Hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viết bởi najuna, Mun dịch, nguồn lofter, ngọt ngọt ngọt =))

~~~

Na Jaemin chẳng biết mình đã làm gì trêu chọc phải ông giời con Huang Renjun.

Có thể khi Huang Renjun vừa mới chuyển trường đến đây, anh là người đầu tiên chủ động chào hỏi người ta? Trên thực tế, chẳng qua vì Huang Renjun rất đẹp nên Na Jaemin mới không kiềm chế được muốn nhiệt tình một chút.

Thế nhưng từ sau đó mỗi lần Huang Renjun nhìn thấy anh sẽ luôn mỉm cười cực kỳ xán lạn, gọi anh: "Jaeminie!" Nụ cười kia đẹp rạng rỡ như ánh mặt trời, khiến người ta rung động không thôi.

Suốt 17 năm cuộc đời, người tình trong mộng của Na Jaemin vẫn luôn là kiểu con gái thanh thuần hoặc gợi cảm, sau khi gặp được Huang Renjun, rốt cuộc anh không còn thấy người tình nào tìm về trong mỗi giấc mơ nữa. Đương nhiên anh cũng chẳng để ý lắm, mãi cho đến một ngày kia anh nằm mơ thấy Huang Renjun ngồi trên đùi mình, hai người hôn nhau cuồng nhiệt, khiến anh bị giật mình tỉnh giấc.

Na Jaemin thầm chửi thề một câu trong đầu, nghĩ bụng không phải mình cong rồi đấy chứ? Không đâu, không đâu, chỉ tại tên nhóc Huang Renjun kia quá đẹp đến mức anh quên cả tính hướng của mình, chỉ vậy mà thôi!

Thế nên ngày hôm sau, khi Huang Renjun mỉm cười chào hỏi, anh xụ mặt không đáp, cả ngày chẳng đi tìm Huang Renjun nói chuyện. Lúc tan học, Huang Renjun đến tìm anh: "Jaemin này, tớ làm gì sai rồi à? Cậu sao vậy?"

Nghe Huang Renjun nói giọng Đông Bắc, Na Jaemin không muốn thừa nhận bản thân bị người ta làm mềm lòng chút nào. Mặt không biến sắc, anh nói: "Không có gì." Sau đó khoác balo quay người bước đi.

Tình cảm dành cho Huang Renjun có thay đổi khiến Na Jaemin phiền muộn cả đêm trằn trọc không yên, mỗi sáng đến trường gặp Huang Renjun quả thực là tra tấn với anh, từ sau ngày đó Huang Renjun lại tìm anh thêm vài lần, mà lần nào anh cũng hờ hững phớt lờ người ta, về sau không còn thấy Huang Renjun đến tìm anh.

Thực sự phiền chết mất! Na Jaemin về tới nhà, tự quẳng cả người lên giường, khắp đầu óc toàn là gương mặt xinh đẹp quá đáng của Huang Renjun, còn cả vóc người vừa vặn ôm trọn vào lòng trong một vòng tay. Sao Huang Renjun cứ luôn quyến rũ mình thế nhỉ?

"Jeno này, nếu một người cả ngày nằm mơ thấy một người khác, trong đầu óc toàn hình bóng người đó, cậu nói xem liệu có phải là thích người ta rồi không?" Na Jaemin hỏi thằng bạn thân chí cốt kinh nghiệm tình trường lão luyện, Lee Jeno.

"Hỏi gì vô nghĩa thế?" Lee Jeno cảm thấy cạn lời với thằng bạn thân, dáng vẻ đẹp trai mà kinh nghiệm yêu đương bằng 0, quả thực lãng phí quá là lãng phí: "Sao thế anh em? Có người thích rồi hả?"

"... Đệch!" Hóa ra anh thật sự đã thích Huang Renjun.

"Vậy phải theo đuổi người mình thích thế nào?" Na Jaemin lại khiêm tốn thỉnh giáo Lee Jeno.

"Vận dụng cái gương mặt này cho tốt là được." Lee Jeno ném lại một câu rồi chạy đi tìm bạn gái hẹn hò.

