Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10. Yêu đương sẽ khiến tế bào não giảm bớt khả năng hoạt động

Cuối tháng Chín trời mưa liên tục suốt một tuần liền, sau khi trời trong khô ráo nhiệt độ đột ngột giảm mạnh bảy tám độ, Huang Renjun bị Na Jaemin cứng rắn yêu cầu phải mặc áo khoác dày dặn, mỗi ngày ra khỏi nhà quấn kín mít như con gấu, trải nghiệm cuộc sống mùa đông sớm.

“Anh mặc còn nhiều hơn cả ông nội em nữa.” Park Jisung thấy Huang Renjun hôm nay có thêm một cái khăn quàng cổ so với hôm qua lại không nhịn được châm chọc.

Huang Renjun duỗi tay ra sờ, mím môi cười thẹn thùng: “Nana sợ anh lạnh mà.”

Anh ra nhìn thử xem trên đường có ai quàng khăn len vào cái lúc này không? Em còn thấy trên trán anh lấm tấm mồ hôi rồi kia kìa. Na Jaemin cho rằng anh là người giấy chạm phát sẽ ngã ngay hay sao?
Mẹ kiếp, đồ ngốc khi yêu.

“À phải Jisung, ngày mai em không có hẹn chứ?”

Park Jisung nghĩ ngợi: “Không.”

“Thế thì tốt rồi, mai chúng ta đi ngắm mặt trời mọc nhé.” Huang Renjun cười nói.

“Đi đâu ngắm?”

“Núi Dong, phải đi trước, ở qua đêm rồi hôm sau về.”

Lần này Park Jisung không có cả tâm trạng để châm chọc nữa, hai mắt trợn trừng như quả chuông đồng: “Anh trai, giờ là lúc nào rồi mà anh còn đòi đi leo núi? Lại còn lên núi ngủ một đêm? Anh không sợ nẻ da hay sao!”

Huang Renjun vô tội gãi đầu: “Em sợ lạnh hả?”

Nếu giết người không phạm pháp chắc chắn Park Jisung sẽ vò cậu thành một nắm rồi ném bay qua cửa sổ luôn: “Đây cũng là một chuyện mà!”

“Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc em có đi hay không?” Huang Renjun chẳng buồn tranh cãi tiếp, mất kiên nhẫn hỏi.

“Đi! Ông đây đi!” Park Jisung căm phẫn chống nạnh: “Nhớ chuẩn bị cho em cái lều hai lớp, với cả, việc này có phải do Na Jaemin đề nghị không?”

Huang Renjun xấu hổ một cách thần kỳ: “Phải.”

Na Jaemin, anh không phải người! Mau trả anh Renjun làm việc mạnh mẽ hiên ngang lại cho em!!!

-

Trước khi tan làm Huang Renjun bị sắp xếp làm một ca phẫu thuật khẩn cấp, đến khi cậu ra khỏi phòng phẫu thuật đã là hơn mười giờ tối. Hôm nay là ngày hạn hào của cậu nên cậu không lái xe, giờ này cũng đã hết xe buýt, cậu đang đắn đo xem ra ngoài kia đợi bắt taxi hay đặt trước qua app, chợt thấy có người cực kỳ quen mắt đang ngồi trong đại sảnh bệnh viện, thấy cậu bước tới, đối phương ngẩng đầu, tầm mắt giao nhau, Huang Renjun nhất thời sững sờ tại chỗ.

“Sao... Sao cậu tới đây?”

Na Jaemin đứng dậy khỏi chỗ ngồi khẽ vươn vai duỗi thắt lưng: “Đón cậu về nhà.”

Huang Renjun dẩu môi: “Sao cậu không nói trước với tớ một tiếng, ngộ nhỡ tớ không đi ra từ cổng này thì làm thế nào.”

“Thì đổi thành cậu đến đón tớ, lúc đó cậu về tới nhà phát hiện tớ không có nhà sẽ hỏi xem tớ đang ở đâu, tớ bảo đang ở bệnh viện, cậu bèn quay lại đây đón tớ, tớ thì thế nào cũng được, không sao cả.”

