Thay người hoàn thành chuyện còn dang dở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái chết là một thứ ập đến rất bất ngờ. Ngay cả khi người ta đã lên kế hoạch cho kết thúc của mình vào một buổi chiều tà, một đêm trăng tròn hay một sớm trời trong, họ cũng không thể biết được hôm đó có điều gì đột nhiên xảy ra khiến họ lưu luyến cuộc sống hay không.

Aesop và Naib đều có cùng suy nghĩ này.

Aesop vốn dĩ không mấy quý trọng cuộc đời mình. Tuổi thơ cô đơn và đầy tội lỗi khiến cậu không có được một đêm ngon giấc, mùi sắt gỉ tanh nồng len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm trí vẫn luôn dày vò cậu từng ngày. Cái chết đối với Aesop là một món quà, như một sự xoa dịu cho cuộc đời bi kịch của cậu. Aesop đã từng mong đợi ngày tàn của mình hơn bất kỳ thứ gì, nhưng tình yêu vừa chớm với Naib khiến cậu thay đổi.

Naib cũng không thương tiếc bản thân hơn bao nhiêu. Chiến trường tàn khốc không khoan nhượng làm hình thành trong anh một niềm ham muốn ngày mai kia mình ngã xuống, để bản thân được đoàn tụ cùng những gã đồng đội cũ, để máu thịt được thấm vào lòng đất, ghi mãi tên tuổi trên quê hương. Cái chết đối với Naib là một sự ban thưởng, như một lời tạ ơn từ những người anh đã liều mình bảo vệ. Naib đã từng mong đợi thời khắc hi sinh của mình hơn bất kỳ thứ gì, thậm chí tình yêu đậm sâu với Aesop cũng không khiến lòng anh lay chuyển.

"Cái chết là kết thúc nên thật ra nó cũng chẳng là gì", nhưng cả Aesop và Naib đều cảm thấy sợ hãi nó một chút kể từ khi họ yêu nhau. Mỗi một giờ khắc trôi qua, cả hai người đều chỉ muốn được ở cạnh nhau lâu thêm một chút, một chút, một chút cho đến vĩnh hằng. Tình yêu có thể khiến con người ta hoá rồ, nghĩ suy viễn vông, nhưng cũng nhờ thế mà tình yêu lại thật thơ mộng. Không phải là kiểu thơ mộng đến vô lý, mà nó giống như khi họ trao cho nhau vị ngọt đầu môi, nhẹ nhàng thôi nhưng lại hấp dẫn đến lạ kỳ.

"Naib nghĩ gì vào những giây cuối cùng của đời mình nhỉ?", Aesop tự hỏi. Cậu biết rõ Naib vẫn chưa sẵn sàng để chết lúc ấy, vì tình yêu của hai người hẳn là thứ khiến anh luyến tiếc nhất.

"Đôi khi tôi nghĩ về mai sau của hai ta, Aesop ạ."

Naib nói rằng anh gần như đã lên kế hoạch mọi thứ trong tương lai, và rằng anh trông đợi nó nhiều đến thế nào. Nghĩ đến đây, Aesop chợt băn khoăn, không biết Naib còn điều gì chưa thực hiện được nữa hay không.

Aesop từng thử tìm kiếm vài thứ trong phòng Naib lúc dọn dẹp, nhưng cậu không tìm thấy thứ gì giống như nhật ký hay tùy bút. Cậu không ngạc nhiên lắm, một người đơn giản và thiếu mộng mơ như Naib không đời nào có thể viết ra tâm tư của mình được. Aesop cũng cố lục tìm những lá thư cũ của anh, nhưng chúng chỉ toàn những lời thăm hỏi hoặc báo cáo chiến sự từ đồng đội cũ của anh. Vô vọng trong việc tìm manh mối từ lưu vật của Naib, Aesop quyết định nhớ lại những cuộc trò chuyện của hai người trước đây.

Nói là "nhớ lại" nhưng cũng không thể đột nhiên nhớ ra điều cần nhớ được. Aesop đi qua đi lại trong phòng, đầu óc cậu giờ chỉ toàn những câu nói dường như là bông đùa của Naib.

