Chương 12. Ôm biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy nên khi Duẫn Xán nhận được quyền nghe trộm, nó như chú chó con xông ra khỏi chuồng, nhìn qua nhìn lại giữa ba và anh nhỏ, hi vọng có thể sắp xếp đúc kết ra ngọn ngành câu chuyện bỏ lỡ từ đôi câu ba lời vừa rồi của hai người.

La Tại Dân vuốt tóc Duẫn Xán, dịu êm, mềm mượt giống hệt anh nhỏ của nó.

Cậu muốn biết tôi nhìn cậu như thế nào không? Không muốn, ngoài mặt Hoàng Nhân Tuấn không giữ được nụ cười giả dối nữa, như đứa trẻ đang đợi thành tích học tập, cậu không thể không quan tâm cách nhìn của La Tại Dân.

Muốn tôi nói không?

... Muốn.

La Tại Dân dừng động tác vuốt tóc, nhẹ nhàng phủ bàn tay lên đỉnh đầu Duẫn Xán.

Cậu sợ, vì bố cậu chưa từng dạy cậu thế nào là bảo vệ bản thân, cậu có nhớ vì sao khi cậu đưa tôi về thị trấn H gặp bố cậu, ông ấy không ưa tôi không?

Vì ông ấy cho rằng tôi chẳng phải người tốt đẹp.

Quả thật tôi không phải vậy, Hoàng Nhân Tuấn, Nhân Tuấn, Nhân Tuấn, tôi thực sự không phải người tốt.

Ông ấy nói chuyện riêng với tôi, hỏi rất nhiều câu kỳ lạ, có lẽ những câu hỏi đó giúp ông ấy nhìn nhận chính xác về tôi, cho rằng người như tôi rồi sẽ có một ngày làm ra chuyện không từ thủ đoạn.

Tôi chính là người như vậy.

Ngày đó trên sân thượng cậu rất bất cẩn, nếu cậu sớm nói với tôi hận cậu ta, tôi sẽ giúp cậu, giúp cậu giết cậu ta cũng chẳng sao cả, nhưng cậu còn không biết thế nào là cách hại người, nên bố cậu không thích tôi, tôi cũng vậy, không thích ông ấy. Sau khi biết cậu xảy ra chuyện, thậm chí tôi còn hận ông ấy, làm bố cái kiểu gì vậy, con trai mình mà cũng không bảo vệ được, nói trắng ra tôi đã nghĩ như thế đấy, rất vô lý.

Sao có thể bất cẩn đến thế, đi đàm phán với bạn cùng phòng, còn để lại dấu chân đẩy cậu ta ngã lầu, nếu không phải trời mưa to thì chưa biết chừng trên người cậu ta còn có dấu vân tay của cậu.

Tôi tìm luật sư tất bật chạy nửa tháng trời, tìm đủ quan hệ thu xếp mọi chuyện, bằng chứng quan trọng nhất của cậu là dấu chân cũng đã được tôi che đậy, rõ ràng nắm chắc phần thắng, nhưng đợi đến ngay trước ngày cậu được tuyên án vô tội tôi vẫn lo lắng gần chết.

Cơn mưa tối hôm đó cũng to như khi bạn cùng phòng của cậu bỏ mạng, tôi lần lượt đánh mất hai con người của cậu giữa hai trận mưa rào, một cậu hoạt bát, một cậu chân thực.

Khó khăn lắm mới được thả ra, tôi đi đón cậu về, nhưng cậu giống như hoàn toàn không quen biết tôi, không nhớ tôi là ai, cứ thế đi theo bố cậu.

Khi tôi đi tìm cậu, bố cậu nói tình trạng của cậu rất xấu, bảo tôi đừng đi kích thích cậu, tôi đồng ý, nhưng đợi mãi đợi mãi cũng không đợi được cậu khá hơn, mấy tháng sau tôi mới biết cậu đã thật sự chấp nhận phương án thôi miên của bác sĩ vì thần kinh căng thẳng quá độ, không còn nhớ được gì.

Cậu chỉ cảm tưởng mình sống rất tốt.

Mỗi khi đến buổi tối mưa rào Duẫn Xán sẽ khóc, không phải nó đánh mất cậu, mà là tôi đánh mất cậu.