Nói hiển nhiên quá nhỉ. Huang Renjun bị anh chọc cười, đôi mắt lấp lánh ánh nước đều cười cong cong: “Đón tới đón lui mệt mỏi.”

Na Jaemin bước tới cầm tay cậu rồi đặt lên bụng mình, Huang Renjun chợt hết hồn, vội vã muốn rụt tay lại, Na Jaemin càng dùng sức nắm chặt hơn, bĩu môi đầy đáng thương, anh nói: “Sờ thấy không?”

Trong đầu Huang Renjun hiện lên một tình tiết hỏng bét: “Cái... cái gì?”

“Vì đợi cậu cùng về ăn cơm nên bụng tớ xẹp lép cả rồi.”

Huang Renjun cạn lời, huých khuỷu tay vào cái bụng mềm nhũn của Na Jaemin: “Ông đây còn tưởng cậu định nói cậu có thai rồi.” =))))))))))))))

Na Jaemin không tránh nên bụng bị đánh đau, anh ôm bụng, nhìn có vẻ càng đáng thương hơn: “Cậu làm bác sĩ mà sao vẫn tin vào chuyện phi khoa học như vậy!”

“Tớ!” Huang Renjun bị anh chọc tức không thốt được nên lời, nhớ ra cảnh tượng tim đập dồn dập trong lần đầu gặp gỡ người trước mặt, Huang Renjun chỉ muốn gào thét ấn tượng đầu tiên toàn giả dối cả thôi, hồi đầu cậu mắt mù cỡ nào mới cho rằng người này như đóa hoa thủy tiên trắng muốt chẳng vương chút bụi hồng trần? Rõ ràng chỉ là một em bé to xác vừa ngây thơ vừa thích nhõng nhẽo, hình tượng nam thần theo mây về nơi cuối trời hết cả không còn thừa một mẩu nào rồi!

Không thèm để ý đến đối phương nữa, Huang Renjun quay người đi thẳng, Na Jaemin lập tức lon ton đuổi theo.

“Vậy rốt cuộc cậu có ăn cơm cùng tớ không?”

“Không ăn!”

“Ui? Tuyệt tình quá!”

“Hứ!”

“Tớ làm sủi cảo, vẫn chưa luộc nữa.”

“... Nhân gì?”

-

Lúc Na Jaemin đi đón Huang Renjun, trong nhà chỉ để một ngọn đèn nhỏ, cả tòa nhà chìm vào màn đêm đen tối, chỉ có ánh đèn vàng ấm áp từ ngọn đèn nhỏ kia sáng ngời khác thường, như thể giữa bầu trời đột ngột có thêm một vầng trăng. Huang Renjun nhìn mà thấy ngọn đèn mang theo hơi ấm rọi thẳng vào lòng mình, rọi đến chỗ nào ấm áp lan tràn chỗ đó. Nếu nói giấy chứng nhận kết hôn là vật chứng minh bạn không còn độc thân, vậy thì giờ phút này hơi ấm bao vây quanh tim cậu chính là thứ chứng minh tình cảm. Ánh đèn không chỉ đơn thuần là công cụ chiếu sáng, sự tồn tại của nó nhắc nhở Huang Renjun, toàn bộ mọi thứ đang xảy ra đều là sự thật, nơi đó có người đang đợi cậu.

Trước khi ông bà Na đến, Huang Renjun còn rất mơ hồ với khái niệm “gia đình”, có thể độc thân nhiều năm quen rồi, bố cậu lại là một người đàn ông cởi mở, niềm vui quanh năm là được du lịch vòng quanh thế giới với bạn bè, hoàn toàn không quan tâm chuyện cậu có về nhà hay không, bởi vậy đã lâu lắm rồi cậu không được trải nghiệm cảm giác cuộc đời mình và cuộc đời người khác có sự trùng hợp và va chạm. Mà Na Jaemin đột ngột xâm nhập khiến Huang Renjun có cảm nhận khác biệt, cuộc đời cậu không còn là cuộc đời của riêng mình cậu nữa, nỗi lòng được sẻ làm đôi, niềm vui, nỗi buồn, cảm động, sợ hãi... tất cả đều có đối phương san sẻ một nửa, mọi thứ được chia nhỏ, mọi thứ cũng được tăng lên gấp bội. “Về nhà” đã trở thành mệnh lệnh bí mật kết nối cậu và Na Jaemin, nơi này là nhà của cậu và Na Jaemin, cả hai là người thân của nhau.

