03. Ỷ lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Vì sao muốn học thói xấu?” Na Jaemin xưa nay quen giải quyết mọi việc bằng nắm đấm và sức mạnh, dịu dàng kiên nhẫn hiếm có một lần với một Huang Renjun như thế này, thấy đối phương chỉ cúi đầu không nói, hắn quay người lại buông tiếng thở dài, giống như hết cách, trước tiên dẫn người rời khỏi phòng hút thuốc đến nhà vệ sinh rửa mặt.

Na Jaemin biếng nhác khoanh tay nghiêng người dựa vào cửa nhà vệ sinh, đề phòng có người đi vào. Điếu thuốc ban nãy chưa kịp hút được kẹp trên mang tai, giày da đạp đạp dưới đất tạo ra âm vang.

“Huang Renjun, vì sao muốn học thói xấu? Vì học hành chán quá sao?” Na Jaemin nhìn chằm chằm Huang Renjun trong gương, lại hỏi lần nữa, cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa, nhưng vẫn hơi gượng gạo còn mang theo ý trêu chọc, làm Huang Renjun mím môi tương đối bất mãn.

“Chẳng có lý do gì cả, chỉ muốn thử xem cách sống của học sinh hư liệu có hợp với tôi hơn không?” Huang Renjun điều chỉnh cảm xúc, hắng giọng, để tỏ rõ khí thế không hề yếu, cậu cũng bắt chước Na Jaemin khoanh hai tay trước ngực, nghiêng đầu giả vờ ngầu nhìn ngược lại đối phương.

“Đừng nhỏ mọn như thế được không Na Jaemin. Dẫu sao cũng từng là bạn cùng lớp, dạy tôi đi mà, tôi mời cậu ăn cơm được chưa?” Cậu tự cho rằng giọng mình rất dữ, có thể tương đương khí thế với Na Jaemin, nhưng vừa nói đến ăn cơm một cái, bụng của Huang đại ca kêu lên một tiếng rất mất mặt, xấu hổ không kiềm chế được.

Để che giấu xấu hổ, Huang Renjun khẽ ho mấy tiếng, sau đó lại vô thức cúi đầu sờ tai nóng bừng.

Na Jaemin thấy buồn cười nhưng để giữ thể diện cho người trước mặt, hắn chỉ đành cắn môi nhịn xuống, làm ra vẻ nghiêm túc, túm người đi xuống lầu tìm quán ăn cơm.

“Làm gì đấy?” Huang Renjun mất mặt, bị Na Jaemin nắm mũ kéo ra khỏi quán nét nên không vui cho lắm.

“Bước đầu tiên học thói xấu, ăn cơm.” Huang Renjun quả thật hơi đói, không tiếp tục cứng đầu nữa mà im lặng đợi thịt nướng. Chỉ vào lúc gọi món, cậu đổi coca mà Na Jaemin gọi thành hai chai rượu soju.

Khi điện thoại Huang Renjun để trên bàn rung đến lần thứ ba, Na Jaemin vẫn luôn im lặng đảm nhiệm vai trò bảo mẫu ngồi bên cạnh nướng thịt mới nhiều chuyện hỏi một câu.

“Không định nghe điện thoại sao?”

Huang Renjun liều mạng uống nửa chai soju, đưa mắt liếc Na Jaemin một cái, rồi cầm điện thoại đi ra cửa, xoay người đi vào con hẻm hút thuốc cạnh đó, biến mất khỏi tầm mắt Na Jaemin.

Cậu vừa định nghe điện thoại thì điện thoại vẫn rung liên hồi chợt yên tĩnh, đổi thành một tiếng “tinh” vang lên, một tin nhắn nhảy ra.

[Junjun, mẹ và chú Jin cùng đến thành phố C có chút chuyện, chuyển tiền vào thẻ của con rồi, tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé.]

Cậu ra sức đạp một cái vào bức tường trước mặt, lục tìm thuốc lá trong túi, khi cậu muốn xin mồi lửa từ người bên cạnh thì lại trông thấy Na Jaemin cầm kẹp gắp thịt nướng còn đang đeo tạp dề để chắn dầu mỡ, người đó hơi ngốc đứng ngoài đầu hẻm thò đầu vào nhìn trộm về phía mình.