Hết lần này đến lần khác.

Muốn hỏi cách nhìn của tôi về cậu ư? Người tốt, kẻ xấu, người thiện, kẻ ác, những thứ đó có là gì, đều chẳng đáng gì hết, cậu là cậu, cậu là một bông hoa, một cây cỏ, một hòn đá, tôi cũng yêu cậu.

Tôi không quan tâm cậu tốt hay xấu.

Tôi không quan tâm cậu thiện hay ác.

Tôi không quan tâm.

Ngạc nhiên không thốt nên lời, Hoàng Nhân Tuấn không nhận ra rất nhiều người đã rời đi, La Tại Dân cũng đi rồi, đi từ khi nào? Không nhớ. Hình như đạo diễn Trương đến nói chuyện với các cậu, sau đó mọi người dọn ghế giải tán hết, cậu vẫn ngồi trên bãi cát, vầng mặt trời đỏ rực như hòn lửa lơ lửng trên đỉnh đầu, sức nóng xa xăm hòa tan lời La Tại Dân vừa nói với cậu, hòa tan vô số cái bóng, mỗi một câu nói của anh.

Tiếng sóng biển xô vào bãi đá ngầm rất to, Hoàng Nhân Tuấn hồn xiêu phách lạc đi bộ về khách sạn. Lần này không có ai đợi cậu dưới đại sảnh. Có một vấn đề, Hoàng Nhân Tuấn nghĩ mãi mà không nghĩ ra được.

Dấu chân của cậu không thể cấp tốc xóa sạch ngay trước mặt cảnh sát.

Cậu vẫn nhớ như in chi tiết chuyện này, mặc dù dấu chân tranh cướp điện thoại với bạn cùng phòng không nhiều, nhưng xác thực là bằng chứng then chốt.

La Tại Dân lấy đâu ra bản lĩnh đó.

Cậu nằm trên giường, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh trên tòa.

Một vết chân rất dài, vừa rộng vừa sâu, rêu xanh dưới đất cũng bị giày xéo để lộ ra nền bê tông màu xám. Dấu vết đó hình thành bằng cách nào? Xẻng, chân, đùi, giày...

Giày của ai?

Ai làm?

Làm như thế nào?

Chỉ cần không phải thằng ngu, xâu chuỗi mọi việc lại là hiểu ra đầu đuôi, một hình ảnh chưa từng được thấy, thông qua suy đoán tưởng tượng của cậu, bóc mở từng lớp, như một thước phim đen trắng, trong đó có cảnh sát, lãnh đạo nhà trường, giảng viên, thành viên Hội sinh viên, đứng rải rác trên sân thượng, có một bóng dáng không đáng để mắt tới - La Tại Dân.

Anh xông về phía rào chắn lụp xụp.

Đừng như vậy! Hoàng Nhân Tuấn đột ngột mở to mắt, mồ hôi lạnh toát ra thấm ướt cả người.

Kẻ điên, kẻ điên, chuyện nhảm nhí nhất trên thế giới.

Cửa bị đập mạnh, không chỉ Duẫn Xán mà cả La Tại Dân cũng sợ giật nảy mình. Mở cửa ra nhìn thấy Hoàng Nhân Tuấn hai mắt đỏ lừ, xông thẳng tới túm cổ áo anh đẩy anh vào tường, động tĩnh lớn như thế chắc chắn bị đạo diễn Trương nghe thấy, ông ở ngay phòng đối diện, nhưng đạo diễn Trương không đi ra.

Cửa phòng mở rộng, Duẫn Xán nhận ra mới co rúm người đi đóng cửa, đây là lần đầu tiên thấy anh nhỏ và ba đánh nhau.

Nhìn kiểu gì cũng là ba bị đánh.

Một đấm, hai đấm, lần đầu tiên Hoàng Nhân Tuấn đánh người, lại còn đánh người mà cậu yêu nhất.

Sao cậu dám, cậu có biết suýt chút nữa thì rơi xuống không.

La Tại Dân bị đấm hơi nghiêng mặt đi, đợi Hoàng Nhân Tuấn nguôi giận, cậu xả đủ rồi mới cụp mắt không lên tiếng.