Na Jaemin rảo bước trên đường rất vững, dưới đất có bóng hai người được đèn đường kéo dài, Huang Renjun cúi đầu cười, vươn tay nắm chặt tay Na Jaemin.

Buổi tối Huang Renjun đã ăn cơm ở bệnh viện nhưng về nhà Na Jaemin vừa bật bếp con sâu ham ăn đã bị mùi sủi cảo thơm lừng khơi ra, Na Jaemin nấu ăn luôn biết định lượng, hai người cùng luộc năm mươi cái sủi cảo, sức ăn của anh và Huang Renjun bình thường không nhiều, nhưng có lẽ hôm nay bầu không khí tốt, hoặc giả Huang Renjun làm phẫu thuật nên mệt, chỉ mình cậu đã ăn hết bốn mươi cái, Na Jaemin ăn mấy cái rồi thấy cậu liếm môi như thể chưa no, chỉ đành đưa hết chỗ còn lại cho cậu, Huang Renjun nói vài câu khách sáo sau đó lại cầm đũa lên ăn thêm năm cái nữa.

“Ui, không ăn nổi nữa.” Huang Renjun vén áo lên để lộ cái bụng tròn vo như quả bóng da cỡ nhỏ: “Xin lỗi nha, ăn hết mất của cậu rồi, hình như trong tủ lạnh vẫn còn mì sợi, nếu thật sự không ổn thì tớ đi nấu mì cho cậu nhé.”

“Ban nãy ai nói không ăn đêm ấy nhỉ?” Na Jaemin thấy buồn cười bèn hỏi.

“Ai nói? Bao giờ?” Huang Renjun giả bộ như thật: “Thần kinh, “dân lấy cái ăn làm trọng”, không ăn cơm sao mà chịu được!”

Na Jaemin không ngờ cậu nhóc này điên lên còn chửi luôn cả mình, anh lắc đầu tặc lưỡi mấy tiếng, đứng dậy thu dọn bát đĩa trên bàn: “Đám con gái ở bệnh viện thích thầm cậu có biết cậu ăn nhiều vậy không?”

(Dân = Min, tên Jaemin)

“Cậu biết là được rồi.” Huang Renjun cười hihi sáp đến sau lưng Na Jaemin rồi vòng tay ôm anh từ sau, vùi đầu vào sau gáy anh dùng sức dụi mấy cái: “Vậy tớ đi tắm trước rồi đi ngủ nhé, vất vả cho cậu rồi Nana.”

Na Jaemin bắt đầu thầm mặc sức mắng chửi bản thân hồi đầu xúc động một lòng một dạ chỉ muốn kết hôn với người trước mắt.

Đến khi Na Jaemin lòng đầy hờn giận thu dọn bếp núc xong xuôi bước vào phòng ngủ, Huang Renjun đang cuộn mình trong chăn cười hihi haha, Na Jaemin đi đến cạnh cậu khẽ đá cậu một cái: “Cậu nói buồn ngủ cơ mà?”

Huang Renjun lăn sang một bên nhường chỗ cho anh: “Đang đợi cậu đó.”

Na Jaemin kéo một góc chăn nằm vào, cố tình kề sát bàn chân lạnh ngắt vào cẳng chân lộ ra ngoài của Huang Renjun, Huang Renjun bị lạnh lăn sang một bên, lăn ra ngoài lạnh lại chui vào chăn, Na Jaemin thuận tiện dùng hai bắp đùi kẹp chặt cậu, tay cũng không ngoan kéo người vào lòng mình, như con gấu bông cỡ lớn vậy.

“Này, tớ tố cáo cậu vô lễ bây giờ.” Huang Renjun vươn một ngón tay ra chọc vào bả vai Na Jaemin.

Na Jaemin không quan tâm, nhắm mắt ôm cậu chặt hơn: “Tố cáo đi, mai đi tố cáo luôn.”

