Chương 07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

07. Ngây thơ và trưởng thành không xung đột

“Sau đó thì sao? Hai người cứ thế ngủ riêng suốt một đêm?” Lee Donghyuck ngồi đối diện Na Jaemin, hỏi một cách khó tin.

Na Jaemin gật đầu, rút một vụ án cạnh đó ra lật xem, giấy ma sát phát ra tiếng vang nhanh chóng hòa vào tiếng ồn ào xung quanh: “Sáng nay cậu ấy nhận điện thoại xong vội vàng đi luôn, hình như bệnh nhân của cậu ấy có vấn đề, tôi vốn định chuẩn bị bữa sáng cho cậu ấy...” Nói xong Na Jaemin tiếc nuối chẹp miệng: “Tiếc ghê.”

“Tôi mới phải nói tiếc đây này đồ ngu nhà ông!” Lee Donghyuck đứng phắt dậy khỏi ghế, giọng điệu giận dữ: “Ông bị dở phải không? Sống chung đấy, một cơ hội tốt như vậy mà ông cứ để lãng phí thế? Ông, ông chưa ăn thịt lợn còn chưa thấy lợn chạy hay sao? Ông không xem phim bao giờ à? Những lúc như thế sao ông có thể ngủ riêng được! Giờ đã là thế kỷ 21 rồi, đến người máy còn biết người yêu sống chung nên làm gì mà ông bị làm sao đấy, tôi thật sự muốn bổ đầu ông ra xem trong đó chứa cái quái gì!”

Lee Donghyuck tức đến mức thở hổn hển, cậu nhìn chằm chằm Na Jaemin, sắc mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nhưng trái ngược, Na Jaemin vô cùng ngạc nhiên, chớp chớp hai rèm mi mấy cái, ngây thơ hỏi: “Sao ông kích động quá vậy?”

“Gì?” Lee Donghyuck thực sự muốn quỳ với Na Jaemin: “Không phải chuyện tôi kích động mà vấn đề ở đây là ông không sốt ruột hay sao?”

“Chuyện này thì có gì mà sốt ruột?” Na Jaemin nói: “Ngày tháng sau này còn dài mà.”

“NO! Dừng ngay cái suy nghĩ nguy hiểm này lại!” Lee Donghyuck vắt chéo hai tay trước ngực làm một chữ X thật to: “Vĩnh viễn, mãi mãi, không bao giờ được gửi gắm hi vọng vào sau này, bài học kinh nghiệm của tôi còn chưa đủ thê thảm hay sao? Cuộc đời mong manh không chịu được đợi chờ, gặp được rồi phải tranh thủ nắm chặt lấy, nếu không người ta bỏ chạy mất.”

“Sao ông chia tay một cái đã thành Nhà triết học luôn được thế?”

“Hứ, đây toàn những thứ hiển nhiên dễ hiểu thôi nhé, hai người vẫn chưa đăng ký kết hôn phải không? Tôi thấy mai là ngày lành tháng tốt, hợp dựng vợ gả chồng, ông tranh thủ gọi điện thoại cho Renjun, mai đưa nhau đi đăng ký luôn đi, đánh nhanh thắng nhanh.”

“Làm gì có chuyện nói đăng ký là đăng ký!” Na Jaemin nói.

“Chứ không phải ông nói cầu hôn là cầu hôn luôn à!” Lee Donghyuck bắt bẻ: “Không thì ông hẹn người ta ra ngoài hẹn hò, ăn cơm tản bộ xem phim, nói chung mọi chuyện buộc phải lấy trao đổi tình cảm làm tiền đề, chủ nghĩa lý tưởng không đáng tin, chiến đấu thực tế mới là đạo lý đúng đắn.” Nói xong Lee Donghyuck lao đến cầm điện thoại của Na Jaemin lên, làm như lập tức gọi điện cho Huang Renjun thay anh.

