Chương 07. Rửa núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm nay anh nhỏ rất vui."

La Duẫn Xán nói bên tai cậu.

"Ừ."

Trong bữa tối La Duẫn Xán khoa trương hơn mọi ngày, ở độ tuổi của nó không thể chịu cảm xúc mạnh, nếu không sẽ phải trút ra bằng cách cười to hoặc hét lớn.

Hoàng Nhân Tuấn và La Tại Dân ngồi trên ghế sofa xem phim, Duẫn Xán nhún nhún nhảy nhảy trong lòng hai người, đây là cái gì, vì sao cô kia lại nhảy, con cũng muốn nhảy, công viên này đẹp quá, lần sau con cũng muốn đi, nó cứ bô lô ba la không ngừng.

Duẫn Xán đột nhiên sa sút tinh thần, dường như nó chơi mệt rồi nên bắt đầu yên lặng, ngoan ngoãn ngồi giữa Hoàng Nhân Tuấn và La Tại Dân, sau đó giơ bàn tay nhỏ bé nắm tay Hoàng Nhân Tuấn, nhẹ nhàng vuốt ve trong vô thức.

Mười phút sau nó bắt đầu bồn chồn lo lắng, trượt khỏi ghế sofa lục lọi khắp nhà, bàn uống nước, máy chiếu, ngăn tủ, lật tung hết một lượt, La Tại Dân hỏi nó đang làm gì thế, Duẫn Xán quay đầu ngơ ngác nhìn, nó nói không biết.

Duẫn Xán quay lại ngồi bên cạnh Hoàng Nhân Tuấn, vô duyên vô cớ rơi nước mắt, làm La Tại Dân sợ đến mức tưởng nó khó chịu trong người, vội vàng đi lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ cơ thể cho nó.

36,5 độ C, bình thường.

"A Nan sao vậy?"

Hoàng Nhân Tuấn nghiêm túc nhìn vào mắt nó.

Đôi mắt Duẫn Xán như nước triều dâng ngoài biển, chảy ra ngoài không cách nào kiềm chế.

Linh tính của trẻ con. Mặc dù nó không nói nhưng Hoàng Nhân Tuấn nhận ra dự cảm chẳng lành đang được đè nén trong mắt nó.

Điện thoại đổ chuông, Hoàng Nhân Tuấn nhận được tin, câu nói cuối cùng của bố cậu: "Chăm sóc bản thân cho tốt, đừng day dứt mãi chuyện trong quá khứ nữa."

Hoàng Nhân Tuấn không kịp đáp lời, đây là đoạn ghi âm của bệnh viện, sau cơn kích động tột độ bố cậu gắng chắp ghép được mấy chữ.

Thời gian qua đời là mười phút trước, bệnh viện đã thực hiện đủ mọi phương pháp cấp cứu, ghi hình từ đầu đến cuối để người nhà yên tâm, video đã được gửi vào hòm thư điện tử của Hoàng Nhân Tuấn.

"Có lẽ không phải triệu chứng bình phục, chỉ là hồi quang phản chiếu*."

(* Hồi quang phản chiếu là một từ Hán Việt, sự minh mẫn cuối (terminal lucidity), lời tạm biệt cuối (one last goodbye), vốn để chỉ hiện tượng ánh sáng phản xạ lúc mặt trời sắp lặn khiến bầu trời trở nên sáng hơn trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tối đi, từ hiện tượng này người ta sử dụng cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời. Đây cũng là một từ trong Phật giáo. - Theo Wiki.)

Bác sĩ rất áy náy, cũng rất lấy làm tiếc.

"Chúng tôi đã cố hết sức rồi, thành thật xin lỗi, mong cậu nén đau thương."

Hoàng Nhân Tuấn ngỡ ngàng nhìn La Tại Dân, bộ phim đang chiếu danh đề cuối phim, những dòng chữ trắng ảm đạm chạy trên nền màn hình màu đen. Hai người nhìn vào mắt nhau vài giây, cùng bối rối.

Người lớn cần có bước ngoặt để hóa thành trẻ con, ví dụ một người từng coi bạn là trẻ con bỗng nhiên qua đời, bạn sẽ hoàn toàn trở thành người lớn trên thế giới thuộc về mình.

