Trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên thực tế tình hình yến tiệc trung thu thảm hơn những gì Tiểu Thái tử nghĩ, nữ nhân chân tay yếu ớt dường như đã nhắm vào Hoàng Nhân Tuấn đâm đầu vào người cậu, dường như gió thổi là nàng sẽ bay. Nàng kích động rơi nước mắt rồi lại thẹn thùng nói, "Thần kinh động đến Thái tử, không có gì để báo đáp người, chỉ có một chiếc túi thơm. Khẩn cầu Thái tử điện hạ nương tay không chê cười nhận lấy."

Trước khi bước vào điện, Hoàng Nhân Tuấn đeo một chiếc túi thơm ngang hông, hương hoa và hương gỗ quyện vào nhau xộc lên khiến cậu choáng váng. Hoàng Nhân Tuấn gỡ túi thơm tầm thường bỏ lại, để nô bộc tại chỗ, còn mình chạy tới Ngự Hoa Viên hóng mát.

Hương thơm lan tỏa khiến Tiểu Thái tử đột nhiên choáng váng sững sờ, tầm mắt tối đen do đụng phải người. Người bị đụng phải kêu một tiếng "Ôi", Tiểu Thái tử liền vội vàng ngẩng đầu nhìn.

"Ôi, ta không cố ý, ngươi không sao chứ?"

Hoàng Nhân Tuấn liếc nhìn đối phương không trả lời, cũng không lên tiếng nữa. Cậu thầm hối hận, mình đụng người ta mạnh như vậy không sao mới là lạ. Cậu liền kéo đối phương vào lương đình hạ*, rót cho hắn một chén nước.

*Hình ảnh minh họa lương đình hạ

Chàng trai đáng thương bị đụng phải nhấp từng ngụm nước nhỏ, thoạt nhìn hắn vô cùng thông minh, thậm chí cả lông mi cũng vô cùng dài.

"Bây giờ ngươi thấy khá hơn chưa?" Hoàng Nhân Tuấn nhìn về phía hắn, giọng nói cũng chậm hơn, lo lắng liếm môi.

"Thái tử điện hạ xin hãy trở về. Thần không sao, thật sự không sao. Thần làm phiền Thái tử, đáng lẽ thần không nên kinh động đến người." Giọng đối phương bất ngờ trầm thấp, hắn cũng không ngẩng đầu nhìn thẳng, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ đang hướng về nơi khác. Một cơn gió nhẹ thổi qua còn khiến hắn ho khan, nhìn thật sự đáng thương.

"Ngươi là thiếu gia nhà nào?" Hoàng Nhân Tuấn hỏi.

"Thần La Tại Dân."

"Ta đã từng gặp ngươi phải không?" Hoàng Nhân Tuấn chưa từng nghe đến La gia nhưng lại cảm thấy người trước mặt nhìn như đã từng quen biết.

Một trận gió lại thổi qua, La Tại Dân không biết vô tình hay cố ý lại xiết chặt thêm y phục trên người. Hoàng Nhân Tuấn sợ hắn lạnh, định cởi áo khoác ngoài khoác lên cho La Tại Dân. Cậu cũng chẳng muốn dò hỏi tiếp, có lẽ là từng gặp hắn lúc vào cung.

"Đừng để bị cảm lạnh." Lúc Hoàng Nhân Tuấn khoác áo đã chạm vào tay hắn. Đầu ngón tay lạnh như băng của La Tại Dân chạm vào cậu cùng với cổ áo. Hoàng Nhân Tuấn không khỏi nhìn hắn, quá lạnh, tay không có chút hơi ấm nào, chắc hẳn do thân thể ốm yếu quá nhiều bệnh nên không thể ra ngoài.

Thương hoa tiếc ngọc vốn là lẽ thường tình, huống hồ Hoàng Nhân Tuấn còn đụng phải người ta trước. Cậu dứt khoát không trở về yến tiệc vội, phái người đi tìm người làm của La gia, ở đây nói chuyện phiếm cùng La Tại Dân.

"Thật đáng tiếc ngươi không đến buổi ca diễn." Lý Đế Nỗ nhìn dáng vẻ yếu ớt của La Tại Dân tặc lưỡi.

"Buổi diễn cũng không thiếu người xem như ngươi." La Tại Dân truyền lời qua không khí, hướng Lý Đế Nỗ cười nhạt.

"Địa ngục mà thiếu người sao, đến mức Diêm vương tự tay đi bắt người?" Lý Đế Nỗ hỏi.

"Ta nhìn trên trời cũng chẳng nhàn rỗi gì, đến cả Huyền Vũ Chân Quân cũng phải đích thân đi trấn giữ." La Tại Dân đảo mắt nhìn lên trời.

"Sao tử vi có thay đổi, ngươi nhìn đi." Lần này Lý Đế Nỗ hạ phàm để trấn áp vận khí phương bắc, vận thế không thể phá, Đại Tây quốc cho dù có hưng thịnh đến đâu cũng không thể ngăn nổi tiểu nhân gây trở ngại, nhân ngưỡng mã phiên*, vận thế xấu đi, nhân gian sẽ rối loạn.

* Nhân ngưỡng mã phiên (người ngã ngựa đổ): cảnh nhốn nháo ở chiến trường

"Không có sự cho phép của ta, kẻ nào dám mở cửa Điện Diêm Vương." Hắn lại cười lạnh.