Na Jaemin thấy nhức đầu, vươn tay ra muốn đoạt lại điện thoại: “Ê này!” Anh còn chưa nói xong Lee Donghyuck đã chủ động ấn gọi thay anh rồi, bên kia đổ chuông hai tiếng đã kết nối được, giọng nói mềm mại xen lẫn giọng mũi của Huang Renjun vang lên: “A lô, Nana.”

Giờ thì đến cơ hội từ chối cũng hết rồi, Lee Donghyuck cười xấu xa, Na Jaemin vung nắm đấm về phía cậu giả bộ muốn đánh, bất đắc dĩ nhận điện thoại, giọng điệu hết sức dịu dàng: “Hôm nay thấy khỏe hơn chưa?”

“Khỏe nhiều rồi.” Huang Renjun nói: “Thật ra cũng không nặng lắm mà.”

“Vậy cậu...” Na Jaemin định mở đầu vấn đề, anh lục lọi trong đầu một vòng, mãi không biết rốt cuộc mình nên nói gì, Lee Donghyuck đứng trước mặt lại dùng khẩu hình ra dấu, Na Jaemin phân tích cả buổi vẫn không hiểu, chỉ đành bất chấp lên tiếng: “Cậu xem dự báo thời tiết chưa, thời tiết ngày mai hình như không tệ.”

Huang Renjun đơ người mấy giây, giọng nói nghe có vẻ hơi mơ hồ: “Tớ vẫn chưa kịp xem, thời tiết đẹp lắm hả?”

Thật ra Na Jaemin cũng chưa xem, nhưng nếu đề tài đã dẫn đến đây rồi cũng chỉ đành nói tiếp: “Đúng thế, có khi là ngày tiết trời đẹp nhất trong vài ngày.”

“Thế, thế à...”

“Vậy, ngày mai cậu rảnh không?” Na Jaemin chần chừ hỏi dưới ánh mắt thúc ép của Lee Donghyuck.

“Mai hả...” Bên kia điện thoại vang lên tiếng loạt xoạt: “Chiều mai tớ được nghỉ, sao thế?”

“Ồ, chiều mai tớ cũng rảnh.” Na Jaemin chợt thấy hồi hộp: “Vậy chúng ta gặp nhau rồi đi đăng ký được không?” Nói xong anh chỉ sợ Huang Renjun sẽ từ chối nên lại nói tiếp: “Nếu giờ cậu chưa muốn đăng ký cũng không sao, tớ chỉ...” Anh liếc mắt nhìn về phía Lee Donghyuck, sau đó hạ thấp giọng: “Chỉ muốn gặp cậu thôi.”

Tính tình Na Jaemin được coi như rất vô tư thẳng thắn, nhưng cũng chỉ giới hạn trong vòng bạn bè người thân, leo lên cao một chút gần với ranh giới tình yêu là anh sợ sệt, kiểu tấn công trực tiếp như thế này anh chưa làm bao giờ, kỹ năng không thành thạo, nói xong đối phương còn chưa có phản ứng mà hai tai anh đã đỏ ửng trước rồi. Anh căng thẳng cầm chặt điện thoại đến mức khớp ngón tay lộ rõ, đầu bên kia điện thoại có người đang nói nhưng hình như không phải giọng Huang Renjun, tiếng bước chân ồn ào kèm theo vài câu giục giã, nghe giọng như là Park Jisung, Huang Renjun không biết đã đi vào khu tín hiệu không tốt nào rồi, tiếng động ngắt quãng, Na Jaemin không nghe được điều cậu đang nói, chẳng rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, anh lo lắng cũng chỉ biết nhíu chặt đầu mày gọi tên Huang Renjun vài lần.

“Na... Tớ... Bên này có tình huống khẩn cấp, đợi lát nữa... gọi điện sau.”