“Tớ nói cho mà hay, ngày mai còn phải leo núi, cậu đừng có nghĩ bậy bạ.”

“Nằm im.” Giọng Na Jaemin nghe có chút mệt mỏi: “Tớ chỉ ôm thôi.”

Huang Renjun bĩu môi, tựa đầu vào ngực Na Jaemin, xương cứng khiến trán cậu đau, tên này gầy thật đấy, Huang Renjun nghĩ bụng. Có vẻ Na Jaemin mệt thật, chẳng mấy chốc đã vang lên tiếng hít thở đều đặn, Huang Renjun bị anh ôm không dám cử động chỉ sợ làm anh tỉnh, nhưng rồi lại cảm thấy tư thế này đè cổ cậu khó chịu, sợi tóc mềm mượt lướt qua cằm Na Jaemin, Na Jaemin mơ màng mở mắt, không hỏi gì mà trực tiếp vơ một cái gối kê dưới đầu Huang Renjun, sau đó lại lần nữa nhắm mắt ngủ.

Một loạt hành động khiến Huang Renjun dở khóc dở cười, đến cả chuyện ngộ nhỡ Na Jaemin nói với mình “Tớ chỉ cọ thôi không vào đâu” phải đáp lời ra sao cậu đều nghĩ xong cả rồi, nào nhờ người ấy đã nói không động thì thật sự không động, không sai lệch một li nào, chuẩn xác tuyệt đối. Vừa ngạc nhiên lại vừa cảm động, cậu thích một Na Jaemin chính nhân quân tử như vậy, không liên quan đến cách làm việc cứng nhắc mà là tôn trọng. Đột nhiên lại mê trai, nhân lúc Na Jaemin ngủ say Huang Renjun khẽ hôn lên cằm anh một cái, sau đó đỏ mặt vùi vào lòng anh rồi nhắm mắt ngủ.

-

Sáng sớm hôm sau báo thức còn chưa vang mà chuông cửa đã kêu trước, Lee Donghyuck sợ quấy rầy hàng xóm nên không đứng ngoài hành lang kêu gào, Huang Renjun nhìn sương mù dày đặc bên ngoài trời, cảm thấy mình đúng điên rồi mới đồng ý với Na Jaemin đi ngắm mặt trời mọc. Nhưng chuyện đến nước này có hối hận cũng muộn rồi, Lee Donghyuck và Lee Jeno thuận tiện đón luôn cả Park Jisung trên đường đến đây, mấy người trang bị đầy đủ đứng trong phòng khách đợi hai người, Huang Renjun và Na Jaemin cấp tốc rửa mặt thay quần áo, bữa sáng không kịp ăn đã bị cả đám ồn ào đòi xuất phát.

Na Jaemin sợ Huang Renjun đói nên xuống đến dưới lầu đã mua sữa đậu nành và bánh quẩy, Lee Jeno lái xe, Lee Donghyuck ngồi ghế lái phụ, Park Jisung cùng Na Jaemin và Huang Renjun ngồi ghế sau đã khóc không ra nước mắt nghĩ bụng vì sao người chịu bi thương cứ mãi là nó.

Kế hoạch của cả bọn là lên núi trước, buổi chiều tìm một vị trí thích hợp để ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi để dựng lều trại, mắc giá nướng thịt, tưởng tượng thôi đã thấy tuyệt vời.

Nhưng sương mù trên núi còn dày hơn dưới núi, cả bọn leo hết hơi lên núi, đi được nửa đường đã bị sương mù làm mắt mũi cay xè, Lee Donghyuck ôm lều gian nan đi về phía trước, vừa đi vừa chửi: “Thằng nào bảo hôm nay trời đẹp đấy? Bước ra xem nào, nhất định ông đây sẽ đập chết luôn.”

“Na Jaemin nói đấy.” Lee Jeno thành thật khai báo.

“Rõ ràng dự báo thời tiết nói hôm nay đẹp trời mà.” Na Jaemin tự thanh minh cho chính mình.