"Thoải mái chưa?"

"Cút."

"Thoải mái rồi tôi hơi chóng mặt, cậu lấy thuốc giảm đau lại đây giúp tôi."

"Đã nói là không uống thuốc đó rồi cơ mà?"

Hoàng Nhân Tuấn đã buông tay ra lại lập tức trợn mắt lên nhìn. Môi La Tại Dân rướm máu, anh tự lau, vô ích, khẽ rên một tiếng ngồi xuống mép giường, lục tìm ngăn tủ lấy thuốc giảm đau.

"Yên tâm, không phải loại trước đó, không gây nghiện."

La Tại Dân dứt lời, nuốt khan mấy viên thuốc. Vài cú đấm có vẻ mạnh tay, nhưng Hoàng Nhân Tuấn đã đánh ai bao giờ đâu, cậu hoàn toàn không biết đánh vào chỗ nào thì đau, đánh vào chỗ nào mới tiết kiệm sức. So với mức độ đau vì bị đánh của anh, có lẽ tay Hoàng Nhân Tuấn còn đau hơn.

Hít thở sâu nhiều lần cơn giận trong lòng mới lắng xuống hẳn, Hoàng Nhân Tuấn khỏi cần hỏi cũng biết được đáp án, anh thật sự dám làm như vậy, ngay cả tính mạng cũng không cần.

Không biết cái gì điên rồi, là người, là vật, trong đầu cậu đột ngột xảy ra thay đổi long trời lở đất, mấu chốt của sự thay đổi là cách nhìn của cậu về La Tại Dân.

"Thuốc ở đâu?"

Dựa vào tường, Hoàng Nhân Tuấn hơi hơi rủ vai xuống như thể nhụt chí. Cậu nhìn thấy Duẫn Xán đang quan sát các cậu với nét mặt kinh hãi, trốn bên cạnh tủ, nếu không có sự che khuất của tủ thì còn nhìn thấy cánh tay nó cũng đang run rẩy.

Quên mất thằng bé này, Hoàng Nhân Tuấn nhức đầu ghê gớm, sao có thể đánh nhau trước mặt trẻ con cơ chứ, mình cũng điên rồi. Cậu từ từ bình tĩnh, điều chỉnh hệ thống ngôn ngữ và nét mặt cho ôn hòa như thường, vẫy tay với Duẫn Xán, nói: "Có anh nhỏ đây, đừng sợ, anh nhỏ và ba chỉ đùa thôi."

Duẫn Xán không động đậy, nó là trẻ con, không phải trẻ ngu.

Lừa đảo, ba và anh nhỏ đang cãi nhau, đang đánh nhau, em nhìn thấy rồi.

Còn rất nhiều bất an mà Duẫn Xán không thể miêu tả, trong nỗi lo lắng của nó xen lẫn sự chín chắn bẩm sinh, nên cho dù nói thầm trong lòng rất nhiều lời lộn xộn, nhưng không chịu thốt lên thành tiếng một chữ nào.

Hết cách rồi, Hoàng Nhân Tuấn cũng đâu thể ép buộc Duẫn Xán yên tâm. La Tại Dân đưa con đi xa không thể quên mang theo hộp thuốc, Duẫn Xán rất dễ vấp váp, lơ là một tí thôi là ngã ngay. Hoàng Nhân Tuấn đứng thẳng người rời khỏi bên tường, khom lưng lục tìm hộp thuốc khắp nơi, La Tại Dân cụp mắt nhìn cậu đi lại trong phòng, cũng không hỏi cậu muốn làm gì, vì đã đoán được.

Khóe môi bị thương, má phải có vết tím bầm, bên mắt trái xước da, Hoàng Nhân Tuấn bôi thuốc cho đối phương từng chỗ một, dán băng cá nhân lên vết thương nhỏ, bôi thuốc kháng viêm giảm sưng lên vết thương lớn. La Tại Dân chống hai tay xuống giường, có lẽ từ nhỏ đã được dạy dỗ khác nhau, anh thấy rất lạ khi kiểu người như Hoàng Nhân Tuấn mà cũng nghĩ bản thân là kẻ ác, lấy đâu ra tự tin đó.

"Cười cái gì?"