Tai Na Jaemin dán sát vào điện thoại, cố gắng phân biệt lời Huang Renjun nói, anh biết bác sĩ luôn xuất hiện những tình huống không ngờ tới, thế nên dù có lo lắng cũng không dám làm cậu chậm trễ, vội vàng thả lỏng, nói vào điện thoại: “Được, được, cậu đừng vội, tớ đợi cậu.” Anh còn muốn nói nữa nhưng Huang Renjun bên kia đã nhanh chóng cúp điện thoại không cho nhiều lời.

“Chuyện gì vậy?” Thấy Na Jaemin cầm điện thoại ngẩn người, Lee Donghyuck nghi ngờ hỏi.

“Hình như có ca phẫu thuật đột xuất.” Na Jaemin ngẩn ngơ trả lời.

“À...” Lee Donghyuck nhất thời cạn lời, Na Jaemin cũng không quan tâm ý tứ đối phương, anh thả điện thoại sang bên cạnh, lấy một tập hồ sơ án ra tiếp tục đọc, nhưng đọc cả buổi cũng không lọt được chữ nào vào đầu, thở dài, anh gập hồ sơ lại, trong lòng tuôn trào nỗi buồn vô cớ.

-

Huang Renjun không lừa anh, bên phía bệnh viện quả thật xuất hiện tình huống khẩn cấp. Sáng nay có một bệnh nhân bị tim bẩm sinh mới nhập viện một tuần trước đột nhiên ngất xỉu, tình huống của bệnh nhân hơi đặc biệt, là một đứa bé mới tám tuổi, sáng sớm Huang Renjun đã làm cấp cứu cho cậu bé, hiện giờ nghe nói bé đã tỉnh nhưng trong phòng bệnh có vài người lớn chợt cãi cọ ồn ào, nguyên nhân cụ thể vẫn chưa rõ, khi Huang Renjun đến nơi hai bên đang cãi nhau không thể can được. Đứa bé trên giường thấy Huang Renjun đến, sắc mặt tái nhợt, òa một tiếng bật khóc nức nở, Huang Renjun vốn đang đứng cạnh cửa chần chừ xem có nên vào trong hay không, vừa thấy đứa bé khóc cậu lập tức trở nên nóng giận, sải bước xông vào phòng.

“Đây là bệnh viện, nếu mọi người có vấn đề thì tới văn phòng khoa tìm tôi, hoặc tìm y tá ngoài quầy trực, đừng cãi nhau trong phòng bệnh, sẽ quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi.” Huang Renjun nói chuyện dịu dàng nhưng giọng điệu rất nghiêm khắc: “Trước khi cãi nhau hãy nhìn cho rõ địa điểm, đây là bệnh viện, muốn cãi cũng đừng cãi ở đây.”

“Cậu nói chuyện kiểu gì thế!” Một người đàn ông tầm hơn 50 tuổi xông ra đẩy mạnh Huang Renjun một cái.

“Bố, sao bố có thể đánh người như vậy!” Mẹ đứa bé lên tiếng, cô đi đến bên cạnh Huang Renjun, lo lắng hỏi thăm: “Bác sĩ, cậu không sao chứ?”

Sau lưng Huang Renjun đụng mạnh vào góc ngăn tủ sắt, đau đến nhíu mày nhưng cậu vẫn lắc đầu, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng xuống: “Không phải tôi nói chuyện kiểu gì, bệnh viện quy định không được phép ồn ào cãi cọ, cảm xúc đứa bé còn chưa ổn định, nếu lại xảy ra chuyện ai chịu trách nhiệm?” Huang Renjun nhịn đau đứng thẳng người dậy, nói tiếp: “Nếu còn tiếp tục làm ầm lên tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Đừng có lôi cảnh sát ra dọa tôi!” Người đàn ông lại tiến lên trước một bước, vóc người ông cao lớn, nhìn to hơn Huang Renjun rất nhiều, đứng trước mặt đầy cảm giác áp bức: “Bệnh viện các cậu chữa bệnh kém, cảnh sát có đến cũng sẽ bắt đám lang băm các cậu trước!”