"Đôi khi tôi nghĩ về mai sau của hai ta, Aesop ạ.

Tôi không dám mong chúng ta có thể thoát ra khỏi đây, nhưng tôi muốn mình sẽ cùng em sống sót mãi mãi."

Aesop cười buồn, giờ đây chỉ còn mỗi cậu sống sót thôi.

"Tôi không mong chuyện của chúng ta được công khai, nhưng nếu có lúc như thế, tôi ước mọi người sẽ chúc phúc cho chúng ta."

Aesop nghĩ việc này là khả thi, vì ngoại trừ gã luật sư nói nhiều, những người khác đều rất thoải mái và rộng lượng.

"Em có nhớ tôi từng nói sẽ cầu hôn em không? Tôi sẽ không tiết lộ gì về nó đâu, nhưng tôi muốn sau đó chúng ta sẽ tổ chức một hôn lễ. Đơn giản thôi, ngay trong trang viên này."

"Hôn lễ cơ à… Thế có xa xỉ quá không nhỉ…", Aesop lắc đầu ngán ngẩm. Đồng thời cậu cũng thắc mắc tại sao hôn lễ ấy phải được cử hành trong trang viên. Aesop không biết nhiều về những việc thế này, cậu nghĩ bình thường thì nó sẽ được tổ chức trong nhà thờ nào đó, dưới sự chứng kiến và ban phước của Chúa. "Có lẽ Naib không theo tôn giáo nào", Aesop đoán, vì anh vốn không để tâm chuyện này. Anh chỉ muốn thực hiện mọi thứ một cách thân thuộc và ít cầu kỳ nhất thôi.

"Sau khi kết hôn, ừ thì, Aesop này, tôi muốn… chúng ta có với nhau một đứa con…"

Aesop giật mình, tim cậu hẫng mất một nhịp. Cậu nhớ lại bản thân lúc trước khi nghe Naib nói ra những lời hoang đường này cũng ngạc nhiên không kém. Aesop tắc lưỡi, nhìn xuống bụng của mình, "Mà thật ra thì, nếu có thể, mình cũng muốn hoàn thành mong ước này của anh ấy".

Aesop lấy tay che miệng lại để cảm xúc xấu hổ không phát ra thành tiếng. Chính cậu cũng không biết lí do cho suy nghĩ ngốc nghếch kia của mình, vì có mấy ai bình thường được khi họ yêu nhau đâu. Aesop vỗ nhẹ vào má mình, nhắc nhở bản thân phải thôi nghĩ vu vơ đi. Cậu thở dài thườn thượt rồi nhìn chậu đỗ quyên trên bàn. Cành lá bị gió lạnh làm cho héo hon, Aesop nhìn thôi cũng thấy đau lòng. Cậu bắt đầu chăm sóc nó vào khoảng cuối mùa xuân – thời điểm cây đã kết hoa rất nhiều. Aesop vốn đã để ý đến nó từ một năm trước, khi Emma vừa bắt đầu gieo hạt giống. Đến khi có được chậu hoa trong tay, Aesop vô cùng thích thú. Khoảng thời gian đầu, cây được chăm bón rất tốt, tất cả đều nhờ bàn tay Aesop và Naib. Aesop không nhớ tại sao, nhưng cậu biết mình rất thích loài hoa này.

"Đoá hoa này trông rất giống em đó, Aesop."

Aesop cười khẽ, lời nói của Naib ngày trước chưa bao giờ phai mờ đi trong tâm trí của cậu.

"Vậy rốt cuộc anh ấy còn điều gì nuối tiếc chứ…", Aesop xoa gáy. Dù cho đã lưu lại mọi ký ức đẹp đẽ bên nhau, cậu không thể nhớ lại chính xác điều mình cần biết hiện tại. Đôi khi người ta tạm thời lãng quên đi những thứ mình từng trân trọng. Không phải bởi vì họ vô tình, mà do cuộc đời họ không chỉ có niềm vui: họ có quá nhiều nỗi đau cần nghĩ đến. Từ đó, trong trái tim họ dường như hình thành một vách ngăn giữa hạnh phúc và nỗi bất hạnh, để những xúc cảm tích cực ngưng phát triển trong họ. Người ta khi không còn được hạnh phúc nữa cũng bắt đầu sợ hãi và lảng tránh nó, vì khi họ nhớ đến quá khứ tươi đẹp của mình, họ chỉ có thể bất lực mà khóc cho thực tại đau đớn mà thôi.