“Dự báo thời tiết còn không đáng tin hơn cả miệng lưỡi đàn ông.” Park Jisung vất vả gạt nhánh cây phía trước ra, thở hồng hộc nói.

“Ai bảo trời không đẹp, chẳng phải vẫn đẹp lắm thôi.” Huang Renjun thấy Na Jaemin bị cả bọn xúm vào châm chọc nên không vui: “Lát nữa chúng ta lên đến đỉnh núi thì sương mù sẽ tan hết, đến lúc đó dựng lều cũng không hề muộn.”

Na Jaemin cảm động nhìn Huang Renjun: “Injunie...”

Huang Renjun cười hiền từ: “Có điều Jaemin này, lần sau phải cẩn thận, đừng tin dự báo thời tiết.”

Tiếng cười bùng nổ của Lee Donghyuck vang xa tám trăm dặm.

Có điều tiết trời vẫn rất đẹp, đợi cả bọn leo được đến đỉnh núi, sương mù buổi sáng cũng tan đi nhiều rồi, Lee Donghyuck và Park Jisung đồng thời nghịch ngợm, ném hết lều bạt xuống đất rồi mệt mỏi nằm lăn xuống, Huang Renjun thuận tiện đạp vào người Park Jisung một phát, chỉ nhận được một tiếng ừ hứ không mặn không nhạt của thằng bé, xem chừng thật sự mệt mỏi quá rồi.

“Còn dám cười anh thể lực kém nữa không.” Huang Renjun ngồi xổm xuống bên cạnh thằng bé, nói đầy ghét bỏ.

“Không cười, không bao giờ cười nữa.” Park Jisung mệt mỏi xua tay: “Em thừa nhận mình yếu nhất quả đất.”

“Anh thấy Lee Donghyuck còn yếu hơn chú đấy.” Na Jaemin cười tiếp lời.

“Tôi cũng thấy thế.” Lee Jeno lại lần nữa phụ họa.

“Họ đều cảm thấy thế thì tôi cũng thấy thế đi.” Huang Renjun nói.

Lee Donghyuck thấy cả bọn ai nấy đều chỉ biết đến bản thân, giơ ngón giữa quay một vòng, sau cùng cam chịu nhấc tay: “Được rồi, tôi thừa nhận.”

Giờ đến lượt tiếng mọi người cười Lee Donghyuck vang xa tám trăm dặm.

Leo núi là chuyện cực kỳ hao tổn sức lực, cả đám đều chưa ăn sáng, đày đọa nhau cả buổi sáng giờ đều đói mốc meo, nhưng cả trại lẫn giá nướng đều chưa dựng được, mấy người bàn nhau quyết định phái hai người đi hái hoa quả trước, những người khác ở lại dựng lều và dựng giá nướng. Việc phân tổ nhanh chóng hoàn thành, Huang Renjun và Lee Donghyuck thích hái hoa quả. Trên người cả hai còn đeo hai cái giỏ, đi xa dần trong ánh mắt trông mong của ba tên còn lại, tương đối có kiểu tư thế không hái sạch hoa quả khắp cả ngọn núi này sẽ cương quyết không quay về.

Không khí trên núi đã không còn ẩm thấp như lúc vừa mới lên đến nơi, nhưng mặt đất vẫn ẩm, mặc dù Huang Renjun và Lee Donghyuck đã cố hết sức đi thật chậm rãi nhưng vẫn không cẩn thật trơn trượt vài lần.

“Ôi chao ông nội của tôi ơi.” Sau một lần Huang Renjun lại trượt chân thậm chí suýt chút nữa đầu còn dúi vào bụi cỏ ven đường, Lee Donghyuck ôm chặt cánh tay cậu không dám buông: “Cậu cẩn thận đừng để ngã nữa, cậu theo tôi đi hái hoa quả về mà cả người toàn bùn đất chắc Na Jaemin đòi ăn tươi nuốt sống tôi mất.”

“Không đến mức đó chứ, cậu ấy nào có dữ như vậy?” Huang Renjun vịn vào người Lee Donghyuck đứng chắc chắn, cười ngây ngô nói.