“Bố!” Mẹ đứa bé giận dữ gào lên: “Bố có gì bất mãn thì chúng ta ra ngoài nói, sao cứ phải làm loạn trong bệnh viện!”

“Ra ngoài nói? Được, hôm nay chị theo tôi ra ngoài nói chuyện, tôi thật sự muốn xem thử chị có thể nói được gì!” Người đàn ông phẫn nộ chỉ tay vào mẹ đứa bé, sau đó lại chỉ về phía Huang Renjun: “Cậu đừng tưởng chuyện đến đây là xong! Đợi tôi quay lại sẽ tìm cậu tính sổ!”

Đương nhiên Huang Renjun chẳng sợ lời đe đọa đó, nhưng cậu không muốn lãng phí nhiều lời với người này, cậu lùi về sau một bước giành ra lối đi cho họ. Lúc người đàn ông đi ngang qua Huang Renjun không biết cố ý hay vô tình mà còn đụng mạnh bả vai vào người Huang Renjun làm cậu lảo đảo, duỗi tay ra vịn vào bàn bất cẩn làm đổ phích nước sôi, nước sôi nóng bỏng nhất thời khiến làn da cậu sưng đỏ cả mảng lớn. Mẹ đứa bé chú ý thấy tình hình bên này, muốn đến xem thử cậu có sao không, nhưng bị người đàn ông kéo thẳng đi, không thể đến gần Huang Renjun một phân.

Huang Renjun nén giận, đi vào nhà vệ sinh định xả nước lạnh vào chỗ bị bỏng, vặn mở vòi nước, dòng nước lạnh chảy qua làn da sưng đỏ, làm giảm cơn đau bỏng rát rất nhiều, xả nước một hồi, Huang Renjun quay đầu muốn lau tay, đột nhiên bên cạnh có người đưa chiếc khăn lau sạch sẽ qua, Huang Renjun đơ người, ngẩng đầu phát hiện là bố đứa bé, người đàn ông trẻ lúc này nhìn có vẻ suy sụp tinh thần nhưng không đến mức thảm hại, anh nở nụ cười gượng gạo với Huang Renjun rồi nói: “Dùng cái này đi bác sĩ.”

Huang Renjun nhận khăn, nhỏ giọng nói câu cảm ơn.

“Ông cụ trong phòng bệnh ban nãy là ông ngoại của Heonie.” Giọng người đàn ông hơi khàn: “Hôm nay nghe nói Heonie lại ngất xỉu nên mới tới.”

“Hóa ra là vậy.” Huang Renjun sáng tỏ gật đầu: “Bảo sao trước đây tôi chưa từng gặp ông.”

“Đúng thế, ông muốn chuyển viện cho Heonie, hôm nay ông quá kích động, tôi xin lỗi bác sĩ thay ông, vì nhà chúng tôi chỉ có mình Heonie, ai nấy đều coi thằng bé như cục cưng nâng niu trong tay, tư tưởng người già tương đối bảo thủ, cho rằng bệnh viện đang...” Anh tạm dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Cho rằng bệnh viện chữa trị không thỏa đáng nên mới cãi cọ.”

“À ra là vậy.” Huang Renjun đứng dựa vào tường: “Không sao, chuyện này bình thường mà, tôi còn từng gặp người nhà làm loạn dữ hơn vậy nhiều.”

“Bác sĩ, tôi tin cậu, tôi sẽ không để Heonie chuyển viện, nhưng tôi chỉ có một đề nghị...” Người đàn ông ngẩng đầu nhưng mắt cũng đã hơi đỏ: “Mong bác sĩ nhất định đừng từ bỏ Heonie, được không? Tốn bao nhiêu tiền chúng tôi đều trả được, chỉ cần có thể cứu thằng bé. Nó thật sự là đứa trẻ cả nhà chúng tôi bận tâm nhất.”