Hoàng Nhân Tuấn ngẩng đầu liếc xéo đối phương.

"Cười cậu."

"Hâm."

"Tôi chưa từng hối hận, tôi không hối hận khi giúp cậu."

"Ờ."

"Khi đó cậu nghĩ như thế nào vậy?"

"Nghĩ rằng cần phải làm như thế, nên là làm thôi."

Hoàng Nhân Tuấn nhíu mày nhìn, La Tại Dân né tránh ánh mắt, giọng điệu cũng lạnh nhạt hơn.

"Tôi nói rồi, tôi không phải người có đạo đức chung, tôi là người như cậu hiểu được, nhìn thấy lúc này."

Hoàng Nhân Tuấn tức đến mức buồn cười, nhưng cậu không cười nổi, cậu cất gọn mọi thứ vào hộp thuốc, đóng nắp hộp lại. Duẫn Xán dè dặt bước tới, kiểm tra những chỗ bị đánh trên mặt ba nó, sau đó thổi phù phù mấy tiếng rồi chui vào lòng La Tại Dân nhìn Hoàng Nhân Tuấn.

Chắc hẳn thằng bé buồn ngủ rồi, Hoàng Nhân Tuấn đứng lên cất hộp thuốc về chỗ cũ, mở cửa ra nói chúc ngủ ngon.

"Anh nhỏ."

Duẫn Xán bất chợt lên tiếng, chạy đến bên cạnh Hoàng Nhân Tuấn, cẩn thận chạm khẽ vào tay cậu, thấy Hoàng Nhân Tuấn cười nó mới dám nhẹ nhàng nắm tay cậu.

"Anh nhỏ ngủ ngon."

Sau buổi sáng ngắm mặt trời mọc, đạo diễn Trương cho nghỉ một ngày, hiện giờ Hoàng Nhân Tuấn không có công việc cơ bản, họa cụ cũng không mang theo bên người, cả ngày vùi mình trong phòng sẽ chỉ càng nghĩ ngợi lung tung, thế là cậu mượn anh quay phim một chiếc máy ảnh đi ra ngoài chụp phong cảnh.

Lúc ra cửa cậu đụng mặt La Tại Dân, Duẫn Xán không có bên cạnh, nó đi bắt cua cùng chị thư ký trường quay rồi. La Tại Dân đang thu dọn đồ chơi của Duẫn Xán, nhìn thấy Hoàng Nhân Tuấn thì khẽ gật đầu.

Cảm giác này giống như bạn cũ đã quen biết mấy chục năm, sau giây phút mất hồn Hoàng Nhân Tuấn nói: "Cậu muốn ra ngoài đi dạo không?"

"Đi đâu?" La Tại Dân đứng lên.

"Bờ biển, tôi thấy xung quanh còn cảnh đẹp chưa đi xem."

Hoàng Nhân Tuấn cúi đầu hí hoáy cái máy ảnh, cậu nhớ La Tại Dân từng học, chụp đẹp hơn cậu.

"Đi thôi."

"Duẫn Xán đâu, nó có đi không?"

"Không, chẳng biết chạy đi đâu rồi."

"Được rồi."

Cậu hỏi đạo diễn Trương được biết gần đây có bến Kim Đao, nghe có vẻ hoành tráng, thật ra đến nơi mới biết đây là địa điểm chuyên dụng để nhảy bungee. Tháng Mười hai không phải mùa du lịch nên người vắng tanh. Hai người tìm vài chỗ thử ánh sáng phông nền, La Tại Dân cầm lấy máy ảnh của cậu, điều chỉnh một vài thông số.

"Muốn chụp gì?"

"Không biết, cái gì đẹp là được."

"Thế à."

"Hay là... chụp mặt trời lặn."

La Tại Dân im lặng chốc lát, ánh mắt rời khỏi ống kính, chuyển đến trên người Hoàng Nhân Tuấn, anh quan sát vài giây, cuối cùng buông máy ảnh, dựa lưng vào một tảng nham thạch, ngồi xuống đất, gió biển thổi tới từng cơn từng đợt, thời đại học hai người rất ít khi đi du lịch, lần duy nhất là đi biển, chỉ chơi ba ngày ngắn ngủi đã phải về vì lịch trình quay phim.

