Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phập, phập, phập.
Tiếng hơi thở ấm nóng hòa cùng với âm thanh khiêu gợi kia khiến cho khung cảnh trở nên ám muội đến đỉnh điểm. Nagi giờ đây tựa như một con thú hoang dâm tột độ, hắn cứ liên tục đâm đầu khấc vào rồi rút ra, mỗi lần nhấp chỉ đưa vào bên trong một phần tư của cậu bé khiến Reo không chịu được mà rên rỉ liên hồi, âm thanh của sự dâm dục đã dày đặc đến mức ám lấy căn phòng, bao trùm lấy hai con người trần trụi không mảnh vải che thân kia đến mức choáng ngợp. Reo đã bị đâm đến mức chân tay mềm nhũn. Cậu đang bị cái vòi của người mà cậu hứa sẽ không bao giờ động lòng nữa chiếm tiện nghi. Nó không biết điều cứ hôn ngấu nghiến bên trong cúc hoa của cậu, nhưng không hôn sâu, chỉ chạm tới nụ là rút ra ngay, làm nó mẫn cảm, ngứa ngáy vô cùng.
"Sướng chứ?" -Hắn vừa đâm vào như con thú đến kì động dục, vừa rít lên những tiếng rên rỉ không kém phần khiêu gợi.
"Ư, a... Tha cho tôi đi Nagi." -Reo bám vào ga giường. Thân thể đáng thương của cậu đang bị hắn ta thoải mái chơi đùa không khác một con búp bê tình dục là bao. Hắn sung sướng nhấp đầu khấc rồi rút ra liên tục, còn cậu phải chịu đựng cơn mệt mỏi và nóng ran nơi nụ hoa ấy. Dần dần, nó lan rộng ra khắp tay, chân rồi phủ toàn bộ cơ thể.
"Tôi xin cậu đó, Nagi. Làm ơn hãy đút vào bên trong tôi đi mà... Ah!"
Reo khóc lóc van xin sự nhẹ nhàng của hắn. Tưởng rằng Nagi sẽ thương hoa tiếc ngọc mà nương từ, cậu không ngờ lại chính lúc cậu rơi lệ lã chã nơi khóe mắt, Nagi cười lớn. Hắn ta đâm rút, đâm rút hăng say hơn, giờ thì cúc của cậu sắp bị mút đến héo mòn rồi. Nó đỏ ửng lên, nhưng nhiệt độ bên trong lại ấm nóng khiến con quái vật khổng lồ đang ngấu nghiến gặm nhấm cái lỗ nhỏ của cậu ngày càng một to. Con quái vật lì lợm này tuy đã ướt sũng, nhưng nhất quyết không chịu hôn kiểu Pháp với cái lỗ đang mấp máy liên tục vì đói của cậu. Nó đang biểu tình, mãnh liệt vô cùng. Co giãn, co giãn như đang xin đồ ăn từ hắn, nó đang đòi lại công bằng thích đáng, bị bóc lột sức lao động cả hàng giờ mà không được ăn ngon thì thứ gì chịu cho nổi. Mà chắc cũng vì phía dưới cậu đói meo nên người của cậu mệt lả. Cậu nằm ườn trên giường mặc hắn vò nắn, hôn chằng chịt trên cơ thể trắng mềm của cậu.
"Ngoan lắm, Reo. Tớ thích dáng vẻ này của cậu." -Nagi nói, miệng vẫn không ngừng bú mút đầu ti Reo.
"Đừng mà. Tôi ngứa lắm, tha cho tôi đi." -Reo nảy lên, mắt trợn ngược khi được Nagi vân vê ngực. Nó đang hút cạn sinh khí trong cậu, khiến cậu chỉ biết ưỡn ẹo qua lại như món đồ chơi, hoàn toàn không thể kháng cự được gì.
"Tôi muốn cậu đút sâu vào đây. Tôi muốn cậu lấp đầy chỗ này." -Reo cất giọng cầu xin, thực sự bây giờ cái miệng dưới của cậu rất cần đồ ăn, nó đang kêu gào lên khiến cậu kiệt quệ. Ngứa quá, ngứa chết mất. Cậu nghĩ bụng, trong tâm thầm cầu xin Nagi sẽ rủ lòng thương mà đút lút cán vào trong cậu ngay lập tức.