Huang Renjun hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói: “Cứu người là trách nhiệm của bác sĩ, bệnh của Heonie đã tốt hơn mong đợi nhiều rồi, chắc chắn tôi sẽ cố hết sức mình để chữa khỏi cho thằng bé.”

“Cảm ơn... Bác sĩ, cảm ơn cậu.” Nước trong mắt người đàn ông rốt cuộc đã rơi xuống, đây là lần đầu tiên Huang Renjun bắt gặp anh khóc, dù lúc trước tình hình đứa bé rất không lạc quan thì anh cũng chỉ nhíu mày ôm chặt vợ mình đang khóc nức nở. Có lẽ lời mình nói đã tiêm cho anh một mũi an thần, có lẽ trận cãi nhau hôm nay đã khiến bao cảm xúc đè nén trong lòng trào dâng, chung quy người bố trẻ tuổi trước mặt đột nhiên bật khóc ngay trong giây phút này, Huang Renjun nhìn nước mắt lăn dài trên má người đàn ông, từng giọt từng giọt, mang theo sức nặng của một người cha, mạnh mẽ rơi xuống mặt đất.

Bất chợt Huang Renjun nhớ đến một lần phẫu thuật khi mới vào nghề, đó là ca phẫu thuật thứ hai cậu nhận, một vụ tai nạn xe nghiêm trọng, có người cứu được, có người không thể kiên trì, có người nhà quá khích bắt đầu làm loạn, cứ nói bệnh viện cấp cứu chậm trễ, Huang Renjun khi ấy bị đả kích triệt để, bắt đầu hoài nghi mục đích trở thành bác sĩ của mình. Là Park Jisung đã chửi cho cậu tỉnh, đó là lần đầu tiên nó nổi giận với Huang Renjun, đứng trong phòng khách nhà Huang Renjun, gào ầm lên giận dữ: “Anh như thế này định cho ai coi, sao anh cứ phải để ý lời người khác nói anh vậy, có thế nào đi nữa chúng ta cũng chỉ là con người, bệnh có thể chữa là bệnh được bày rõ rành rành trước mặt, vật chất chuyển hóa trao đổi ngang hàng luôn cố định, vẩy cồn sát trùng, viêm nhiễm tiêu tan. Nhưng những thứ không thể nhìn thấy thì biết làm sao? Người ta giấu hết mọi suy nghĩ trong lòng, anh có ngâm cả cơ thể người ta trong cồn cũng chẳng chữa được.”

Khi đó Huang Renjun mới hiểu, hóa ra tâm bệnh thật sự không thể chữa.

Thế nên người cha này thì sao, có phải cũng bị nỗi đau của tâm bệnh ngày đêm hành hạ, với nỗi sợ hãi có thể con trai sẽ mất mạng, với hoài nghi về một tương lai không biết, thế mà đột nhiên những thứ ấy bị cậu chặt đứt, trên con đường tuyệt vọng, là cậu đã truyền cho anh một cọng rơm cứu mạng nên anh mới có thể bật khóc ngay lúc này. Nhưng giả như có một ngày kia anh thật sự phát hiện không cách nào xoay chuyển đất trời, liệu người cha có giống như người nhà lần đó, đến tìm cậu “tính sổ”? Hoặc trong tương lai không xa, ông cụ sẽ hoàn toàn bùng nổ, một lần nữa làm ra chuyện giống hôm nay? Huang Renjun không nghĩ ra được, cũng không muốn nghĩ. Giờ cậu mới hiểu, không phải tâm bệnh chẳng cách nào chữa khỏi mà chỉ bởi trên đời có rất nhiều chuyện không thể nhận xét phiến diện, tựa như rất nhiều chuyện không phải chỉ có đen với trắng, tình và lý đụng nhau luôn tóe lửa bốn phía, thứ chúng pha trộn quá mức phức tạp, chẳng ai có khả năng thật sự lý trí để quan tâm rõ ràng.