Đó cũng là chuyến du lịch xác định quan hệ.

Từng chụp Hoàng Nhân Tuấn đứng dưới ráng chiều nhìn vào ống kính tươi cười rạng rỡ, đến giờ bức ảnh vẫn lưu trong máy tính để bàn ở nhà.

Hoàng Nhân Tuấn cậu muốn làm gì.

Muốn quay về quá khứ không, nếu được tôi cũng muốn.

Nhưng không có đường quay về.

"Là sao?" La Tại Dân nhìn cậu.

Hiện tại vẫn còn quá sớm mới đến lúc mặt trời xuống núi, hơn bốn giờ, sao có thể chụp được ánh chiều tà.

"Không biết."

Hoàng Nhân Tuấn cũng ngồi xuống, cậu ôm đầu nhìn mặt đất, có mấy con kiến hối hả khiêng xác sinh vật biển đã chết ngang qua, tiếng sóng biển vỗ vào bờ đá càng ngày càng rõ.

Tôi muốn làm gì, tôi có ý gì.

Cuối cùng cũng không trả lời, không nói ra được, Hoàng Nhân Tuấn đứng lên mỉm cười gượng gạo, nói tôi thích mặt trời lặn, nếu hôm nay không chụp được cũng không sao, để lần sau.

Là cậu nói đấy nhé, La Tại Dân gật đầu.

Vì trên mặt còn có vết thương nên La Tại Dân không chịu xuất hiện trong ống kính, chỉ giơ máy ảnh chụp cho Hoàng Nhân Tuấn, nửa buổi chiều qua đi, cuối cùng cũng đợi được đến lúc mặt trời lặn, một cuộc điện thoại của Duẫn Xán gọi cả hai người về.

Nói là bắt được vô vàn thứ, có thể bán rất nhiều tiền. Về đến khách sạn mới biết chỉ là mấy con tôm con cá nhỏ bị người ta bỏ sót, còn có ít vỏ ốc vỏ sò hình thù dị dạng.

Song Duẫn Xán vui lắm, nó giơ cái túi nilon màu cam lên đưa cho ba, tặng hết cho ba.

Nhìn nhau trong chốc lát La Tại Dân chợt nhớ ra một chuyện, mấy ngày qua bận quá, lại thêm trong lòng có quá nhiều chuyện, anh quên mất sinh nhật Duẫn Xán.

Hôm nay.

Vội vàng đặt đồ xuống, La Tại Dân hỏi đạo diễn Trương quanh đây có cửa hàng bánh kem nào không, đạo diễn Trương nào biết mấy cái này, chị thư ký trường quay đề cử cho anh một vài địa chỉ, đều là những cửa hàng khá ổn.

Nhìn thấy La Tại Dân bất chợt căng thẳng, Hoàng Nhân Tuấn cũng nghĩ đến có lẽ hôm nay là ngày quan trọng, mùng bốn tháng Mười hai, ngồi một lúc, nhớ ra hình như là sinh nhật Duẫn Xán. Không ngờ hai người đều quên, Hoàng Nhân Tuấn cầm điện thoại di động, lên mạng tìm chỗ mua đồ chơi trẻ em.

Tìm một lượt mới phát hiện cậu còn chẳng biết Duẫn Xán thích đồ chơi gì.

Lúc này La Tại Dân đã đưa Duẫn Xán đi chọn mua bánh gato, cậu đuổi theo cũng không kịp, không biết địa chỉ. Quà sinh nhật, cậu từng chuẩn bị cho Duẫn Xán, nhưng đều để ở thị trấn H. Nơi này cách thị trấn H ít nhất phải vài ngày lái xe, không về được.

Nghĩ đến nửa tiếng, trời đã tối đen, Hoàng Nhân Tuấn đi xuống bắt xe rời khỏi khách sạn.

Bánh gato nào Duẫn Xán cũng muốn, nhưng một mình nó chắc chắn không ăn hết, mua nhiều chỉ tổ lãng phí, La Tại Dân nói lý lẽ với nó hồi lâu, rốt cuộc thằng bé cũng chịu nghe lời, chọn một chiếc trong số vô vàn bánh gato.

Bánh bông lan chuối.