Ý thức được điều đó, mỗi người lớn đều sẽ hóa thành trẻ con, chỉ cần có lưu luyến và dựa dẫm vào quá khứ.

"Không phải lỗi của em."

La Tại Dân ôm cậu, khẽ vỗ lưng cậu như dỗ Duẫn Xán.

Hoàng Nhân Tuấn vùi mặt trước ngực anh, vì liên tục nghẹn ngào nức nở nên nói không thành lời, cậu nắm chặt cánh tay La Tại Dân, móng tay đâm sâu vào da anh.

Cậu muốn nắm thật chặt, nhưng luôn không nắm được.

Đây là quy luật của số phận, nhưng không ai muốn khuất phục.

Đang muốn níu kéo điều gì, muốn quay trở lại ngày xưa, cảm giác mất mát như không ngừng đổ ập xuống đầu, cậu chăm sóc bản thân không tốt.

"Em cố hết sức rồi, bác sĩ cố hết sức rồi, chúng ta đều cố hết sức rồi."

Giọng La Tại Dân trở nên dịu dàng chưa từng thấy, thậm chí thái độ đối với Duẫn Xán cũng trở nên qua quít.

Hoàng Nhân Tuấn cảm giác tim vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, mỗi mảnh đều dính đầy máu tươi, hóa thành gió cát nơi đồng cỏ mênh mông, càng muốn đuổi theo càng phát hiện ra chúng bay xa vời vợi.

Đức Phật dùng tấm lòng từ bi gột rửa ngọn núi Ngũ Hành bảo thủ ngu muội là cậu, hiện giờ công thần rút lui, đức Phật phải đi, không ai ngăn nổi.

Từ nay trở đi chỉ còn một mình mình thôi.

Tang lễ của bố được cử hành vào đầu tháng Bảy, do La Tại Dân một tay lo liệu. Hoàng Nhân Tuấn kiên trì quay phim cho xong rồi về nhà ngủ vài ngày, cậu cần điều chỉnh lại trạng thái của bản thân. Duẫn Xán thường xuyên gọi điện thoại cho cậu, nó nói, anh nhỏ còn có A Nan, còn có ba.

Vào ngày tổ chức đám tang, có mấy người bạn cũ của bố Hoàng Nhân Tuấn đến viếng, bố cậu luôn giữ mối quan hệ tốt đẹp với bạn bè, nhưng vì sống nơi thị trấn nhỏ lại hay chạy xuống thôn quê, ông là nghệ nhân sơn mài, không thích náo nhiệt, thành ra sống cả đời cũng không nhiều bạn bè.

Cậu vốn cho rằng cậu sẽ khóc trong ngày tang, nhưng trên thực tế ai cũng rất bình tĩnh, trời quang mây tạnh, mọi người cùng thắp nến cầu nguyện cho sinh mệnh đã về cõi vĩnh hằng ở vùng ngoại thành, tấm ảnh đen trắng trên bia mộ là ảnh chụp chung Hoàng Nhân Tuấn và bố, hai người mỉm cười nhìn vào ống kính, như sương mù tan, sinh mệnh mãi mãi không có tận cùng.

"Đây là thứ bố cháu để lại cho cháu." Một bác trai trong số bạn của bố giao cho cậu một chiếc chìa khóa: "Trong này toàn là những thứ ông Hoàng làm cho cháu, ông ấy cứ luôn nói không đáng tiền, đợi ông ấy đi rồi mới đưa, ông ấy thấy hổ thẹn với cháu, điều tra thông tin về bố mẹ ruột của cháu cả đời mà vẫn không tìm được, ông Hoàng nhờ bác nói với cháu một tiếng xin lỗi."

Hoàng Nhân Tuấn nhận chiếc chìa khóa.

Ông ấy không có lỗi với cháu, chưa bao giờ.

Duẫn Xán đi đến nắm tay cậu: "Anh nhỏ, ông rất tốt, đáng tiếc em chưa từng gặp ông."

"Được rồi, chúng ta về đây, cháu biết đồ để ở đâu rồi chứ?" Bác trai chào cậu ra về.