Mà Huang Renjun biết điều duy nhất mình có thể làm chỉ là kiên trì, cậu không thể từ bỏ cứu người chỉ vì sợ mối quan hệ bác sĩ bệnh nhân, cậu cũng không muốn quãng đời sau này bị vây trong hối hận. Cho dù mỗi bước đi về phía trước đều có thể là vực thẳm, cậu vẫn phải làm người tiên phong.

Thế nên chúng ta đều phải cố gắng, mặc dù bác sĩ thì phải tôn trọng khoa học, nhưng nếu như có Chúa trời, nhất định Chúa sẽ không chặt đứt toàn bộ mọi hi vọng, cậu nghĩ vậy.

Cảm xúc của bố Heonie vẫn chưa ổn định hẳn, anh nhờ Huang Renjun quay về phòng bệnh trước để ý Heonie giúp mình, còn anh ngồi ngoài hành lang bình tĩnh một lát. Khi Huang Renjun đẩy cửa ra em bé Heonie đang im lặng ngồi trên giường, sắc mặt và sắc môi đều trắng xanh, thấy cậu bước vào nhóc quay đầu ra cười với cậu, trong mắt vẫn còn nước mắt chưa khô.

“Heonie, phim hoạt hình chú mở cho con xem có hay không?” Huang Renjun nhẹ nhàng lên tiếng, đi đến cạnh Heonie, mỉm cười hỏi thằng bé.

“Không.” Heonie lắc đầu: “Chú ơi, bố con đâu?”

“Bố con đang rửa tay, phải rửa thật sạch mới có thể bế con.” Huang Renjun nói.

“Ban nãy ông ngoại thật đáng sợ, bố mẹ cũng đáng sợ, hình như vì con bị bệnh nên họ mới cãi nhau, chú ơi, đến khi nào bệnh của con mới khỏi được ạ? Con không muốn họ cãi nhau nữa.”

Huang Renjun sững người, như có một đống bông gòn chặn trong cổ họng, ngàn vạn lời nói đều tạm ngừng, không cách nào thoát ra được dù chỉ một chút xíu. Lúng túng há miệng mà chẳng nói nên lời, Huang Renjun cười nói: “Có phải con nghe nhầm rồi không, họ chỉ vì muốn ăn cơm nên mới cãi nhau thôi.”

“Không phải, vì con bị bệnh nên họ mới cãi nhau. Chú ơi, bệnh của con không khỏi được sao ạ? Tại sao họ đều giận dữ như vậy?”

“Đương nhiên là khỏi được, nhất định chú sẽ chữa khỏi cho con.” Huang Renjun xoa đầu thằng bé.

“Vậy sao họ phải giận dữ với con, tại con làm sai gì sao?”

Huang Renjun nhìn đôi mắt trong veo của đứa bé, trong đó sáng lấp la lấp lánh, hoàn toàn không có tạp chất: “Tất nhiên không phải vậy, con không làm sai gì hết.” Cậu mỉm cười, lại dùng sức xoa đầu thằng bé: “Là người lớn làm sai, chú mắng họ giúp con nhé.”

“Vì sao người lớn lúc nào cũng thích cáu giận, còn suốt ngày khóc nữa, làm người lớn chẳng hay ho gì hết, con không muốn lớn.”

“Người lớn cũng có người không thích cáu giận mà, người lớn cũng có người rất thích cười, cũng có người rất thích chơi game, còn thích xem phim hoạt hình nữa, người lớn đến công viên giải trí cũng có thể chơi đùa vui vẻ, người lớn còn có thể dùng tiền mình làm ra để mua đồ nữa.” Huang Renjun nói: “Trưởng thành cũng là một chuyện tốt đẹp, trẻ con có niềm vui của trẻ con, người lớn cũng có niềm vui của người lớn, nếu chỉ nói không thì niềm vui sẽ giảm bớt nhiều lắm, thế nên con phải tự cảm nhận lấy.”

