20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Norton Campbell, con có đồng ý lấy Tracy Reznik làm vợ không?"

"Con đồng ý."

"Tracy Reznik, con đồng ý lấy Norton Campbell làm chồng của mình chứ?"

"Con đồng ý."

"Từ hôm nay, cả hai người chính thức trở thành vợ chồng. Con có thể hôn cô dâu."

Và cậu ta đã làm thế.
———————————————————————————————
Lễ cưới của Norton Campbell và Tracy Reznik, hai con người nổi tiếng nhất nhì thành phố, hai người chủ của nhà hát Golden Rose được thông báo một cách không thể nào đột ngột hơn. Tất nhiên, chỉ với vài giờ sau, nó đã được in trên tất cả mặt báo khắp thành phố và có thể là toàn đất nước.

Ai cũng biết họ là tình nhân của nhau đã lâu, nhưng vẫn không thể ngăn chính mình ngạc nhiên khi ông chủ kiêm diễn viên chính của nhà hát ngang nhiên nắm lấy tay của bà chủ kiêm MC và thông báo rằng họ đá đính hôn, rằng lễ cưới của họ sẽ diễn ra vào cuối tuần này tại một nơi mà chỉ những người thân cận với hai người mới có thể biết được.

Khỏi phải nói, nhà hát lúc đó hỗn loạn không khác gì...chà, không nên nhắc lại chuyện buồn khi có tin vui nhỉ.

Naib gập lại tờ báo thứ 4 của tuần này nói về Norton và Tracy. Thật là, bọn họ không biết chán à? Gì mà "Thông tin về Norton và Tracy từ nguồn tin đáng tin cậy nhất"? Gì mà "Đếm ngược tới lễ cưới"? Trời đất, biết là họ nổi tiếng, nhưng có cần phải quá mức đến thế không? Không thể tin được là hắn sẽ phải đọc những câu như "Norton Campbell tài tử kết hôn với ân nhân kiêm đồng nghiệp cũ" về thằng bạn cù nhây thứ hai không ai thứ nhất của mình. Ôi chao, đúng là cuộc đời không ai biết trước điều gì.

Naib liếc sang tấm thiệp mời trên bàn. Nó đã đến trễ hơn dự kiến của hắn, nhưng cuối cùng cũng đã tới rồi. Lễ cưới sẽ được tổ chức tại khu nhà riêng của Norton, và như cậu ta đã nói, chỉ có người thân thôi. Nhưng mà định nghĩa người thân của cả hai người bọn họ lại cực kì rộng.

"Ah, Tạ Tất An. Ngài vẫn khoẻ chứ?"

Tiếng của Eli vang lên, và anh bước vào phòng khách, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại. Eli được chỉ định làm phủ dâu thứ hai, vì vị trí thứ nhất không ai tranh được của tên nhóc sáng chế Luca Balsa cả. Còn hắn thì được vinh dự làm phù rể của Norton, với Martha làm phù rể thứ hai.

(Bữa đó hắn phải cãi nhau ầm trời với nhỏ đó mới được làm phù rể nhất đấy, không đùa đâu.)

Hiện giờ, Eli đang đảm nhận trách nhiệm mời những người bạn của Tracy mà những tấm thiệp khó có thể tới tận tay, cụ thể hơn là Aesop Carl của đội "Abyss", người đã rời đi Trung Hoa vào năm trước với tên quý tộc nào đó. Nếu mời cậu ta, thì chắc phải mời luôn cả hắn rồi.

Còn về phần của phù rể, họ đảm nhận việc ngăn không cho báo chí biết được địa điểm thật sự của lễ cưới, vì như thế sẽ "mất đi sự đặc biệt" của nó, theo lời của Norton. Phải nói, thàng bạn của hắn hiểu rõ hắn thật sự, vì đe doạ người khác là việc làm ưa thích của Naib Subedar hồi còn là "Chó săn", và bản tính đó vẫn chưa thay đổi mấy. Mấy ngày hôm nay, hắn với Martha đã doạ biết bao nhiêu người, vui ơi là vui.

"Cậu có thể sắp xếp được chứ?...Ừm, tôi nghĩ là họ không để ý tiêu tiết vậy đâu. Không sao đâu mà. Không ai ngăn ngài ấy tới đâu, tin tôi đi. Ừm, tôi biết rồi. Vậy thì, hẹn gặp cậu ở đó nhé, Aesop. Tạm biệt."