Trên đường về nhà, Hoàng Nhân Tuấn nhớ lại hồi bé cậu từng thích Tôn Ngộ Không, vì cậu cho rằng mình cũng nhảy ra từ khe nứt của tảng đá, một sinh linh không cha không mẹ.

Có thể từ khi ấy bố cậu đã cảm nhận được, chỉ là ông không nói, ông làm cho cậu rất nhiều đồ chơi hình Tôn Ngộ Không xếp trên bàn học của cậu, để lúc nào cậu buồn chán thì đem ra chơi.

"Nhân Tuấn không phải Tôn Ngộ Không, là núi Ngũ Hành, tâm của con không dao động, tiếng gọi của Nhân Tuấn là tiếng gọi của núi non, con là người thuộc về đất, cần cảm nhận sức mạnh của đất."

Bố dạy cậu vẽ tranh cũng bắt đầu từ vẽ núi, bút lông mực tàu chú trọng đường nét đậm nhạt, kỹ thuật đưa bút chú trọng uốn lượn hất phẩy. Nhưng đó không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là phải có tình.

Từ sau khi vào làng giải trí cậu không còn chạm vào bút vẽ, những năm qua cậu sống vội vã, sống mê muội. Ở bên cạnh La Tại Dân, cậu biết mình thích gì, cảm giác khuyết thiếu cần được bổ sung.

Đây là tình cảm thấp hèn.

"Em khá hơn chút nào chưa?" La Tại Dân nghiêng đầu hỏi.

Hôm nay tài xế lái xe, các cậu ngồi ghế sau, La Duẫn Xán nằm lắc lư ngủ say bất tỉnh nhân sự.

"Rồi." Hoàng Nhân Tuấn không cười nổi, nhưng tâm trạng không còn trĩu nặng.

"Tiếp theo có dự định gì?"

La Tại Dân căng thẳng.

"Em muốn rời khỏi giới giải trí." Hoàng Nhân Tuấn nói.

Đã đoán được, La Tại Dân buông tiếng thở dài: "Sau này làm việc em thích đi, em biết anh luôn ủng hộ em mà."

"Cảm ơn." Hoàng Nhân Tuấn nhìn anh: "Đừng để công ty phô trương, em còn mấy bộ phim ký hợp đồng rồi, trước khi rút lui em cần phối hợp với đoàn phim, không thể vô trách nhiệm."

"Mấy năm qua đều không công khai?" La Tại Dân hỏi.

Hoàng Nhân Tuấn gật đầu.

"Nhân Tuấn." Qua vài giây La Tại Dân gọi tên cậu.

"Có chuyện gì?"

"Em có thứ bản thân muốn có không?"

Hoàng Nhân Tuấn sửng sốt, cậu nghĩ ngợi chốc lát: "Chắc là có."

La Tại Dân gật đầu, không nói tiếp.

Trong đó có những gì, có Duẫn Xán không, có anh không?

Anh không hỏi.

Không phải không thể hỏi, là không dám hỏi.

Ngoài kia ánh nắng sáng sủa, bóng cây bị chia tách, cắt xén, rũ xuống mặt đất, câu chuyện dịu dàng từng trải qua trong mùa xuân, mọi chi tiết nhỏ tràn ra theo hơi nóng, lộn xộn hỗn loạn, liên tục không dứt, dần tan biến giữa những tia nắng chiều hôm.

Hoàng Nhân Tuấn ở nhà nghỉ ngơi, cậu sắp xếp chỗ bút lông cất giữ ngày trước, chuẩn bị quay lại với nghề vẽ tranh. Trước tiên bắt đầu từ quốc họa, cậu có rất nhiều tài liệu thực tế, những thứ cậu không thể hiện mấy năm qua đều được ghi chép lại lưu trong bộ sưu tập, lôi bừa mấy tấm ảnh ra cũng có thể vẽ được thành tranh.

Giữa chừng bị gián đoạn vì Duẫn Xán, càng ngày nó càng không thể thiếu người chơi cùng.

Cuộc sống của Hoàng Nhân Tuấn thay đổi thành sáng dậy thu dọn đồ đạc đến nhà La Tại Dân, mục đích không phải để làm tình mà để dỗ La Duẫn Xán.

