởng cà phê do người khác đưa."

Na Jaemin càng nói càng giận, càng nói càng tủi thân: "Zhong Chenle, rốt cuộc em không nhớ nổi anh thế nào vậy, anh giận rồi." Ngoảnh đầu đi mặc kệ đối phương.

Zhong Chenle tự biết mình sai, bình thường luôn nói kém nhận biết về tình cảm của người khác quả thật không phải khiêm tốn, không ngờ kém đến độ ngay cả trước đó Na Jaemin vẫn bên cạnh cũng chẳng phát hiện ra, không thể hiểu được vì sao bản thân trong quá khứ có thể xem nhẹ một anh đẹp trai như thế này trong công ty. Lúc này anh đẹp trai đang làm nũng với mình, trong lòng Zhong Chenle mềm nhũn, nhào tới đè trên lưng Na Jaemin, cười khì dỗ dành anh lớn đang giận dỗi.

Ôi đừng quan tâm rốt cuộc Thỏ thần tình yêu có từng ghé qua hay không, dù sao đi nữa Zhong Chenle và Na Jaemin bắt đầu hẹn hò với nhau rồi.

Hết.


_______

Permission:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#jaemle #nacl
Ẩn QC