17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây rồi, căn nguyên của mọi tội lỗi." Eli Clark ném lọ thuỷ tinh nhỏ về phía Naib Subedar, người chộp lấy nó nhanh chóng. Anh ta đang cực kì hưng phấn.

"Mảnh ghép cuối cùng đã được tìm ra." Naib đáp lại, cũng vui mừng không kém. "Ồ, đây là lần đầu tiên mà suy đoán của chúng ta sai đấy."

"Không còn quan trọng nữa," Eli nhún vai, "ta đã tìm ra sự thật."

"Đi thôi," Naib quay lưng lại, tiến về phía sảnh chính, "đến lúc kết thúc màn trình diễn hạng ba này rồi."
———————————————————————————————
"Rốt cuộc vẫn phải quay lại đó à..." Naib Subedar nằm ườn trên ghế sofa, đọc lướt qua bản báo cáo mà Jose vừa gửi tới. Bản xét nghiệm tử thi của Madam Bella.

"Vụ án chưa xong mà anh muốn không quay lại?" Eli vừa sửa soạn lại đồ đạc, vừa đá xéo, "Thay đồ đi, Naib, ta phải đến đó sớm để điều tra lần cuối."

"Ugh..." Naib nằm dài ra chiếc ghế, không nhúc nhích.

"Naib." Eli thở dài, tiến đến gần chồng mình, "Naib, đừng có dỗi nữa-A!"

Rất nhanh chóng, Naib kéo cậu thám tử vào lòng mình, và nhanh chóng cướp một nụ hôn trên môi anh. Nhanh như một cơn gió, Naib đứng dậy và bỏ đi, không quên bỏ lại câu "Cảm ơn vì bữa ăn~" cho người yêu đang đỏ hết cả mặt mày của mình.

"Naib! Anh làm nhăn áo của em rồi!"
———————————————————————————————
"Kevin, Demi, đi tốt nhé. Có thể hôm nay sẽ là ngày cuối của vụ án đấy." Jose vẫy tay chào hai người ở bậc cửa, và nhận được hai nụ hôn ở hai bên má từ Kevin và Demi.

"Không lo đâu! Đã có tôi rồi mà!" Kevin hét toáng lên.

"Đừng lo, Jose, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu." Demi từ tốn đáp. "Có lẽ đây sẽ là ngày cuối cùng mà em làm việc ở chỗ này. Hai anh vẫn cần thư kí chứ?"

"Nghe tuyệt đấy, Demi. Thôi, hai người đi đi cho khỏi trễ. Tối nay sẽ có món khoái khẩu của cả hai nhé."

Với cái vẫy tay cuối cùng, Jose nhìn hai người họ hướng đến nhà hát. Đóng cửa lại sau lưng, anh quay lại phòng khách và nhìn lại tệp hồ sơ mình đã gửi cho bộ đôi thám tử.

"Madam Bella đã chết trước khi màn trình diễn bắt đầu. Thời gian tử vong: 5 giờ chiều. Những vết thương từ cú ngã không liên quan gì đến nguyên nhân dẫn đến cái chết. Nguyên nhân cái chết thực sự của Madam Bella là bị đầu độc bởi một tinh dầu lấy từ cây cỏ."

Jose thở dài. Anh mong cả hai người họ sẽ tìm ra sự thật nhanh chóng.
———————————————————————————————
Tracy siết chặt tay Norton khi họ đứng trước cánh cửa nhà hát.

"Em lo lắng à?" Norton dịu dàng hỏi cô. Kể từ khi chính thức hẹn hò, cả hai người cũng đã thay đổi cách gọi nhau, và Norton như trở nên dịu dàng hơn gấp bội lần mỗi khi ở bên cô.

"Em chỉ mong vụ việc này kết thúc sớm thôi." Tracy thở dài. "Em không thích không khí của nhà hát lúc này chút nào."

"Em có anh mà, đúng không?" Norton choàng tay qua eo Tracy và ôm cô vào lòng. "Đừng lo lắng quá, dù có việc gì xảy ra đi nữa, anh vẫn sẽ ở bên em mà."

Những câu nói sến súa của Norton ngạc nhiên thay đã có tác dụng trong việc đưa nụ cười trở lại trên môi người yêu anh. Tay trong tay, họ cùng nhau tiến vào nhà hát.
———————————————————————————————
1/4 người chưa có bồ

Aesop: Nè, bây giờ tôi đến nhà hát thì có sao không?

Kevin: trùng hợp thế, tôi cũng định hỏi các cậu liệu đi theo Demi có cản trở vụ án không...