“Cậu ta? Cậu tưởng cậu ta hiền lắm sao.” Lee Donghyuck lườm đối phương: “Cậu ta giả vờ tốt trước mặt cậu thôi, bình thường gài bẫy tôi với Lee Jeno không ít đâu.”

Huang Renjun thấy rất hứng thú với một Na Jaemin mà cậu không biết, nghe Lee Donghyuck nói vậy, trong mắt cậu lập tức lấp lánh đầy sao: “Donghyuck, cậu quen Na Jaemin lâu lắm rồi nhỉ, kể cho tôi nghe chuyện ngày trước của cậu ấy được không?”

“Ngày trước? Hình như ngày trước chẳng có gì đáng kể hết, cậu ấy thật sự không phải người có nhiều chuyện xưa, không có khát khao hoài bão, phần nhiều là cảm giác đi bước nào tính bước đó.” Lee Donghyuck suy nghĩ cẩn thận rồi lại nói: “Nhưng kết hôn với cậu là chuyện mà tất cả chúng tôi đều không ngờ tới, cậu cũng biết đấy, trước đây quan hệ giữa cậu ấy với người nhà không tốt lắm, bị một tên khốn... Xin lỗi, là cái tên bạn trai cũ của cậu ấy, bị cậu ta làm tổn thương xong thì suốt ngày rêu rao không tin tưởng tình yêu, nhưng sau khi gặp được cậu lại khác hẳn, tôi quen cậu ấy hơn chục năm trời, lần đầu tiên biết Na Jaemin cũng có một mặt quyết đoán đến vậy.”

“Tuy cậu ấy không cố ý kể với bọn tôi nhưng bọn tôi đều cảm nhận được, kiểu như có một loại cảm giác... cậu ấy bất thình lình sống lại ấy, cậu hiểu không?” Lee Donghyuck dừng bước, nghiêm túc nhìn Huang Renjun: “Nói thế này có thể hơi già mồm nhưng Renjun à, tôi và Lee Jeno với tư cách bạn thân của Na Jaemin thật lòng biết ơn cậu đã xuất hiện trong đời cậu ấy.”

“Cậu ấy không nên sống trong bóng tối xưa kia mà nên sống dưới ánh mặt trời, chính cậu đã dẫn cậu ấy đến dưới ánh mặt trời.”

Huang Renjun sững sờ, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng thì ra mình đóng vai trò quan trọng đến vậy trong thế giới của Na Jaemin, anh luôn hờ hững lạnh nhạt thể hiện nỗi đau của bản thân, Huang Renjun thật sự cho rằng anh không đau khổ, nhưng sự thật không phải vậy, nỗi đau chân chính sao có thể dễ dàng bị xóa nhòa được. Tình yêu mạnh mẽ của Na Jaemin thực ra là một cách thể hiện cảm giác không an toàn, anh có đầy rẫy những hoang mang kích động nhưng cậu luôn phân loại nó thành bất ngờ và trùng hợp, thật sự phụ lòng anh rồi, cứ như tên ngốc vậy. Huang Renjun xót xa, bất kể là Na Jaemin giả bộ hoàn toàn không bị tổn thương trước mặt mình hay là cậu bất cẩn lơ là, đều như tên ngốc vậy.

Ánh nắng chiếu tới, rọi vào mi mắt Huang Renjun ngứa ngáy, cậu nheo mắt lại, chỉ muốn chạy ngay về nơi cắm trại, cậu rất muốn ôm Na Jaemin.

-

Buổi tối chia lều không có gì để dị nghị, Huang Renjun và Na Jaemin một lều, ba người còn lại một lều. Gió đêm lạnh lẽo tràn về, cả đám ăn cơm xong vội vã chui hết vào lều, ban ngày đều mệt mỏi kiệt sức, tối đến một cái tranh nhau đi ngủ, chẳng mấy chốc cả hai lều đều không còn âm thanh gì nữa.

Khi Na Jaemin tỉnh giấc Huang Renjun đã dậy rồi, tư thế bắt chước theo kiểu gấu ôm của Na Jaemin lúc ở nhà, sáng sớm mặt trời vẫn chưa lên, mặt Huang Renjun chìm trong bóng đêm, chỉ có đôi mắt sáng ngời lấp lánh.