“Làm sao?” Huang Renjun cất thuốc lá đi, giận dữ nhìn ra đầu hẻm gào lên.

“Thì... thịt nướng phải tranh thủ ăn lúc nóng, chứ để nguội rồi thịt cứng ăn mắc răng.” Na Jaemin đứng thẳng người lên, nhoẻn miệng cười với cậu, để hở hàm răng trắng muốt làm người ta đau cả mắt. Huang Renjun thấy nụ cười vô tâm vô phế như vậy thì hơi ghen tị.

Tại sao lại có người có thể trưởng thành thoải mái không cần buồn lo thế nhỉ?

Huang Renjun vừa ngồi về chỗ, trong bát chất đầy thịt ba chỉ ngấm dầu mỡ mới nướng chín, cậu ngẩng đầu nhìn Na Jaemin rồi lại cúi đầu, máy móc lặp đi lặp lại hành động nhét thịt vào miệng nhai nuốt.

Thịt nguội rồi, hơi cứng, cậu cũng chẳng biết mùi vị ra sao, chỉ lo nhét đầy mồm, hai má phồng lên, nhưng dường như bị nghẹn không nuốt được, cậu cầm chai rượu bên cạnh tu ừng ực hết nửa chai soju, nuốt chỗ thịt kia xuống.

Khi Na Jaemin nói xong chuyện tin nhắn, ngẩng đầu cướp chai rượu thì đã muộn, chai soju vỏ xanh lá cây đầu tiên đã thấy đáy đặt dưới chân, một nửa chai thứ hai cũng trôi vào bụng. Cô chủ quán cũng đến quan tâm hỏi han, bảo cậu uống chậm thôi, nhưng cậu chỉ tóm tay áo Na Jaemin vươn tới. Na Jaemin phát hiện người này không thích tiếp xúc cơ thể, túm người cũng chỉ túm vào tay áo.

Huang Renjun cắn miệng chai bị Na Jaemin cướp đi không chịu nhả, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Na Jaemin bằng ánh mắt mơ màng, Na Jaemin nghĩ đến cảnh trong phim đen, nữ chính quỳ dưới đất khẩu giao, đôi môi căng mọng đỏ thắm, đầu lưỡi liếm miệng chai tròn, đảo quanh nơi đó, có chất lỏng chảy ra bên mép, ánh mắt mập mờ khó hiểu. Nghĩ mấy giây, hắn giật cả nảy, thầm tự chửi mình vô liêm sỉ.

Thuận tiện dùng thêm chút sức, cạy chai rượu ra khỏi miệng Huang Renjun, hàm răng trắng muốt đều tăm tắp va vào thân chai cứng tạo ra vài nốt nhạc trong trẻo. Đi kèm với Huang Renjun sau khi say rượu còn có mèo nhỏ hầm hừ mê rượu thích ăn vạ.

“Huang Renjun, hôm nay là thứ Năm, mai là thứ Sáu, ngày thứ Sáu của tuần cuối cùng mỗi tháng phải làm gì?” Na Jaemin dứt khoát kéo ghế từ vị trí đối diện đến ngồi bên cạnh Huang Renjun, cậu thực tập sinh học thói xấu uống một chai rưỡi soju liền vạ vật nghiêng ngả không cách nào tìm được trọng tâm, cho cậu dựa vào người mình.

Bất thình lình Huang Renjun rùng mình một cái, nửa người phía trên đột ngột thẳng dậy, duỗi một ngón tay ra ấn vào huyệt Thái Dương của mình làm động tác tự hỏi, mắt chớp chớp hai cái, bảo Na Jaemin nhắc lại câu hỏi lần nữa.

Ngẫm nghĩ rồi chợt biết câu trả lời, còn giơ tay lên rất có dáng vẻ học sinh chăm ngoan.

“Tôi biết! Thứ Sáu có cuộc thi tháng!” Tự dưng cậu bật cười to tiếng, rồi lại ngã vào người Na Jaemin, cứ nhất định hỏi hắn cậu trả lời đúng rồi có phải không.

“Phải, đúng rồi, học sinh giỏi ơi, ngày mai phải thi, hôm nay cậu say rượu, mai cậu muốn giải phóng bản thân đấy à? Giáo viên mà biết là tôi đưa cậu đi uống rượu lại chẳng lột quần áo tôi treo lên cột cờ thị chúng.”