"Vô dụng thật…"

Aesop hướng mắt ra bên ngoài khung cửa sổ, nơi mà bầu trời thì xám xịt và gió thì vùi dập những nhành cây không mảy may thương tiếc. Mùa đông năm nay lạnh hơn nhiều so với năm ngoái, hoặc ít nhất cậu tự cho là thế. Aesop của mùa đông năm ngoái cười rất mãn nguyện trong vòng tay Naib, hơi thở phả ra trắng xoá trước mặt cũng không giấu được gò má ửng hồng và đôi gương mơ màng say mê hơi ấm từ người yêu. Đôi gương ấy giờ đây vẫn một màu xám ảm đạm, nhưng hạnh phúc không còn nồng đượm như trước đây nữa.

"Phải chi đông nào cũng như thế này nhỉ. Được vậy thì tôi sung sướng đến chết mất.", Naib tít mắt cười, vòng tay càng siết chặt người yêu hơn nữa.

Aesop hít vào thật sâu, cậu hơi khó chịu một chút.

"Đừng có nói mấy chuyện chết chóc dễ dàng như thế. Chúng ta, nhất định sẽ ở bên nhau mãi mãi."

"Không đâu, Aesop ạ.", Naib vùi mặt vào tóc cậu, chậm rãi cảm nhận hương thơm toả ra thật quen thuộc, "Rồi sẽ có lúc mọi thứ đổi thay thôi, không bằng cách này thì cũng bằng cách khác."

"Chắc hẳn sẽ có điều đổi khác đi, nhưng em vẫn mãi yêu anh như vậy", Aesop muốn nói thế, nhưng cậu không hay thốt ra những lời ngượng nghịu như vậy.

"Aesop này."

"Hửm?"

"Nếu như sau này tôi có gặp bất trắc gì, hãy sống tiếp thay cho phần của tôi luôn nhé."

"Em đã bảo anh đừng nói mấy chuyện chết chóc nữa mà…"

Nhưng Aesop hiểu được điều Naib lo ngại. Cậu cũng không thể thôi nghĩ về tương lai đó được, mọi chuyện xấu nhất đều có khả năng xảy ra. Hạnh phúc mong manh lắm, một đợt tuyết lạnh đầu đông cũng có thể khiến nó đổ vỡ.

"Tức thật, cứ như anh ấy đã đoán trước được mọi thứ vậy…"

Aesop rũ đôi mi dài xuống, che đi hồ nước sóng sánh chực tràn ra ngoài. "Vậy ra, điều Naib mong muốn ở mình là sống thật tốt à…", cậu cười mỉa chính mình. Cho đến cuối cùng, ước nguyện còn dở dang của anh cũng không phải hoàn toàn cho anh. "Đoán trước được mọi thứ" không phải là việc Naib tiên liệu được kết cục của mình, mà là anh biết chắc Aesop sẽ khổ đau nhiều lắm. Cho nên, điều anh mong mỏi chỉ là người anh yêu đừng quá bi lụy trước thực tại lạnh lẽo và đầy tàn nhẫn mà thôi.

"Bởi vì, tôi không bao giờ muốn thấy em phải đau khổ.”

Aesop vẫn lặng im, cậu không biết chính xác tâm tình của bản thân hiện tại là gì nữa, những xúc cảm buồn vui hỗn độn xoay vần trong trái tim cậu. Tuy nhiên có một điều mà Aesop biết chắc, điều mà cậu không mấy thiết tha, nhưng người cậu yêu lại vô cùng mong mỏi.

"Thế thì, mình sẽ thử thay anh ấy hoàn thành ước nguyện này vậy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net