Cúp máy, Eli ngã thẳng vào ghế sofa, nằm đè lên người Naib và rên lên mấy tiếng mệt nhọc. Naib vỗ vỗ lên người cậu ta, an ủi.

"Mệt quá điiiii." Eli than thở, "Sao chuẩn bị đám cưới lại mệt thế này được nhỉ...."

"Hồi đó mình không phải làm nhiều nhỉ." Naib nghĩ lại, "Tại lúc đó có Hastur?"

"Đúng rồi, có thầy." Eli trèo xuống từ người Naib, chuyển sang ngồi bên cạnh hắn, "vì mặc dù thầy không đồng ý lễ cưới, thầy vẫn giúp vì...Tại sao ấy nhỉ?"

"Tại vì thấy tội cho anh đấy, Eli." không được Naib nói ra, vì ai lại nhắc lại việc xưa làm gì.

"Lần này Hastur cũng giúp mà nhỉ? Cả Jack nữa?" Eli vẫn thắc mắc, "Sao vẫn nhiều thứ để làm thế?"

"Mối quan hệ của NorTracy rộng hơn của ta mà."

"NorTracy...?"

"Tên đọc ngắn gọn thôi, đừng quan tâm làm gì." Naib phẩy phẩy tay. "Quan trọng là, chúng ta hoàn thành hết việc rồi nhỉ?"

Và bọn họ chưa có đồ để dự lễ cưới.

"Shopping chứ?"

"Đi shopping thôi!"
———————————————————————————————
"Thiên tài! Tôi đúng là thiên tài mà! Andrew! Andrew! Xem tuyệt tác của tôi này! Hay lắm đúng không!"

Tên kĩ sư sáng chế của xưởng Balsa hét lên khoái chí khi hoàn thành tuyệt tác của mình, trước thời hạn đến cả một tuần. Con Bon Bon Prototype số 31, gọi tắt là BB.31, là kiệt tác mà cậu ta làm ra đặc biệt cho đám cưới của chị mình vào cuối tuần. Thật may mắn khi Luca đã hoàn thành nó đúng hạn, vì cậu ta chỉ mới nghĩ ra ý tưởng này vào 3 ngày trước đó.

Một thiếu niên tóc bạch kim ló đầu vào bên trong xưởng, trước đó có vẻ như đang chăm sóc những cây hoa ngoài vườn. Nghe thấy tên mình, anh lập tức đến bên người bạn mới nhất của mình, ngắm nhìn thứ mà cậu ta cho là "kiệt tác" một cách khó hiểu.

"Cái này chính xác là gì vậy, Luca?"

"Tôi rất vui vì anh đã hỏi! Đây," Luca chỉ trỏ mãnh liệt vào con Bon Bon mới nhất của mình, "là kiệt tác mới nhất của tôi! Con robot hoàn hảo cho tiệc cưới!"

Andrew gật gật đầu theo từng câu nói của Luca.

"Phục vụ trà bánh, chụp ảnh với góc đẹp nhất có thể, tiếp khách, nó có thể làm được mọi thứ!" Luca nói lớn, hào hứng, "Đây là kiệt tác tuyệt nhất cho đám cưới của chị tôi!"

"Tuyệt thật đấy, Luca. Tôi chắc bữa tiệc đó sẽ vui lắm."

"Hả? Anh nói gì vậy? Chẳng phải anh cũng tới sao?"

"Tôi?" Andrew ngạc nhiên, "Không không, tôi đâu có quen biết hai người bọn họ, với lại, một người như tôi mà đến đó sẽ làm hỏng bữa tiệc mất..."

"Andrew, chẳng phải dì Ann sẽ là người giám mục sao?"

"Ờ, thì..."

"Andrew, Antonio là trưởng ban nhạc chơi ở lễ cưới mà?"

"Tôi biết, nhưng mà..."

"Và quan trọng hơn tất cả!" Luca dùng hai bàn tay của mình chạm lên mặt của người con trai tóc bạch kim, "Anh là bạn của tôi! Và không ai có quyền chê xấu anh ở đám cưới của chị tôi cả!"

Andrew đỏ mặt vì Luca đã tiến quá gần mình, vội vàng lùi lại vài bước. Cố gắng che đi khuôn mặt ửng đỏ cực rõ ràng vì làn da nhợt nhạt, anh nói những câu làm Luca còn vui hơn cả việc chế tạo tuyệt tác của đời mình.