“Sao hả? Không tố cáo tớ vô lễ nữa à?” Na Jaemin cười hỏi cậu.

“Cậu tố cáo tớ đi, tớ không sợ.” Huang Renjun ôm Na Jaemin chặt hơn: “Có bị bắt cũng phải làm quỷ phong lưu.”

“Này, cậu như vậy làm tớ thấy tan vỡ ảo tưởng lắm đấy, trong lòng tớ cậu vẫn là học sinh trung học đáng yêu ngoan ngoãn, hiện giờ tớ lưu tên cậu trong danh bạ vẫn là em bé đấy.”

“Yên tâm đi tính cách giả định của cậu trong lòng tớ đã sụp đổ lâu rồi.” Huang Renjun cười nói: “Tính cách giả định không đáng tin, toàn là giả thôi.”

“Mau dậy thu dọn nào, mặt trời sắp mọc rồi.” Na Jaemin giục cậu.

“Đợi chút.” Huang Renjun kéo anh lại: “Na Jaemin, tớ quyết định rồi, chúng ta nên tôn trọng thân phận bạn đời sau khi kết hôn.”

Na Jaemin không hiểu gì nhìn vào cậu: “Ý cậu là sao?”

“Tối qua tớ đã lên mạng tra thử vợ chồng... ặc... chồng chồng mới cưới nên làm gì, kết quả tớ không hài lòng lắm nên đã tự lập một kế hoạch, bắt đầu từ hôm nay chúng ta hãy làm theo kế hoạch đó.”

Na Jaemin ngu ngơ nhận điện thoại Huang Renjun đưa cho, quả nhiên trong bản note viết đầy ắp các điều, gì mà trước khi ngủ phải nói chúc ngủ ngon với nhau, không được nhắc tới bạn trai cũ trước mặt đối phương, thi thoảng phải chuẩn bị hoa tươi ánh nến làm một buổi hẹn hò tràn ngập lãng mạng... Đủ mọi thể loại ít nhất phải hơn chục điều, Na Jaemin dụi mắt, nhìn Huang Renjun như không xác định: “Cái này có tác dụng gì?”

“Điều hòa cân bằng!” Huang Renjun khẽ vỗ lên trán Na Jaemin, như đang trách anh chẳng hiểu tình cảm: “Tớ thích cậu, cậu cũng thích tớ, chúng ta hãy dùng những điều này để thể hiện tình cảm mình dành cho đối phương.”

“... Không cần phải thế chứ.” Na Jaemin co giật khóe môi.

“Không được! Tớ nói cần là cần!” Huang Renjun đột ngột nóng nảy: “Bình thường cậu tốt với tớ như vậy mà tớ không có gì báo đáp cậu, nói chung cậu cứ kệ đi, tớ nhất định phải chứng minh tớ thật sự rất thích cậu!”

Bày tỏ thật thẳng thắn. Na Jaemin cho rằng chắc chắn Huang Renjun lại nổi điên rồi, nhưng anh yêu cái sự “nổi điên” của Huang Renjun, em bé nhíu mày sầu não chỉ vì chuyện “tình cảm tớ thể hiện ra luôn không bằng cậu nên cảm thấy rất áy náy” làm Na Jaemin như giẫm vào tầng mây mềm mại, niềm vui ngấm từ ngoài da vào tận tim gan ngập tràn. Anh dẩu môi, hất cằm giả vờ bình tĩnh hỏi: “Thế cậu định bày tỏ như thế nào?”

“Bắt đầu từ điều thứ nhất, mỗi sáng phải trao cho đối phương một nụ hôn chào buổi sáng.”

“Ê, đợi...”

Na Jaemin còn chưa kịp nói xong đã bị Huang Renjun kéo đầu xuống hôn, nhưng dường như Huang Renjun quá mức căng thẳng nên dùng hơi nhiều sức, môi và môi đụng vào nhau, Na Jaemin cảm giác như răng mình đập vào môi trên yếu ớt, thậm chí còn có loại xúc động muốn liếm thử xem răng cửa còn lành lặn hay không. Nụ hôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#najun