Nhưng tên này có vẻ chưa muốn làm ngay, hắn cười. Nụ cười chứa đầy ác ý và dâm loạn đã thành công làm cậu dựng hết tóc gáy.
"Cái lỗ nhỏ tham ăn này thực sự "muốn" đến thế sao? Aiyo, không được đâu, tớ hiện giờ không muốn đút cậu ăn chút nào. Trừ khi..."
-Hắn áp sát môi vào tai cậu rồi thì thầm.
"Cậu cầu xin tớ. Một. Cách. Chân. Thành."
Reo nghe xong thì liền cứng đờ. Cầu xin ư? Thân là cậu ấm, bắt gặp cậu bị người ta sai vặt còn khó huống gì là cầu xin. Mà giờ cậu không quan tâm, cúc của cậu cần 'dưa leo' và 'sữa chua' lắm rồi, liêm sỉ gì tầm này nữa. Dẫu sao, giữ liêm sỉ cũng chẳng giúp cậu được ăn ngon...
...

Reo ngoan ngoãn bò nhổn dậy bằng bốn chân, chậm chạp đi về phía hắn rồi liếm láp từ chân lên cổ. Chán chê thì bú cậu bé của hắn, hôn môi hắn và cuối cùng là dạng chân ra chào mời.
"Nào, chủ nhân. Xin hãy đâm của quý của ngài vào trong em. Thật sâu." -Reo nằm trên giường, môi nở một nụ cười toe toét xen lẫn chút ám ảnh. Cậu chủ động nới lỏng bên trong cho hắn, chủ động banh háng ra để hắn nguyện ý đút vào. Cậu biết mình đang làm gì, hơn nữa còn biết rất rõ. Nhưng hết cách rồi, cậu đang cần được giải tỏa...
"Ha, xem ra cậu rất thích đứa nhỏ này nhỉ?" -Nagi phá lên cười, hai tay hắn không ngừng xoa bóp bắp đùi cậu.
Phập. Hắn cuối cùng cũng chịu đút vào. Độ sâu lí tưởng này đã khiến cho Reo sung sướng phát điên. Cậu nảy lên như cá gặp nước, da thịt đỏ lên tía tái vì làm việc quá sức.
"Ah ah..."
Phập, phập, phập.
Cửa hang động tí hon của cậu yếu ớt không chịu được mà rách ra, rướm máu tươi. Nhưng thế thì sao chứ? Nagi không bận tâm, hắn còn đâm nhanh và sâu hơn, đầy sung mãn. Reo cũng vậy, cậu rên lên nỉ non mỗi lần bị hắn dập tơi tả. Hình như bây giờ, cúc đã không còn là cúc nữa rồi...
"Tôi muốn bắn, a hức. Tôi muốn... bắn."
"Không được đâu Reo, tớ còn chưa ra mà."
"Nhưng... tôi sắp chịu không nổi nữa..." -Khó khăn lắm, cổ họng của Reo cất lên được những lời yết ớt đó, ấy vậy mà tên quái thú kia chẳng mảy may bận tâm. Hắn cứ làm việc của mình, còn cậu... Cậu cứ rên, cứ nói gì là việc của cậu.
"Reo ơi. Tớ sắp không xong rồi."
"Ah. Tôi muốn... Ahhhh."
Nagi dập một cú thật mạnh vào lỗ hang của Reo làm đầu óc cậu choáng váng. Tiếp theo đó là những dòng tinh dịch ấm nóng bắn tung tóe vào miệng dưới của cậu rồi từ từ trào ra, xối xả như những đợt phun trào của núi lửa.
"Sướng quá. Sướng chết tớ mất Reo à." -Nagi ôm chặt lấy Reo, không kiềm chế được mà lộ ra một nụ cười tà ác mãn nguyện.
"Cậu đừng có mà lãng phí đồ ăn tớ cho cậu đấy." Hắn híp mắt lại, từ từ dùng tay đút hết đống tinh nhớp nháp kia vào bên trong cậu, không để cậu lãng phí một giọt tinh thơm ngon nào.
"Hmm, ngoan lắm, ngoan lắm." -Hắn nói, một tay thọc ngoáy cái lỗ đang tứa máu vì bị hắn chơi đến rách kia, một tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đáng thương của cậu mặc cho cậu ra vẻ khó chịu, né tránh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net