"Được rồi, tôi sẽ đi cùng cậu, bạn của tôi."
———————————————————————————————
"Chị Vera, chị Vera!"

Vera quay mặt lại vừa lúc Martha kịp thắng gấp, suýt nữa đã đâm sầm vào cô. Người con gái kia đang thở hổn hển, như thể vừa chạy hết cả thành phố để tìm cô vậy.

"Chị...Vera...ôi cái chân của tôi...." Martha vẫn chưa hết mệt. Tuy vậy, nhóc ấy vẫn cố đứng thẳng dậy, chìa một tấm thiệp mời thanh lịch trước mặt cô.

"Đây là thiệp mời đám cưới của Norton và Tracy ạ! Em mong chị sẽ tới góp vui cùng chúng em!"

Vera đơ người, ngạc nhiên hết mức. Cô ta đứng im như một pho tượng, không nói không rằng, làm Martha lo lắng, quơ quơ tay trước mặt người con gái lớn tuổi hơn mình.

"Alô? Chị Vera? Chị còn ở đó không vậy ạ?"

"...Chắc là có sự nhầm lẫn ở đây?"

Vera đưa ánh nhìn ngờ vực lên trên tấm thiệp mời thanh lịch. Quả nhiên, dòng chữ "To Vera Nair" được ghi in hoa rất rõ ràng trên đó. Nhưng, tại sao cơ chứ...?

"Không nhầm lẫn đâu ạ. Cả hai người bọn họ đều muốn cô tới dự đám cưới."

Và cả em nữa.

"Chẳng phải họ đã bảo lễ cưới chỉ dành cho những ngươid thân cận thôi sao? Điều này..." Giọng của Vera nghẹn lại một phần, nhưng Martha đã nhận ra trong tức khắc. Ngay lập tức, không biết là vì đã quá quen với cách cư xử trong quân đội hay là phản xạ thông thường, Martha ôm chầm lấy Vera vào lòng mình.

"Họ thực sự yêu quý chị mà, Vera. Từ lúc mà họ vẫn còn là Ronald of Ness và Smarty Pants." Martha nói, dỗ dành con người đang nức nở trong lòng mình. "Mặc dù đã có những chuyện tồi tệ xảy ra, nhưng em tin là bọn họ không trách chị vì bất cứ thứ gì đâu. Xin hãy tin em."

Vera vẫn chưa nín khóc, vùi mình vào lòng của Martha. Họ đứng như vậy một lúc lâu, và sau khi Vera đã bình tĩnh lại, cả hai đã dắt nhau cùng đi mua đồ cho lễ cưới sắp tới.

"Đi nào! Chúng ta sẽ là những người đẹp thứ hai sau cô dâu và chú rể!"
———————————————————————————————
Tracy ngắm nghía chính mình trong bộ tuxedo bảnh bao, lòng vui như hội.

Là hôm nay! Hôm nay là ngày mà cô với Norton chính thức thành vợ chồng! Hôm nay!!! Đã biết bao nhiêu lần mơ tưởng về ngày đẹp nhất trong đời mình, hôm nay, nó đã đến với Tracy Reznik!

Ngay từ khi còn bé, chẳng hiểu sau Tracy không thể nào tưởng tượng chính mình trong một bộ váy cưới trắng bay phấp phới trong gió. Trong mơ tưởng của cô, có thể chú rể sẽ không được tượng tượng rõ ràng, nhưng hình ảnh của chính mình, của Tracy Reznik, mặc một bộ tuxedo bảnh bao với mạng che mặt trắng xoá của cô dâu chưa bao giờ là thay đổi.

Nhắc mới nhớ, lúc được tự thiết kế trang phục do thám "Abyss" cho chính mình, Tracy cũng đã cho mình một bộ tux thật bảnh bao để làm nhiệm vụ. Lúc đó cô cũng muốn thêm cái mạng che mặt lắm chứ, nhưng mà nó lại quá cản trở tầm nhìn. Thật đáng tiếc.

Nhưng mà! Cuối cùng! Tracy cũng đã đạt được ước mơ của mình rồi! Được kết hôn với người mình yêu nhất thế gian, và được mắc bộ đồ mình luôn mơ tưởng vào ngày đặc biệt ấy! Còn có gì sung sướng hơn nữa?!