"Con không ăn chuối bao giờ cơ mà, vì sao lại chọn cái này?" La Tại Dân hỏi, định cho nó cơ hội chọn lại.

"Anh nhỏ thích, anh nhỏ từng bón cho con ăn." Duẫn Xán nói.

La Tại Dân nhìn thẳng vào mắt nó, nó thật sự giống hệt Hoàng Nhân Tuấn, những lúc thế này nhất định sẽ chọn thứ người khác thích ăn, nghĩ đến sở thích và cảm nhận của người khác trước tiên.

Sao con lại giống cậu ấy đến thế hả Duẫn Xán, nếu như vậy làm sao ba thử quên cậu ấy được.

La Tại Dân cúi đầu thở dài, cuối cùng mua cho nó chiếc bánh bông lan chuối kia.

Buổi tối mọi người trong đoàn đều biết chuyện sinh nhật của bé con, người thân thiết một chút thì đến tặng quà, chúc mừng Duẫn Xán tròn bốn tuổi. Cao lớn hơn năm ngoái, bế lên cũng nặng hơn nhiều. Nó có rất nhiều trò nghịch ngợm khôn lỏi, nói chuyện với người khác cũng không xấu hổ như trước nữa, hơn nữa còn chủ động trêu đùa, nháy mắt tinh nghịch với chị thư ký trường quay.

Nến thắp sáng, thổi tắt, chia bánh kem, còn lại một miếng được La Tại Dân đặt trước mặt. Là phần dành cho Hoàng Nhân Tuấn, nhưng cậu không có mặt tham gia.

Cậu là người như vậy đấy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.

Mặc dù Duẫn Xán không nói nhưng lúc ăn bánh kem nó liên tục nhìn ngó mọi chỗ, nó đang tìm bóng dáng anh nhỏ, tuy nhiên nơi này đông người lại phức tạp, âm thanh ồn ào nhức hết tai, rất nhiều anh chị cô chú vây quanh nó, chỉ có anh nhỏ là không.

Không có số điện thoại của anh nhỏ, muốn tìm cũng không tìm được.

Không dám hỏi ba, cảm giác ba và anh nhỏ có chuyện, hôm qua còn đánh nhau nữa.

Có phải ba ghét anh nhỏ không? Thế thì làm sao mình dám thích anh nhỏ.

Nhưng mình...

Đến khi mọi người giải tán hết, La Tại Dân vứt chỗ bánh kem còn thừa vào thùng rác, thu dọn mặt bàn, Duẫn Xán khó giấu hụt hẫng, cho dù ban nãy không nói thì nét mong đợi trên mặt nó cũng rõ rệt.

Duẫn Xán ngồi trên ghế sofa chơi với những miếng tranh ghép của nó, là quà của Ảnh đế mua từ sạp hàng lưu niệm, nói là ghép xong thì đến tìm mình lấy quà chân chính, lần này gấp gáp quá.

Đối với một đứa trẻ bốn tuổi quả thực ghép tranh tương đối khó, Duẫn Xán ghép mãi cũng không lần ra manh mối, càng ghép càng nôn nóng, cuối cùng bốc một nắm mảnh ghép bằng giấy cứng ném xuống đất. La Tại Dân quay đầu ngồi xổm xuống nhặt lên giúp nó, một thằng bé còn chưa nhận được mặt chữ vậy mà lại có quyết tâm ghép được bốn góc dựa theo tranh gốc.

Khẽ hôn thằng bé, La Tại Dân hỏi con muốn quà gì, không cần ghép xong cũng có thể tìm ba lấy.

Duẫn Xán vùi mặt trong lòng anh thẫn thờ, đã gần mười hai giờ, sinh nhật nó sắp qua rồi.

Hoàng Nhân Tuấn xông vào khách sạn đúng mười một giờ năm mươi tám phút, trong đại sảnh vẫn còn dấu vết của bóng bay và ruy băng, hai cha con ngồi trên ghế sofa chẳng rõ đang nói gì, nét mặt Duẫn Xán rất không vui.

"Tôi... Tôi đến muộn rồi."