Eli: không sao đâu, hai người cứ đến đi. bọn tôi có đầy đủ mọi thứ để giải quyết vụ án rồi. hôm nay sẽ là ngày cuối cùng.

Tracy: thiệt luôn :OOO

Eli: còn một mảnh ghép cuối cùng thôi, nhưng tôi biết cả hai người bọn tôi se tìm ra nó vào hôm nay!

Aesop: Tuyệt thật đấy, đội trưởng. Vậy thì tôi sẽ đến đó ngay sau khi hoàn thành công việc của mình nhé.

Kevin: đi ăn mừng chứ???

Eli: không

Tracy: không!!! :))

Aesop: Làm ơn, không.

Kevin: :(((((((( buồn mọi người quá đi
———————————————————————————————
Eli Clark tắt điện thoại vừa lúc những người nghi phạm cuối cùng tiến vào nhà hát. Trao đổi cái gật đầu nhẹ với Naib, anh chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp tới.

"Nào, bắt đầu thôi."
———————————————————————————————
Aesop Carl, một lần nữa, suýt bị gõ vào đầu bởi một tên quý tộc.

Cậu vừa hoàn thành xong công việc đã khiến cậu mất mấy ngày cuối tuần của mình, tẩm liệm Madam Bella, và đang trên đường giao lại cái xác cho một nhà làm tang nào đó.

Trớ trêu thay, tên quý tộc ấy lại đứng trước của nhà cậu ngay lúc cậu mở cửa và đang định rời đi.

Aesop rủa thầm trong bụng. Đáng lẽ ra cậu ta không nên lề mề mà phải đi luôn từ sáng sớm. Nếu biết sẽ gặp hắn trong tình huống thế này, cậu đã không hỏi ý kiến trên nhóm mà cứ tự tiện đi thẳng đến nhà hát cho xong. Cũng có ai cản được cậu đâu mà.

"Aesop."

Cậu không đáp lại hắn, vẫn chìm trong suy nghĩ của chính mình.

"Aesop," Lần này, Joseph đặt tay lên vai cậu, và trong một khoảnh khắc giật mình, Aesop đã gạt phăng cánh tay ấy đi một cách vô thức.

Bầu không khí chuyển căng thẳng một cách nhanh chóng. Hai người nhìn nhau một khoảng thời gian lâu, cho đến khi Aesop hắng giọng và cuối cùng cũng mở lời.

"Ngài Desaulnier, thật sự xin lỗi, nhưng tôi có việc phải đi ngay bây giờ." Aesop cố gắng lách mình qua tên quý tộc đã bám đuôi mình suốt mấy lâu nay, nhưng lại bị hắn ta chặn cửa, không cho ra. Cậu ta thở dài trong bụng, có vẻ như lần này không thể thoát được rồi.

"Cậu đang tránh mặt tôi đấy à?" Joseph khoanh tay trước ngực, trông có vẻ bực bội, "Lần này thì không được nữa đâu. Ta thực sự cần nói chuyện."

Aesop lại thở dài, nhưng lần này là thật. Tuy biết rằng mình không thể chạy trốn được nữa, cậu ta vẫn cố kéo dài thời gian. Giả bộ rằng hai người bọn họ vẫn bình thường với nhau, sẽ càng tốt cho con tim của Aesop.

"Nếu ngài có thể chờ, tôi sẵn lòng đi bất cứ đâu và nói chuyện với ngài lâu thế nào cũng được. Nhưng mà," Aesop quay người lại, chỉ vào cái xác không hồn, nhưng lại đẹp một cách hoàn hảo, "tôi không nghĩ đây là một khoảng thời gian tốt để ngài đến đây, Desaulnier."

Joseph, cuối cùng cũng nhận ra cái xác của người mà hắn theo đuổi bấy lâu, thoáng giật mình. Nhận thấy tia lưỡng lự trong đôi mắt xanh của người mình thương, Aesop tiếp lời, "Xe của bên phụ trách đám tang sắp đến rồi. Nếu ngài có thể chờ, tôi hứa sẽ đi bất cứ nơi nài ngài muốn để ta nói chuyện. Nếu không, thì thực lòng xin lỗi, ngài Desaulnier," Aesop quay người lại vào nhà, và ngồi xuống ngay cạnh cái xác hoàn hảo, "tôi có việc ở nhà hát, và không một tên quý tộc nào có thể cản tôi đi đến nơi đó cả."

"Anh ta sẽ bỏ cuộc", Aesop nghĩ thầm, "Càng tốt, nói chuyện về vụ việc này chỉ thêm dầu vào lửa thôi."