Ngắm mình một lần cuối trước gương, vẫn bảnh bao như lần đầu, Tracy nhảy chân sáo một cách hào hứng đến nơi người chồng tương lai của mình đang chờ đợi.
———————————————————————————————
Cái nét đẹp phi giới tính gì đây?

Hả? Đây là vợ tương lai của cậu đấy à?

Holy shit cậu bi rồi. Cậu là bisexual thật rồi.

Nếu Tracy là con trai thì 100% đảm bảo cậu vẫn yêu em ấy.

Ủa khoan, vậy là cậu bisexual hay Tracysexual?

Thôi, không quan trọng nữa.

Điều quan trọng nhất ở đây,

Luôn luôn,

và mãi mãi,

chính là...

GÁY LÊN ANH EM TÔI SẮP CƯỚI TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC CỦA ĐỜI MÌNH RỒI AHHHHHHHHHHHHHHH-
———————————————————————————————
Cặp đôi sắp cưới bao giờ cũng phải đứng đón chào những khách mời của mình trước khi buổi lễ bắt đầu, và đó chính xác là điều mà NorTracy đang làm bây giờ. Ngoại trừ những thành phần đã đến trước để sắp xếp mọi thứ đâu vào đó, điển hình là phù dâu, phù rể, cùng với Jack và Hastur, mỗi lần đón chào một người bạn của một hoặc hai người, ai ai cũng khen bộ tuxedo bảnh bao của Tracy Reznik.

"Đúng không? Đúng không? Đẹp nhất trần gian luôn, đúng không?" là những gì mà Norton Campbell nghĩ trong suốt lúc đó.

Tuy vậy, cậu ta vẫn giả bộ nhõng nhẽo với người vợ tương lai của mình.

"Nè~, người ta toàn khen suit của em không, chảng đoái hoài gì tới anh cả~"

"Rồi rồi, anh mặc bộ đó đẹp trai lắm, Norton."

"Cảm ơn em~"

"Uầy, biết là lễ cưới của hai người, nhưng mà cẩu lương hơi quá rồi đấy."

Cả hai con người sắp cưới giật mình, đỏ mặt vì đã bị nghe thấy như mấy đứa trẻ con mới lớn. Demi cười vào mặt của cả hai.

"Ôi trời, tụi bây sắp cưới nhau mà cứ như mấy đứa cấp 2 tỏ tình lần đầu vậy trời."

"Demi, tha tụi nó đi," Kevin chen vào, "tụi nó trẻ con thật mà."

"Cả hai người, dừng lại coi." Jose thở dài, cốc nhẹ vào đầu của hai người đi trước, "Chúc mừng hai người đã đến với nhau."

"Cảm ơn anh, Jose." Norton lịch thiệp đáp lại, mặt vẫn còn hơi đỏ. Ở phía bên kia, Tracy và Kevin vẫn đang chọc ghẹo lẫn nhau. 

"Nè! Tặng hai cậu chai rượu!" Demi lôi ra một chai rượu với hãng lạ lẫm. "Rượu tự chế đó! Không rượu nào ngon hơn đâu! Cam đoan luôn!"

"Cảm ơn chị nhiều, Demi!" Tracy hí hửng nhận quà và đem vào trong. "Mọi người nên tìm chỗ ngồi đi! Chỉ càn đợi một người nữa là đầy đủ rồi!"

Cả 3 người đi vào bên trong, cười nói với nhau suốt quãng đường.

Norton và Tracy tiếp tục đứng đợi vị khách cuối cùng.

"Không biết cậu ta có tới kịp không nữa..." Tracy thở dài nghịch chiếc lá nhỏ vừa rơi xuống ít phút trước.

"Cậu ta sẽ đến thôi. Làm sao mà bỏ lỡ sự kiện trọng đại này được?"

"Hmph, tất nhiên là bọn ta không thể bỏ lỡ sự kiện này rồi."

NorTracy giật mình quay lại khi nghe tiếng nói vừa lạ vừa quen. Bằng một cách nào đó, cả hai người bọn họ đã đến gần mà không để lại bất cứ tiếng động nào.

