Chương 17. Trăng Đêm Nay Thật Đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Mầm

Warning: OOC, không theo nguyên tác.

***

Trăng đêm nay thật đẹp.

Cơn gió cũng trở nên dịu dàng.

...

"Trăng kìa Nagi!"

"Ừm."

"Nagi, trăng kìa..."

"Ừm."

Cái hờ hững, vô ý của Nagi khiến cậu bạn mất hứng.

Ánh trăng sáng rọi vào nơi góc tối, vẻ đẹp huyền diệu từ vầng trăng khiến con người rung động. Vẻ đẹp thuần khiết đến độ phải thốt lên rằng "trăng đêm nay thật đẹp". Vầng trăng luôn tỏa sáng bất diệt nơi trời đêm, giữa muôn triệu vì sao lấp lánh chỉ để làm nền cho nó. Ánh trăng sáng, ánh trăng làm dịu hồn người, soi rọi nơi góc khuất tối tăm, nơi cánh rừng hẻo lánh. Nơi đầy mưa bom, khói mù, ánh trăng ấy vẫn theo đến tận cùng.

Sự thư thả, tĩnh mịch mà vầng trăng mang lại, khiến cơn gió thoáng qua chốc lại dịu dàng. Cơn gió và ánh trăng chính là liều thuốc chữa lành tâm hồn con người, khiến ta rơi vào màn đêm không cảm thấy cô đơn hay tẻ nhạt. Màn đêm đủ ôm lấy ta, vỗ về như đứa trẻ, quên đi một ngày trải thân bên ngoài thế giới.

Căn phòng được thứ ánh sáng tuyệt diệu ấy rọi vào, phát sáng lên mái tóc màu tím kia. Reo chống tay lên thành cửa sổ, đôi mắt hướng về ánh trăng xa, ngắm nhìn một cách say mê không lối thoát. Cậu chàng như vị hoàng tử, bên khung cửa dưới trăng đêm, si tình nghĩ về nàng công chúa. Nàng công chúa ấy là ai? Người khiến trái tim chàng thổn thức.

Khung cảnh tưởng chừng yên ắng, nhưng thực tại nơi góc phòng lại phát ra tiếng súng bắn tỉa từ máy chơi game. Chính nó phá tan bầu không khí yên bình đêm nay. Nagi vẫn đắm mình trong ván game, không có dấu hiệu sắp thua trận. Reo nhìn người bạn của mình mà thở dài, cậu muốn cùng Nagi ngắm cảnh khuya, ngắm nhìn bầu trời phát sáng. Nhưng có lẽ con người nhạt nhẽo này sẽ không hứng thú với điều đó đâu.

"Nagi Seishirou!"

"A... Tớ chết rồi."

"Thua rồi à? Vì tiếng gọi của tớ?"

"Không phải lỗi Reo, lỗi tớ không quan sát kĩ bản đồ."

Reo nhảy thẳng lên giường, đè lên người Nagi, bờ lưng Thái Bình đỡ trọn lấy cậu, tiếp giường an toàn. Reo nằm lại bên cạnh Nagi, nhìn vào trận đấu vừa thua mà không nhịn được cười. Reo ngỏ ý chơi thử, Nagi liền gật đầu, mở lên ván khác cho bạn.

Hai bạn nhỏ nằm cạnh nhau, người dán mắt vào màn hình điện thoại, người lại thu người kia vào mắt. Đôi mắt xám âm thầm quan sát nét mặt của người kia, sự bối rối và hoảng loạn của Reo lúc chơi game trông thật đáng yêu. Phải rồi, Reo cũng đâu thích chơi game đến thế. Nhưng cậu ấy vẫn chọn chơi, chơi cùng Nagi.

"Lại thua rồi... Tớ không chơi nữa."

Reo trả lại điện thoại xong nằm ngửa lại, tiếng thở dài bất lực vì thua, vị thiếu gia này chưa thua cái gì mà lại thua game. Vẻ mặt bất lực đến chán nản, Reo không muốn cảnh đêm hôm nay bị lu mờ bởi con game nhàm chán, rõ ràng đã nói sẽ cùng nhau ngắm trăng cơ mà.

Nagi cảm nhận được bầu không khí trong phòng, nhìn nét mặt của Reo quả nhiên là không hứng thú. Nagi để điện thoại xuống dưới, nằm xuống ngang ngực Reo, quay sang ôm lấy người bên cạnh, dụi gương mặt lên cơ bụng trắng nõn kia.