Mối quan hệ kỳ lạ.

Hình như cậu chuyển từ người tình thành vú em.

Về sau La Tại Dân đề nghị chuyển hẳn đến đây sống một thời gian, khi nào muốn đi cũng được, còn nếu muốn ở thì cứ dọn đồ tới đây.

Mấy năm trước anh cũng từng đề nghị như vậy, Hoàng Nhân Tuấn từ chối, cậu không quen vào ở trong gia đình này bằng thân phận một người ngoài.

"Liệu anh có bất tiện không?"

Hoàng Nhân Tuấn thăm dò, nếu trở thành người xâm nhập hoàn toàn, thân phận của cậu có thay đổi không?

Thay đổi thế nào, thay đổi từ người tình thành...

Nghĩ nhiều quá, mình điên rồi, cậu cúi đầu cười nhạo bản thân.

"Không bất tiện."

La Tại Dân giơ tay Duẫn Xán lên: "Cả hai ba con đều không bất tiện."

La Duẫn Xán gật đầu lia lịa, nhìn nó như kiểu anh mà không đồng ý em khóc cho anh xem.

Thành công giao dịch dọn nhà.

Ở nhà La Tại Dân cậu cũng vẽ tranh, Duẫn Xán thấy tò mò, nhưng mùi mực tàu rất hắc, phòng vẽ tranh dành riêng cho cậu nồng mùi Formaldehyde, thằng bé chỉ có thể đứng ngoài ngóng vào trong.

Thế là mỗi sáng La Duẫn Xán đều giương đôi mắt long lanh bám vào cạnh cửa nhìn anh nhỏ vẽ tranh, giấy trắng với nước đen xì xì kia, chẳng biết biến hóa như thế nào, lúc thì là núi, lúc lại là mây, còn có cả bươm bướm, vịt con.

"A Nan." Hoàng Nhân Tuấn không cần nhìn cũng biết có ai đó đứng ngoài cửa nhìn trộm: "Em uống vitamin chưa?"

"Em uống rồi!" La Duẫn Xán biết đây là tín hiệu tốt, nó đã được cho phép vào phòng vẽ của Hoàng Nhân Tuấn.

"Anh nhỏ, đây là cái gì?"

"Núi Ngũ Hành." Hoàng Nhân Tuấn nói: "Đẹp không?"

"Thích." La Duẫn Xán quỳ gối bên cạnh ghế, chầm chậm trèo lên bàn, Hoàng Nhân Tuấn vẽ xong đi vệ sinh, lúc quay lại phát hiện thằng bé đang cầm bút ngay ngắn, nhìn chằm chằm xuống bàn nét mặt ủ ê.

Trên trang giấy Tuyên mới có thêm mấy nét bút lông ngoằn ngoèo.

"Em vẽ à?" Hoàng Nhân Tuấn đứng bên cạnh nó, ánh mắt di chuyển trên trang giấy, tỉ mỉ quan sát.

"Em ngốc lắm." La Duẫn Xán bĩu môi, muốn khóc mà không có nước mắt.

Hoàng Nhân Tuấn nhìn thật kỹ, ánh mắt sáng lên, cậu bế Duẫn Xán đặt nhích sang bên, lấy một tờ giấy mới bày cẩn thận: "A Nan, em nhìn theo tay anh, anh vẽ cái gì thì em vẽ cái đó, được không?"

La Duẫn Xán nghiêm túc gật đầu.

Nửa tiếng sau La Tại Dân về, thấy Hoàng Nhân Tuấn ở trong phòng khách, mặt mày mừng rỡ, giơ một tờ giấy vàng vẽ bậy bạ cười ngớ ngẩn.

"Sao thế?" Anh đặt túi máy tính xuống uống ngụm nước.

"Con trai anh là thiên tài!" Hoàng Nhân Tuấn đưa giấy vẽ cho anh xem.

"Vẽ... quạ?" La Tại Dân không thể hiểu được.

Kéo anh đến ngồi xuống ghế sofa, Hoàng Nhân Tuấn xúc động hết cỡ: "Anh nhìn kỹ xem, đốm màu đen này là con vịt Duẫn Xán vẽ."