Huang Renjun mơ màng suy ngẫm dáng vẻ Na Jaemin cởi quần áo treo lên cột cờ, buồn cười đấy, thế là cậu phì cười haha.

“Bước đầu tiên học thói xấu, thụt lùi 100 hạng! Anh Renjun đây chẳng có không gian tiến bộ, chứ không gian thụt lùi thì rộng bao la! Vừa vặn để bà Lee đi tìm mẹ tôi, xem bà ấy có tìm được ra mẹ tôi hay không. Mẹ tôi bận hẹn hò yêu đương rồi, không rảnh quan tâm tôi đâu!” Cánh tay buông thõng bên dưới của Huang Renjun bỗng dưng bơi bơi, lắc la lắc lư, Na Jaemin túm cũng không được.

“Phải rồi, anh Renjun giỏi nhất.” Gì chứ, mẹ yêu đương, nghi ngờ nửa câu sau không hỏi, hắn biết đó là việc nhà của Huang Renjun, bản thân không nên lắm lời, nhưng hắn láng máng cảm nhận được, thời kỳ nổi loạn hậu thanh xuân đến bất thình lình của bạn học sinh giỏi có thể liên quan đến việc này.

Huang Renjun say rượu trở nên nhiều lời, bắt đầu mười vạn câu hỏi vì sao hết sức khó hiểu.

“Cậu không học hành gì cơ mà, sao nhớ rõ thời gian thi thế?”

“Không học chứ có phải không thi đâu, học sinh giỏi. Tôi cũng phải chuẩn bị trước khi thi, giả vờ giả vịt một tí.”

“Bước đầu tiên học thói xấu, có phải nên bỏ làm bài tập?”

“Đừng đổ oan cho tôi thế, sáng nào tôi chẳng phải dậy sớm đi chép bài tập. Ít nhất cũng phải nộp đủ.”

“Vậy buổi tối cậu về nhà muộn thế này mà bố mẹ cũng không quản hả? Ngầu thế.”

“Tôi sống một mình, ngầu lắm đúng không. Anh Na ngầu mà.”

Một hỏi một đáp, tiêu phí thời gian tương đối, quán thịt nướng chuẩn bị dọn hàng đóng cửa. Na Jaemin lên quán nét trên tầng lấy đồ của hai người cầm xuống, chuẩn bị đưa Huang Renjun về nhà.

Phỏng chừng do uống rượu quá nhanh, men rượu bốc lên thiêu đốt bụng, Huang Renjun co ro một nắm con con, ôm đầu gối ngồi cạnh cột đèn đường, một tay chống má, ngẩng đầu nhìn về phía Na Jaemin, bộ dạng vừa tội nghiệp vừa đáng thương.

“Đi nào học sinh giỏi, tôi đưa cậu về nhà.” Na Jaemin giơ một tay ra định kéo người đang ngồi chổm hổm dưới đất, nhưng người kia vồ vào không khí nghiêng về trước quỳ dưới đất, ôm chân hắn.

Quả là một tư thế tệ hại. Na Jaemin lại nghĩ ngợi lung tung, sau đó tự chửi mình bỉ ổi thêm lần nữa.

Nửa lôi nửa kéo người ngồi lên xe máy, hỏi địa chỉ nhưng cứ mãi không hỏi được.

“Nhà ở đâu thế? Học sinh giỏi, đưa cậu về nhà xong tôi cũng phải về nhà nữa.”

“Cậu ở đâu thì về sau tôi ở đó.” Huang Renjun nhỏ giọng lẩm bẩm sau lưng hắn.

“Cái gì?” Suýt chút nữa Na Jaemin giẫm chân không chắc, xe máy lảo đảo một cái.

“Tôi nói! Tôi ỷ lại vào cậu rồi Na Jaemin!” Na Jaemin quay đầu lườm Huang Renjun, người ngồi phía sau tự biết mình sai nên ấm ức cúi đầu, mềm mại đổi cách xưng hô khác làm Na Jaemin sướng cười phớ lớ.

“Thu nhận tôi đi mà, anh Na.”

Hết chương 03.
Hết phần Thượng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#najun