"Norton Campbell, Tracy Reznik, thật vui khi được gặp lại hai người. Và, chúc mừng lễ cưới của cả hai." Joseph Desaulnier cúi chào hai ngươid họ theo phong cách của một tên quý tộc thực thụ. Có vẻ như một năm ở Trung Hoa cũng không làm mất đi bản năng người giàu của hắn.

"Xin lỗi vì đã làm các cậu giật mình." Aesop chào hỏi hai người kính cẩn, "Lâu rồi không gặp, Tracy, Norton, chúc mừng hai người đã thành hôn."

Tracy ôm chầm lấy Aesop, cười vui vẻ. Cô ta chỉ bỏ ra khi Aesop bảo cậu ta đang bị ngộp thở.

"Hai người là vị khách cuối cùng rồi đó! Màn trình diễn sắp bắt đầu rồi!" Tracy nói, hào hứng hơn bao giờ hết. "Nào nào, đi kiếm chỗ ngồi đi!"

"Họ không thay đổi gì nhỉ, Aesop. Cậu chọn bạn tốt thật đấy."

"Hmm, nói đúng. Có lẽ đó chính là lý do mà người bạn thân nhất của tôi là Joseph Desaulnier."
———————————————————————————————
Lời tuyên thệ được thốt ra trong niềm vui sướng tột cùng, và cả hai đánh dấu ngày đẹp nhất này bằng một nụ hôn sâu đậm. Tiếng nhạc phát ra từ phía bên trái của nơi tuyên thệ đang phát ra những bản nhạc hay không thua kém gì những buổi hoà nhạc đắt nhất của thành phố, làm không khí trở nên vui vẻ đến lạ thường. Dường như ai ai cũng đang cùng san sẻ niềm vui với cô dâu và chú rể.

Jack thở dài từ chỗ của mình, đặt cằm lên cái ghế ở phía trước mình. Bên cạnh hắn, Hastur đang tự thưởng thức những món ăn mà chính mình đã làm.

"Đây là cảm giác gả con mình cho người khác sao..."

"Cứ thích làm quá. Tracy Reznik có phải con của chúng ta đâu."

"Ơ...chẳng phải tôi và cậu đã đồng ý nhận nuôi cả bọn "Abyss" à..."

"Chỉ có cậu thôi, Jack."

"À mà, không liên quan lắm, nhưng mà..." Jack đánh ánh nhìn của mình sang bàn tiệc, nơi có một Naib Subedar đang ăn ngấu nghiến tất cả mọi thứ. Chậc, hắn vẫn không ưa tên nhóc đó chút nào, "Sao cậu lại đồng ý để Naib Subedar cưới học trò/ con của cậu?"

"..." Hastur không biết trả lời câu hỏi đó ra sao cho đúng.

Đúng là anh thấy tội cho Naib vì cái tính không hiểu sự đời của Eli, nhưng đó cũng không phải là tất cả.

Hmm, nhưng thật sự, Hastur không muốn nói câu, "Vì hắn giống cậu y như đúc" tí nào cả, vì tần suất gáy của Jack mỗi khi lên cơn là rất cao.

Thế nên, anh chỉ đáp lại vỏn vẹn, "Vì tôi thích, thế thôi."

Bằng một cách nào đó, Jack vẫn hiểu được ẩn ý của Hastur sau câu nói ngắn gọn súc tích ấy. Hắn quyết định không nói gì, nhưng vẫn gáy thầm trong bụng.

Ah, tình yêu.
———————————————————————————————
"Được rồi được rồi! Mọi người đã sẵn sàng cho cuộc vui chính chưa?"

Tracy giở giọng MC của mình, trên tay cầm bó hoa cô dâu ban nãy. Cô đang đứng trên một cái bục cao không biết từ đâu ra, la hét cổ động như một hypeman chuyên nghiệp.

"Chắc là ai cũng biết truyền thuyết rồi chứ gì? Người bắt được bó hoa này! Sẽ! Là! Người! Kết hôn tiếp theo!!!"

Đám đông sân si phía dưới đang cổ vũ rất nhiệt tình, đến cả ban nhạc cũng đã chuyển sang một bản giao hưởng khí thế hơn, tiếp thêm nhiên liệu cho bầu không khí hừng hực khí thế này. Có vẻ như ai ai cũng muốn bó hoa quá đỗi bình thường trên tay của cô dâu.

Norton dựa vào bàn tiệc, nốc ngụm rượu Demi vừa cho. Quả thật, rượu ngon cực kì. Bên cạnh anh là Naib, vẫn đang cố gắng ăn hết cả cái bàn.