Mái tóc trắng di chuyển trên thân nhạy cảm, Reo cảm thấy nhột đến phát ra tiếng cười, nhưng vội lấy tay bịt lại. Reo không muốn Nagi dừng lại, trông cậu ta như chú gấu to xác mà mỏng manh, muốn được vỗ về như đứa trẻ.

Nhưng sức chịu đựng có giới hạn, Reo bật lên tiếng cười lớn.

"D-Dừng lại Nagi...! Cậu định làm tớ nhột chết à!"

Nghe thấy tiếng cười của Reo, Nagi mới dừng dụi mái tóc lên cơ thể cậu bạn, chỉ ôm chặt hơn, hít lấy hít để mùi bằng lăng trên cơ thể của cậu không chừa một góc.

"Nagi, trăng đêm nay đẹp lắm."

"Reo đẹp hơn."

"Lại cửa sổ ngắm trăng đi."

"Tớ thích ngắm Reo hơn."

Một tiếng Reo, hai tiếng cũng Reo. Nagi Seishirou này lên cơn cuồng Mikage Reo từ bao giờ vậy?

"Cậu đã hứa với tớ rồi..."

Reo ngồi dậy bước khỏi giường, nắm lấy bàn tay to lớn của Nagi mà kéo lên. Nagi dù to con cũng khá là nhẹ so với Reo, một phát là lên ngay. Cả hai cùng đi lại bên khung cửa, cùng hướng mắt về ánh trăng đang phát sáng giữa trời đêm.

Phố đêm tĩnh lặng, bảo vệ giấc mộng của mọi người. Cơn gió đi trong bóng tối, vỗ về giấc ngủ ngon.

Chậu xương rồng Choki yên phận say giấc, chỉ còn người chủ đắm trong cơn say của tình. Cả hai cùng ngắm trăng trong tĩnh lặng, đôi mắt chứa cả màn đêm rực rỡ.

Nhưng dường như dưới đêm đầy sao, trước ánh trăng của trời, chỉ có đôi ngươi tím lấp lánh trong trăng, còn đôi ngươi xám kia lại si bởi tình.

Cơn gió dịu dàng thoáng qua, phất lên mái tóc tím của Reo. Ngay bên khung cửa sổ, Reo như vị hoàng tử say mê cái đẹp của trời đêm, Nagi lại như chàng vệ sĩ si tình, ẩn khuất trong màn đêm để nhìn ngắm hoàng tử của mình.

"Trăng đêm nay đẹp thật nhỉ?" Reo quay sang nhìn Nagi, nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại khiến trái tim bên cạnh rung rinh.

"Ừm..." Nagi úp mặt xuống thành cửa, hờ hững đáp lại.

Gương mặt Reo hiện lên vẻ giận dỗi vì  sự tẻ nhạt này. Nhưng lời nói tiếp theo của Nagi đã khiến sắc mặt Reo thay đổi.

"Trăng đêm nay thật đẹp.

Cơn gió cũng trở nên dịu dàng."

Chàng vệ sĩ quay mặt lên nhìn hoàng tử. Đôi má ngài đã ửng đỏ mất rồi. Chính ngài không muốn vẻ mặt xấu hổ này hiện ra, nhưng bản thân không thể làm chủ được cảm xúc, ngài vội quay mặt đi.

Nagi không biết phải nói thêm lời nào, suy nghĩ vẫn nên hành động và cậu ta đã làm. Nagi kéo Reo sát lại gần, gương mặt đối nhau, cả hai có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương đang gấp gáp như thế nào.

"Reo... Nhìn tớ."

"Tớ đang nhìn đây."

Cả hai dần sát mặt nhau hơn. Rồi tại khung cửa ấy, chàng vệ sĩ và vị hoàng tử cảm nhận mật ngọt của nhau, trao nhau nụ hôn dưới nền trăng và sao sáng. Ánh trăng làm nền cho đôi bạn trẻ, cơn gió dịu dàng tạo nên cảnh đêm lãng mạn.

Dưới trăng đêm, ánh sao sáng, cơn gió nhẹ, nụ hôn ngọt ngào cả hai trao nhau là điểm nhấn. Gởi sự lãng mạn, giấc mộng về tình yêu đến thành phố đang say ngủ.

"Reo chính là ánh trăng tớ muốn ngắm."

"Ánh trăng này chẳng phải là của cậu sao?"

Nagi đã có ánh trăng đẹp nhất của đời mình. Reo đã có cơn gió dịu dàng luôn xoa dịu trái tim.

Tớ muốn bên cạnh Nagi mãi mãi.

Tớ muốn sống cùng Reo trọn đời.

- HẾT -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net