"Ta sẽ đợi." Joseph Desaulnier cuối cùng cũng cất lời, trong sự ngạc nhiên của Aesop Carl. Ánh lưỡng lự trong đôi mắt xanh lơ được thay thế bởi sự kiên định và chút ít bướng bỉnh. "Ta sẽ đợi, và ngay sau khi mọi việc đã xong xuôi, cậu sẽ phải đi theo ta. Đồng ý không, Aesop Carl?"

Hắn giơ bàn tay phải của mình để cậu nắm lấy, biểu hiện cho lời hứa giữa hai người. Aesop ngây ra một lúc, nhưng cũng đáp lại bằng một cái bắt tay thật mạnh. Tay của tên này vẫn lạnh như thường.

Và trò chơi chờ đợi bắt đầu. Aesop ngắm lại tuyệt tác tẩm liệm của mình, không đếm xỉa gì đến tên quý tộc cậu vừa bắt tay. Joseph, ngược lại, đang nhìn về tất cả mọi chỗ ngoại trừ cái xác của nữ diễn viên chính đang được đặt trên mặt bàn.

5 phút, 10 phút, 15 phút, cả hai bọn họ không nói lời nào với nhau, tuân theo một lời hứa im lặng nào đó.

20 phút, 25 phút, Joseph cứ chốc chốc lại nhìn vào đồng hồ, rủa thầm những tên phụ trách đám tang. Hắn sẽ kiện bọn chúng vì dám làm hắn đợi lâu thế này.

30 phút, 35 phút, Aesop đang ngắm nghía lại những dụng cụ cậu đã nhìn đến chán, tự hỏi chính mình liệu cậu đang muốn những người kia đến sơm hơn hay trễ hơn. Dù gì, thì mọi chuyện cũng không thay đổi mấy.

40 phút, cả hai người họ đang dần mất kiên nhẫn, khó chịu với bầu không khí im lặng trong tiệm hơn nửa tiếng. Thượng đế phù hộ cho những người sẽ phải đối mặt với họ trong lúc này.

Vào phút thứ 45, tiếng chuông cửa tiệm reo lên, và bầu không khí thay đổi một cách chóng mặt.

Joseph suýt nữa đã đạp đổ cánh cửa tiệm, rồi hét vào mặt tên phụ trách đám tang vì đã trễ giờ trong sự khó hiểu tột cùng của anh ta. Aesop, sau khi nhận ra Joseph đã thắng cược, thở dài thườn thượt, nhanh chóng nhận tiền công rồi đuổi khéo họ đi sau khi đã bàn giao thi thể. Nhận thấy ở đây càng lâu sẽ càng sinh chuyện, những người phụ trách đám tang đi ngay và luôn, bỏ lại hai con người đứng bơ vơ trước cánh cửa tiệm.

Aesop đếm lại số tiền mình nhận được rồi quay lại vào nhà cất chúng đi. Xong xuôi, cậu ta tiến đến Joseph, người đã chuẩn bị sẵn sàng đưa hai người bọn họ đến một nơi nào đó. Hắn có vẻ như đang rất đắc thắng vì đã thắng cuộc.

Trò chơi im lặng lại một lần nữa trở lại trên quãng đường đi đến địa điểm bí mật, nhưng nó không tệ như trước. Ít nhất bây giờ họ có thể ngắm cảnh, chứ không còn bị bó buộc trong căn nhà u ám đầy rẫy cái chết của Aesop. Chiếc xe từ từ dừng lại tại một địa điểm quen thuộc, và Aesop không thể ngăn mình thở dài.

Công viên Greenwich. Nơi mà hai người bọn họ gặp nhau.

Joseph xuống xe, rồi dang tay với ý muốn đỡ cậu xuống. Aesop không từ chối.

Họ dạo quanh công viên bên nhau một cách yên bình, và Aesop ước thời gian sẽ ngưng lại vào ngay lúc này, để cậu không bao giờ phải đối mặt với cuộc đối thoại phía trước, để cậu và hắn mãi mãi ở bên nhau như thế này, không hơn, không kém.

Nhưng, đời không bao giờ như giấc mơ cả.

"Cậu vẫn nhớ nơi này chư, Aesop? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau?" Joseph mở lời, có vẻ như hắn đang rất nôn nóng để có được câu trả lời mình mong muốn. Aesop chỉ gật đầu, không đáp lại.

"Cậu là người mà ta đã nhờ làm người mẫu cho những bức ảnh của mình." Joseph tiếp tục khi nhận thấy Aesop sẽ không mở lời, "Dáng người của cậu rất phù hợp với những bức cảnh đó. Cậu còn hoàn hảo hơn cả những cô gái đẹp nhất của thành phố. Tôi đã bị mê hoặc bởi cậu, cùng với những bức hình trên cả xuất sắc ấy. Đó là khi tình bạn giữa chúng ta, mối quan hệ lâu nhất của ta, bắt đầu." Joseph dừng lại, rồi thở dài.