Một chấm mực đen loang nhòa trên trang giấy.

La Tại Dân vươn cánh tay khoác vai Hoàng Nhân Tuấn, rất phối hợp với cậu suy nghĩ chốc lát, cuối cùng cười cười: "Không nhận ra."

"Ngốc." Tay Hoàng Nhân Tuấn vạch vạch trên giấy giải thích: "Anh phải xem trí tưởng tượng của nó, thằng bé mới vẽ một lúc đã hiểu không cần đường nét gượng ép phác họa hình dáng, nó thử nghiêng đầu bút, tìm một hình tương tự với con vịt, sau đó in lại ký ức của mình ra giấy, ví dụ như cây tre này, em không cần dạy nó cũng biết phải nghiêng đầu bút thấm mực rồi thu về, giống lá tre, đầu bút kéo thẳng trên đầu hất ngang thế là thành cây tre, thật là có hồn, không ngờ nó còn biết tạm dừng bút, vẽ đốt tre đậm hơn."

"Thế ư."

La Tại Dân nhìn bức tranh non nớt, lại nhìn Hoàng Nhân Tuấn. Ngón tay anh bắt đầu run rẩy, không cầm chắc cốc nước thủy tinh. Một giây bình ổn cảm xúc không có tác dụng, anh bị đè nén bởi những lời muốn nói mà không thể nói đến mức ngạt thở.

Là thiên phú, được di truyền.

Vì nó là con trai em, con trai ruột.

Em không nhận ra sao?

Em có biết mỗi tối nó khóc là vì nhớ ai không? Em có biết nó ôm em tìm kiếm hơi thở là bản năng của động vật không? Em có biết nó quyến luyến em nhường nào, muốn giữ em bên mình nhường nào không?

Hoàng Nhân Tuấn, anh thật lòng yêu em, anh cũng thật sự hận em.

Buổi tối không biết vì sao mà La Tại Dân làm hết sức hung hãn, hôm sau hai người đều ngủ đến chiều mới tỉnh, La Duẫn Xán ai oán đứng ngoài cửa, không hé răng nửa lời.

Từ sau hôm qua vẽ tranh cùng anh nhỏ xong nó đi vệ sinh một chuyến, lúc quay lại anh nhỏ đã bị ba kéo vào phòng, tối cũng không đến ru nó ngủ, không kể chuyện cho nó nghe, không có đồ ăn vặt trước khi ngủ, ngay cả một ngụm sữa cũng không có.

Quá đáng lắm luôn.

Tám giờ sáng hôm sau nó đã muốn lên tiếng khiếu nại, cau có giận dữ ngồi canh trước cửa phòng ba, kết quả bị cấm ngoài cửa.

Chị Thẩm thấy nó tội nghiệp, lúc đi chợ mua thức ăn bèn dẫn nó theo, còn đặc cách mua kem ốc quế cho nó ăn, mới ăn được một nửa, hấp tấp chạy về nhà nên té ngã chổng vó, kem rơi mất rồi, tâm trạng tốt tạm thời cũng bay mất theo luôn.

La Duẫn Xán nhặt bức tranh hôm qua vẽ lên, anh nhỏ có vẻ thích lắm, nó định bụng vẽ một bức nữa, nhưng không ai giúp nó mài mực, nó cũng không biết trải giấy đặt chặn giấy như thế nào, cuối cùng cầm bút chấm nước vẽ mấy nét, càng vẽ càng tệ, một con vịt nhỏ cũng không vẽ ra được, La Duẫn Xán cảm thấy tuyệt vọng.

Nó ủ rũ bò xuống khỏi bàn, đứng ngoài cửa bếp nhìn mấy quả chuối.

Mình ghét chuối, nhưng mình thích anh nhỏ.

"Sao A Nan lại ở đây?"

Hoàng Nhân Tuấn vừa tắm rửa, thay quần áo xong đi ra mở cửa, thấy ngay cục bông nước mắt lưng tròng đang nhìn mình.

"Anh nhỏ!" Lần đầu tiên La Duẫn Xán nổi cáu với cậu.