"Mày kém sang quá, Subedar."

"Câm mồm."

"À mà mày nghĩ ai sẽ bắt được bó hoa nào?"

Naib nuốt hết đồ ăn trong miệng, sau đó cười hề hề một cách huyền bí.

"Ồ, mày sẽ biết sớm thôi."
———————————————————————————————
"Anh chắc chắn là cách này sẽ được? 100%?"

"Anh đã lừa mày bao giờ chưa?"

"Rồi? Thường xuyên là đằng khác?"

"...Nào, tin anh lần này, anh hứa là sẽ thành công."

"Uh, còn nếu không thành công?"

"Thì anh cho mày bắn anh một lần bằng cây súng pháo."

"Chốt đơn."
———————————————————————————————
"Mọi người sẵn sàng chưa? 3! 2! 1! Vàaaaaaaa! Ném!"

Bó hoa bay không xác định phương hướng trong không trung, và đoàn người bên dưới đổ xô đi theo nó.

Một cái bóng vụt lên từ đám đông, và trong tích tắc, bó hoa biến mất.

Cái bóng đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng, hệt như một đạo chích chuyện nghiệp. Martha Behamfil đứng sừng sững, tay cầm chắc bó hoa vào lòng mình trước sự kinh ngạc của mọi người.

Cô ta bắt đầu đi. Đi đến đâu, đoàn người dạt qua đến đó, cho đến khi cô ta dừng lại trước một người.

Vera Nair nhìn cô nhóc trước mặt mình, đã từ lâu hiểu chuyện gì đang xảy ra, bật cười khúc khích trong lòng.

Martha quỳ xuống một chân, tay dâng bó hoa xinh đẹp cho Vera, rồi dõng dạc kêu to:

"Chị đồng ý làm bạn gái em chứ?"
———————————————————————————————
"Và đó, là cách mà anh đã giúp Martha đến được với tình yêu của đời nó."

Naib thuật lại một cách tự hào, miệng vẫn còn đầy trứng và bacon. Lễ cưới của Norton và Tracy đã diễn ra cực kì thuận lợi, và một trong những điểm nhấn của buổi tiệc là màn tỏ tình cực kì chất chơi của Martha đối với Vera. Đến hôm nay, khi nghe chồng mình kể, Eli mới biết hắn là "chủ mưu" của màn tỏ tình.

"Đôi lúc anh cũng nghĩ ra nhiều cái hay phết nhỉ." Eli nhấp ngụm trà, thầm khen ngợi tài năng mai mối của chồng mình.

"Thật ra là vì anh cũng biết là Vera cũng thích con bé từ đầu." Naib tiếp tục ngấu nghiến bữa sáng của mình, "Nói thật, tụi nó khá là dễ đọc."

"Ồ, hồi đó anh có đọc em dễ thế không?"

"Haha, đến hôm ngày cưới mà em còn nghĩ anh là bạn mà em nghĩ anh đọc được em à?"

"Nào, đừng có nhắc lại chuyện đó nữa." Eli quơ cái nĩa của mình ra trước mặt, như thể đang đe doạ người đối diện. Anh cũng vừa hoàn thành xong bữa sáng, nhâm nhi tách trà còn dở của mình.

Naib giơ tay như thể đang đầu hàng, và trở nên im lặng, hoàn thành nốt bữa sáng khổng lồ của mình. Xong xuôi, hắn dọn dẹp bà ăn, rồi để bát đĩa vào trong chậu.

"Em cần thêm trà chứ?"

"Em ổn, cảm ơn anh."

Naib ngân nga nhẹ, rồi tự làm cho mình một cốc cà phê đen ưa thích.

"Hôm nay chúng ta có công việc gì không?"

"Hmm? Chưa biết được, ta chưa đi lấy thư mà."

"Ồ, thế thì cứ để chúng ở đó một lúc đi."

Naib đứng dậy, tiến đến bên Eli và lại một lần nữa nếm vị trà Earl Grey ngọt ngào trên đầu lưỡi của anh. Hắn không thích trà, nhưng lại nghiện vị ngọt thanh trên đầu lưỡi của chồng mình đến phát điên.

"Anh yêu em, Eli."

"Em cũng yêu anh, Naib."

[END]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net