“Con phải cảm nhận như thế nào ạ?” Heonie hỏi.

“Ăn uống đúng bữa, đi ngủ đủ giấc cho cơ thể cao lớn, phải uống cả sữa, uống cả thuốc đúng giờ, phải nghe lời bố mẹ, đến một ngày con trở thành người lớn sẽ biết thật ra làm người lớn cũng chẳng có gì không tốt hết.” Huang Renjun tạm dừng rồi nói tiếp: “Thế nên là, con nhất định phải kiên trì đến ngày trở thành người lớn, đến lúc đó con lại nói cho chú nghe làm người lớn có tốt hay không.”

“Con đoán không tốt.” Heonie dẩu môi nói.

“Vậy chúng ta cược với nhau đi, chú đoán con trở thành người lớn sẽ vui vẻ.” Huang Renjun nhếch mày, nói.

“Con sẽ không thích!” Heonie nói.

“Phải thử mới biết chứ.” Huang Renjun nói.

“Hứ.” Heonie bĩu môi: “Thử thì thử, chú thua thì đừng có khóc đấy!”

“Là con đừng khóc thì có.” Huang Renjun phụt cười thành tiếng: “Vậy chúng ta hứa nhé, đợi con trở thành người lớn rồi lại nói cho chú biết thế giới của người lớn có tốt hay không.”

“Vâng.” Bé con mỉm cười, trong mắt lấp lánh ánh sáng đầy màu sắc: “Con đồng ý với chú.”

-

Trong hành lang mở rộng cửa sổ, Huang Renjun bị cúm còn chưa khỏi hẳn, bị cơn gió lạnh thổi mạnh qua làm cho rùng mình. Di động reo vang âm thông báo, Huang Renjun mở lên xem, là dự báo thời tiết ngày mai.

[13℃~18℃ trời nhiều mây, có mưa nhỏ, gió Đông Bắc cấp 6]

Gì chứ, Huang Renjun nhìn chằm chằm mấy chữ “chú ý giữ ấm” trên app, bĩu môi đầy ghét bỏ, tên lừa đảo Na Jaemin, rõ ràng thời tiết chẳng đẹp tẹo nào.

Cậu mở danh bạ, tìm ba chữ Na Sữa Đậu, ấn gọi. Giờ phút này khoảng thời gian đợi điện thoại kết nối dài lâu một cách khác thường, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hạnh phúc, ngay cả âm thanh điện tử lạnh lùng cũng kèm theo đôi ba phần ấm áp.

“Xong việc rồi hử?” Giọng nói dịu dàng của Na Jaemin vang lên trong điện thoại.

Ngay khi Huang Renjun nghe thấy giọng Na Jaemin, toàn bộ mọi cảm xúc không hay ho tích tụ trước đó vì tình huống đột ngột xảy ra hôm nay đều tan thành mây khói hết, chợt cậu có loại cảm xúc không thể đợi thêm, tựa như có thứ đang ở đằng trước chờ cậu bước đến.

“Thời tiết ngày mai thật sự rất đẹp, là ngày tiết trời đẹp nhất trong vài ngày.” Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời xanh thẳm qua khung cửa sổ: “Tớ nghĩ thời tiết đẹp thế này rất hợp để cùng nhau sống đến già, cho nên chúng ta kết hôn đi.”

Cậu biết cảm giác không thể đợi thêm khó hiểu đó là gì, ấy là khát khao về một tương lai sắp có chung với Na Jaemin, chúng đến với khí thế rào rạt, thoắt cái đã quét sạch toàn thân cậu, vây chặt quanh người cậu, chúng hình thành dựa trên xúc động và tình cờ yếu đuối, nhưng lại như mạnh mẽ quấn lấy nhau, hoàn toàn không có kẽ hở.

Cậu biết bản thân cậu không đợi thêm được nữa.

Hết chương 07.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#najun