"Anh đây." Hoàng Nhân Tuấn nhớ ra hình như tối qua các cậu quên La Duẫn Xán thật, cậu hơi áy náy.

Độc chiếm ba em lâu quá rồi.

"Ba đâu?" La Duẫn Xán nhô đầu vào.

"Ba đang tắm, A Nan ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi, không ngon." La Duẫn Xán ghét cháo cải bó xôi, nhưng chị Thẩm nói cháo cải bó xôi nhiều dinh dưỡng, phải tận dụng triệt để, thế là nấu cho nó ăn.

"Anh làm đồ ăn cho em nhé." Hoàng Nhân Tuấn hôn nó.

La Duẫn Xán nghĩ đến trứng gà rán cháy đen, nó lắc đầu, mỉm cười nịnh nọt hết sức: "Không cần đâu."

Hoàng Nhân Tuấn có cảm giác thất bại.

Cảm giác thất bại liên tục kéo dài đến tận khi cậu lãng phí hơn chục quả trứng gà làm trứng hấp cho La Duẫn Xán, La Tại Dân ngửi thấy mùi lạ tìm đến chỗ cậu, trong bếp bừa bộn như vừa có trộm vào.

"Giỏi thật đấy." Anh chân thành nhận xét.

Hoàng Nhân Tuấn đang dọn dẹp bát đũa quay đầu lại: "Anh cũng có khá khẩm hơn tí nào đâu."

Để bồi thường cho Duẫn Xán, hai người nhanh chóng chuẩn bị đồ đi công viên giải trí ngồi vòng đu quay khổng lồ. Duẫn Xán muốn chơi lâu lắm rồi, chỉ có vài trò nó có thể chơi, thế nên lần nào đi về cũng chưa thỏa lòng.

"Đặc cách cho con chơi đĩa bay một lần." La Tại Dân đứng ở cổng công viên giải trí.

"Đặc cách tha thứ cho ba một lần." La Duẫn Xán trưng ra nét mặt khát khao.

Đem theo ghế dành riêng cho trẻ em, phối hợp với sự trợ giúp của nhân viên, ba người ngồi sát nhau trên đĩa bay đu quay, La Tại Dân bắt đầu nói với La Duẫn Xán một cách nghiêm túc: "Nếu thấy khó chịu chỗ nào thì phải nắm tay ba, không được buông tay, không được tự ý cởi dây an toàn."

"Nó không cởi được đâu." Hoàng Nhân Tuấn nhắc anh.

"Con biết rồi." La Duẫn Xán mất kiên nhẫn: "Bao giờ thì bắt đầu ạ."

Thằng bé vừa kích thích vừa thoáng sợ hãi, Hoàng Nhân Tuấn thấy nó hồi hộp nhìn khắp xung quanh: "Nếu A Nan sợ thì có thể đợi em lớn hơn chút nữa rồi chơi, thật ra cũng không có gì vui, chỉ có một nhóm người bay qua bay lại trên trời."

"Em miêu tả kinh dị quá đấy." La Tại Dân cười.

Đang cười thì đĩa bay bắt đầu khởi động, quỹ đạo không trơn mượt hoàn toàn, dẫn đến mấy giây đầu tiên chấn động thấy rõ, Hoàng Nhân Tuấn quay sang nhìn thử Duẫn Xán có sợ không, kết quả Duẫn Xán không sao, còn La Tại Dân tái mét, mặt cắt không còn giọt máu, vươn tay vượt qua người La Duẫn Xán nắm chặt cánh tay Hoàng Nhân Tuấn, La Duẫn Xán phấn khích hét to, so ra ba nó vô năng hơn hẳn.

"Anh vẫn ổn chứ?" Hoàng Nhân Tuấn vừa cười vừa gào.

Tiếng gió và tiếng máy móc hoạt động át mất tiếng cậu.

"La Tại Dân! Anh thấy thế nào!" Hoàng Nhân Tuấn gào to hơn, nếu nghiêm túc nghe thì còn nhận ra được sự khiêu khích ẩn trong giọng cậu.

"Anh..." La Tại Dân cố gắng hít thở ổn định, trả lời tự nhiên hết mức có thể: "Vẫn ổn."

"Gì cơ!"