"Đã có chuyện gì xảy ra vậy, Aesop? Tôi đã làm gì sai sao?"

Lần này đến lượt Aesop thở dài.

"Tôi biết ngài đang cố làm tôi vui bằng cách nhấn mạnh sự quan trọng của tôi trong cuộc sống của ngài, Joseph." Aesop nhìn xuống mặt đất, không dám đối mặt với người bên cạnh mình. "Tôi biết, tôi biết mà. Tôi không quan trọng mấy đối với ngài, và chỉ là một trong nhiều mối quan hệ rộng lớn của ngài thôi. Ngài không cần nói dối tôi để làm gì."

"Đúng là tôi đã giúp ngài có được những bức ảnh tuyệt đẹp, nhưng ngài đâu còn si mê nhiếp ảnh nữa, đúng không?" Aesop cười một cách buồn bã, "Bây giờ, ngài chỉ hướng ánh nhìn của mình lên ngôi sao sáng nhất của sân khấu, và tôi sẽ không thể nào trở thành ngôi sao đó của ngài. Tôi đã luôn biết điều đó."

"Chuyện gì đã xảy ra ư? Ngài cũng không cần quan tâm làm gì. Chỉ là những suy nghĩ ích kỉ mộng ảo của tôi vào những năm gần đây thôi. Những suy nghĩ rằng một ngày nào đó ngài cũng sẽ si mê tôi như những ngôi sao của ngài, mà tôi biết chắc chắn sẽ không bao giờ trở thành hiện thực. Thật sự xin lỗi, thưa ngài Desaulnier, khi đã để ngài nghe được những lời đáng xấu hổ đó vào đêm hôm trước."

"Đây không phải là lỗi của ngài, Joseph, đây là lỗi của những ảo tưởng của riêng tôi. Đáng lẽ ra, tôi nên biết ơn vì đã được trở thành bạn của ngài. Đáng lẽ, tôi không nên mong ước thứ gì hơn ngoài việc được ở bên ngài và làm một người bạn tốt. Tôi thực sự xin lỗi vì đã làm tổn thương ngài vì những ảo tưởng ngu ngốc của chính mình."

"Và," Aesop ra dấu dừng lại khi thấy Joseph định lên tiếng, khiến hắn im bặt, "và, tôi không cần ngài phải thay đổi vì tôi. Tôi yêu ngài, yêu anh, vì chính anh, mặc dù anh đã làm tôi đau đớn biết bao lần khi tán tỉnh những tiểu thư và diễn viên xinh đẹp. Nhưng, anh vẫn là bạn của tôi, và tôi chắc chắn nó sẽ không bị phá huỷ, dù gì đi nữa. Tôi hứa."

Aesop hít một hơi sâu, rồi nói với người mình yêu điều mà cậu chưa tiết lộ với một ai, "Joseph, tôi sẽ rời khỏi đất nước này trong tuần tới. Tôi sẽ không nói cho ai biết là đi đâu, vì tôi muốn ở một mình một thời gian. Tất nhiên, tôi vẫn sẽ giữ liên lạc với anh, vì anh là người bạn mà tôi quý trọng nhất, nhưng xin anh đừng cố tìm tôi làm gì. Hãy cứ tiếp tục là Joseph Desaulnier của thành phố London, người quý tộc lịch lãm theo đuổi những ngôi sao sáng của thành phố. Đừng để tôi biến anh thành một con người khác. Tôi đã yêu anh vì anh là chính anh cơ mà."

"Aah, nhưng đó cũng không hẳn là điều tốt nhỉ... Khi mình yêu anh ta..."

"Joseph, Joseph, hãy cứ là chính anh. Cắt đứt mối quan hệ với tôi, quên tôi đi cũng được, nhưng đừng nên cố gắng trở thành một người hoàn toàn khác chỉ vì anh hối hận, anh sẽ không hạnh phúc đâu."

"Ah, tôi biết điều này thật ích kỉ, nhưng liệu tôi có thể hôn anh không? Một lần cuối cùng?"

Joseph như bị hoá đá, nhưng vẫn không từ chối lời thỉnh cầu cuối cùng của người bạn đầu tiên của anh.

Ánh chiều tà một lần nữa bao trùm lên họ, nhưng lần này, nó lại buồn bã đến lạ thường.

"Tạm biệt, Joseph Desaulnier. Em yêu anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net