Lý Đế Nỗ cảm thấy không hiểu nổi người này, diễn đến nghiện, không muốn phí thời giờ, làm phép biến thành một mảnh Sao Huyền Vũ.

Hoàng Nhân Tuấn đương nhiên không nghe được gì, nhưng nhìn đối phương một lúc lại cười khẩy một lúc lại nháy mắt, trông rất ngu ngốc, chẳng lẽ bị đụng đến ngu người rồi.

"Sao ngươi lại nháy mắt." Hoàng Nhân Tuấn cười trêu chọc.

La Tại Dân chưa nghĩ đến điều này, sững sờ một lúc.

"Vì điện hạ đẹp quá, thần cảm thấy căng thẳng."

Nói xong nhìn Hoàng Nhân Tuấn chẳng sợ sệt. La Tại Dân không hiểu phép tắc khi nói chuyện của trần gian, hắn vắt óc nghĩ ra được "thần" đã là cố gắng hết mức rồi, bình thường hắn toàn được người ta gọi là điện hạ.

Hoàng Nhân Tuấn nhìn chằm chằm La Tại Dân, đôi mắt đào hoa chứa ba phần tình ý, đem đi so sánh với con gái nhà khác có khi còn đa tình và đẹp hơn hẳn, mày kiếm khiến hắn trông như quan ngọc*, dáng vẻ nghiêm chính, lời trêu đùa từ miệng hắn cũng mang dáng vẻ hết sức nghiêm túc, không hề mang vẻ trêu chọc.

*Quan ngọc: người đẹp trai

"Ta đã gặp ngươi." Tiểu Thái tử càng kiên định, "Ta đã tìm ngươi rất lâu."

La Tại Dân tiếp tục sững sờ, lời nói của cậu khiến hắn kinh ngạc. Hắn cho rằng mình đã ẩn giấu khí tức vô cùng hoàn hảo, không biết đã bị Hoàng Nhân Tuấn phát hiện từ lúc nào.

"Ngươi là Diêm vương đúng không?" Hoàng Nhân Tuấn ngồi phía đối diện bàn đá quan sát vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, trong mắt đều là dáng vẻ Tiểu Thái tử dương dương đắc ý.

"Ta nhìn thấy ngươi từ lâu rồi. Ngày đó lúc ta rơi xuống hồ, ta đã lén nhìn trộm lúc ngươi truyền khí cho ta."

"Trận hỏa hoạn lần đó kết giới cũng do ngươi bố trí đúng không?"

"Diêm Vương là thần hộ mệnh của ta sao? Ta vẫn luôn nghĩ rằng thần hộ mệnh của mình là Hươu thần hay Thỏ thần gì đó, nào ngờ Diêm Vương lại là thần hộ mệnh của ta. Ngươi là thần hộ mệnh của bao nhiêu người, ngươi bảo vệ nhiều người vậy sao?"

"Nếu ngày thường ngươi bảo vệ ta vậy công việc dưới Diêm Vương điện giải quyết như thế nào?"

"Ta không bảo vệ ai, nên cũng chỉ nhìn chằm chằm duy nhất một mình ngươi." La Tại Dân lấy lại tinh thần, khôi phục vẻ bình tĩnh. Chọn đại một vấn đề trả lời. Nhưng so với việc trả lời các câu hỏi này, hắn quan tâm hơn đến việc khác, "Nhưng sao ngươi biết ta là Diêm Vương?"

"Ngươi sờ vào là thấy quá lạnh, con người làm gì có ai lạnh như băng được vậy?"

Ngày đó Hoàng Nhân Tuấn ngã xuống hồ, hai chân bị cỏ dưới đáy hồ quấn lấy, cố sức vươn lên nhưng chẳng hề hấn gì. Rất nhanh Thái tử không còn đủ hơi, hồ lại quá sâu, đám thị vệ xuống mò người cũng chẳng thấy gì, chỉ có thể mò mẫm xung quanh. Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy đời này của mình sắp kết thúc rồi, hai mắt nhắm lại thì đột nhiên được một đôi tay vững chãi nâng lên, rắn chắc hơn con người. Hoàng Nhân Tuấn cách một lớp vải cũng có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương, bàn tay kia lại chạm vào mặt khiến cậu run lên.

"Đắc tội." Nói xong liền hôn Hoàng Nhân Tuấn truyền khí.

Cũng chính lúc đó, Tiểu Thái tử lén nhìn đối phương, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn không che giấu được sắc đẹp tuyệt diễm.

Đẹp quá, trước khi Tiểu Thái tử ngất đi trong lòng toàn là vui mừng rạo rực.

"..." La Tại Dân hắng giọng cười, "Vậy ngươi sẽ thất vọng sao, thần hộ mệnh một nửa là thần một nửa là Diêm Vương."

"Không, ta rất vui." Hoàng Nhân Tuấn luôn thẳng thắn bày tỏ, "Vậy vừa rồi ngươi nháy mắt là đang nói chuyện cùng Hắc Bạch Vô Thường sao?"

Lời bày tỏ bất ngờ khiến La Tại Dân hoảng hồn, bật cười thành tiếng, kiên định nhìn Hoàng Nhân Tuấn, khóe miệng đẹp đẽ hướng lên, "Đúng vậy, hắn rất ngu ngốc, còn tưởng ta muốn bắt ai đó."

Còn nữa, ta cũng rất thích Nhân Tuấn.

Khâm Thiên Giám phát hiện Sao Huyền Vũ hôm nay lóe lên một cái, ánh sáng có phần khác thường, e là có điềm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net