"Anh vẫn ổn!" La Tại Dân gào lên.

"Anh không cần nắm tay em, nắm thanh chắn bảo vệ là được!"

"Anh không được!" La Tại Dân tức đến phì cười với chính mình: "Anh thật sự không ổn rồi!"

Hoàng Nhân Tuấn và Duẫn Xán cười sằng sặc, lúc này đĩa bay đang bay đến nơi cao nhất, cảm giác kích thích và mất trọng lượng bao trùm toàn bộ, lòng bàn chân tê tê rồi ngứa ngáy, như có cả ngàn con kiến đang bò.

"La Tại Dân anh thả tay em ra!" Hoàng Nhân Tuấn cười ngạt thở, bàn tay nắm chặt cánh tay cậu đang nổi gân xanh rần rần, cậu thấy La Tại Dân vẫn rất ra dáng phụ huynh tỏ vẻ tận hưởng cho Duẫn Xán xem, hai mắt khẽ híp lại nói với Duẫn Xán đừng sợ.

Kết quả anh bóp cánh tay Hoàng Nhân Tuấn tím bầm.

Duẫn Xán chơi vẫn chưa đã, kéo Hoàng Nhân Tuấn và ba nó đòi chơi lần nữa.

"Tuyệt đối không được." La Tại Dân vịn vào thành ghế lắc đầu.

"Đi đi." Hoàng Nhân Tuấn nói đầy thông cảm: "Nếu ba em sợ thì anh chơi cùng em."

Cuối cùng ba người lại lần nữa ngồi lên đĩa bay, lần này La Tại Dân thích nghi hơn nhiều rồi, không cần tìm cảm giác an toàn bằng cách nắm tay người khác, dần dần quen, cùng Duẫn Xán dang rộng hai tay hét to.

"Anh học theo nhanh đấy." Chơi xong Hoàng Nhân Tuấn huých vai anh.

La Tại Dân nhìn sang phía cậu.

"Nói thật à?"

"Chứ không thì thế nào?"

"Thật ra ban đầu anh giả vờ, cho em cơ hội cười nhạo anh thôi." La Tại Dân xoay người cầm cốc coca-cola.

Hoàng Nhân Tuấn vén tay áo lên cao, đặt cánh tay lên mặt bàn, mấy vết tím bầm nổi bần bật.

"Ờ."

"... Sao em không nói sớm?" La Tại Dân suýt sặc: "Ban nãy anh bóp à?"

Hoàn toàn không ý thức được.

"Thấy anh cố gắng như thế." Hoàng Nhân Tuấn thu tay về: "Không muốn đả kích anh."

"Buổi tối đi uống rượu, đền cho em." La Tại Dân quay sang nhẹ hôn cậu, vừa vặn bị Duẫn Xán bắt gặp, thằng bé này thông minh lém lỉnh, nó lẳng lặng bò đến hôn vào má bên kia của Hoàng Nhân Tuấn.

Hai cha con giống nhau như đúc.

"Thôi, buổi tối A Nan lại không vui." Hoàng Nhân Tuấn nói.

La Tại Dân bế Duẫn Xán lên, cù lét người thằng bé, nó cười suýt thì tắc thở.

"Đưa cả nó theo."

"Đưa ai?" Hoàng Nhân Tuấn kinh ngạc.

Duẫn Xán lắc lư cái đầu, ôm cổ ba nó rất chi đắc chí, hai chân quẫy quẫy: "Em từng đi rồi!"

Quán bar này là của bạn La Tại Dân, nhân viên quầy bar không quy định rõ, ai rảnh thì vào trông, việc pha chế rượu do mọi người tự mình tưởng tượng, dù sao cũng chưa chính thức mở cửa công khai, rất nhiều hạng mục vẫn đang trong quá trình điều chỉnh.

La Tại Dân vẫy vẫy tay với cô bé nhân viên, nhân viên khẽ gật đầu, từ trong quầy bar đi ra nhường chỗ cho anh. Nhân viên nhìn thấy người quen liền đi lấy ghế trẻ em ra cho Duẫn Xán, tạo thành hình ảnh kỳ lạ hiếm thấy ở nơi ăn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#najun