Hoàng Nhân Tuấn thở hồng hộc, đặt chiếc hộp gói ghém đẹp mắt lên bàn. Hai mắt Duẫn Xán lập tức mở to, hết nhìn anh nhỏ lại nhìn món quà. Nó như con chó con trượt khỏi người La Tại Dân, nhào vào lòng Hoàng Nhân Tuấn.

"Anh nhỏ!"

"Xin lỗi, anh..."

"Anh nhỏ..."

Duẫn Xán khóc rồi.

Sau khi luyện tập vài trăm lần kiên trì không khóc, sau nhiều tháng trời mới lại ngửi thấy mùi cơ thể Hoàng Nhân Tuấn, mọi cố gắng của nó tức thì hóa thành tro bụi.

Mình thích anh nhỏ, muốn có anh nhỏ.

Phải làm sao đây.

Hoàng Nhân Tuấn ngây người, cậu ngồi xổm xuống ôm Duẫn Xán, lau nước mắt thay nó, nhưng Duẫn Xán khóc xé ruột xé gan như phải chịu uất ức kinh khủng khiếp lắm, La Tại Dân bên cạnh cũng dỗ dành nó, chưa thấy nó khóc như thế bao giờ, cả mặt cả cổ đều đỏ bừng, hít thở dần khó khăn, La Tại Dân chỉ đành làm theo chỉ dẫn của bác sĩ, lấy khăn mặt nhét vào miệng nó, buộc nó phải thở bằng mũi, nếu không lát nữa nhất định sẽ ngạt thở.

Duẫn Xán rất khó chịu, nó vừa ôm ngực mình, vừa chảy nước mắt nhìn ba lắc đầu.

Chỗ này khó chịu, ba ơi, chỗ này A Nan khó chịu.

Ngực thằng bé phập phồng kịch liệt.

La Tại Dân không hiểu tiếng lòng của con, chỉ đành đoán ý dựa vào động tác, tim có vấn đề gì sao, La Tại Dân sốt ruột đổ mồ hôi đầy đầu, nhưng lúc trước đi kiểm tra sức khỏe không nghe bác sĩ nói có vấn đề gì mà.

Sau vài phút, cuối cùng Duẫn Xán cũng điều chỉnh được hơi thở, nó nhìn La Tại Dân ấp úng, ánh mắt như đang cầu xin, rất đáng thương, cũng rất bất lực.

"Con... thích, thích... anh nhỏ..."

"Con thích... anh nhỏ..."

"Phải làm sao..."

"Ba đừng... đừng trách con..."

Tim như ngừng đập, La Tại Dân nhìn con trai sững sờ, Duẫn Xán đang cho rằng anh không thích Hoàng Nhân Tuấn, nhưng Duẫn Xán không thể đứng về phía ba nên cảm thấy áy náy ư?

Lần trước thậm chí nó còn chạy đi cắn Hoàng Nhân Tuấn để bày tỏ thái độ, nhưng cho dù là vậy, cho dù Hoàng Nhân Tuấn từng vứt bỏ hai cha con hai lần liền, Duẫn Xán vẫn nhớ cậu.

Hoàng Nhân Tuấn hít thở sâu, bế Duẫn Xán ngồi lên ghế sofa, tránh cho nó lại khóc ngã nhào dưới đất. Vừa vỗ nhẹ lưng nó vừa dỗ nó, cậu nói: "Anh cũng thích em, anh rất yêu A Nan, thích A Nan mãi mãi."

Tầm nhìn nhòe đi một giây, La Tại Dân bất chợt quay đầu hỏi Hoàng Nhân Tuấn.

"Cậu thích thằng bé thật ư?"

Hoàng Nhân Tuấn không hiểu.

"Đương nhiên rồi."

Không biết vì sao, mặt biển dậy sóng cuồn cuộn, La Tại Dân cảm nhận được tim mình bắt đầu quặn đau như bị bóp nghẹt, không khoa học chút nào, cảm xúc làm sao có thể thật sự liên hệ với bộ máy trong cơ thể người được chứ.

Nhưng đau quá, Hoàng Nhân Tuấn, vì sao cậu không cảm nhận được.

Cậu thật sự thích Duẫn Xán ư? Thế tại sao lại nói chia tay, tại sao lại trói buộc bản thân bằng đạo đức của người khác, đồng thời quên luôn hai cha con chúng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#najun