Mặt? Được rồi. Từ nhỏ đến lớn đúng là có rất nhiều người khen anh đẹp trai, thư tình cũng nhận được cả chồng cao ngất, nhưng anh thấy rất phiền với những nữ sinh chỉ biết nhìn gương mặt mình, hiện giờ lại phải sử dụng gương mặt này để theo đuổi người ta, trong lòng thầm oán thán cả vạn câu.

Một thời gian nữa Huang Renjun thành niên rồi, Na Jaemin mua một đôi vòng tay, chuẩn bị làm quà sinh nhật tặng người ta, sau đó tự mình đeo một chiếc trong đó, nghĩ thôi cũng rất mãn nguyện.

Vốn định để Huang Renjun cũng từ từ động lòng với mình, kết quả ngày thứ hai sau khi mua vòng tay anh đã không kiềm chế được.

Nguyên nhân chính là vì anh vui vẻ đến trường gặp Huang Renjun, định bụng hôm nay sẽ chủ động chào hỏi người ta, tìm người ta nói chuyện, nhưng giữa giờ ra chơi anh bắt gặp Huang Renjun đang cười cười nói nói với một bạn học nữ khác!

Đương nhiên dáng vẻ Huang Renjun khiến người gặp người thương hoa gặp hoa nở, có con gái đến tìm cũng bình thường thôi, nhưng điều quan trọng là lần này Huang Renjun chủ động tìm đối phương! Na Jaemin đi theo Huang Renjun ra ngoài nên bắt gặp cảnh tượng ấy, cả người đều muốn bùng nổ, thành công khiến tâm trạng sa sút.

Buổi tối tan học, Na Jaemin chặn Huang Renjun trước bàn học.

"Huang Renjun, chúng ta nói chuyện đi."

"Chẳng phải không có gì để nói hay sao?" Người trước mặt không thèm ngẩng đầu lên, cứ thế thu dọn sách vở cho vào balo.

... Mẹ kiếp, Huang Renjun giận anh rồi.

Na Jaemin mặc kệ, anh cầm balo Huang Renjun vừa thu dọn xong, túm cổ tay người ta bước đi.

"Na Jaemin, làm cái gì đấy?" Huang Renjun bị lôi kéo một đường ra khỏi phòng học, đi thẳng tới sau tòa nhà không một bóng người, vì là buổi tối, mọi người đều đã vội vã về nhà nên nơi này càng đặc biệt yên tĩnh.

Thực ra Huang Renjun hơi sợ bóng tối, hơn nữa gần đây còn đang chiến tranh lạnh với Na Jaemin, cảm giác bên người có một núi băng lớn thế này, cậu thấy bản thân rơi vào cảnh cực kỳ nguy hiểm, nhưng cậu cũng muốn nói cho rõ ràng với Na Jaemin, vì sao đột nhiên cậu ấy lại như vậy với mình, tự dưng không thèm để ý đến mình.

"Na Jaemin, cậu muốn nói chuyện gì với tớ?"

Rất lâu sau Na Jaemin không lên tiếng trả lời.

"Này!" Huang Renjun không chịu nổi bầu không khí hiện tại, thật sự quá khủng bố.

"Renjun..." Na Jaemin thở dài: "Bạn nữ hôm nay cậu đi tìm là ai vậy?"

"???" Trên đầu Huang Renjun hiện đầy dấu chấm hỏi: "Cậu hỏi cái này làm gì?"

"Sau này không được đi tìm con gái."

"Gì cơ? Cậu quản cả chuyện tớ đi tìm con trai hay tìm con gái à? Cậu là gì của tớ? Đột nhiên không thèm để ý gì đến tớ? Tớ đã làm sai chuyện gì mà cậu cứ đối xử với tớ như vậy?" Huang Renjun xù lông bùng nổ.

"Về sau tớ là bạn trai của cậu!" Na Jaemin nghiến răng phẫn nộ nói hết một câu, sau đó kéo Huang Renjun vào lòng rồi cúi đầu hôn lên đôi môi từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ.

Huang Renjun thoáng chốc mở to hai mắt, nhất thời quên cả giãy dụa.

Na Jaemin không dám tiến thêm một bước nữa, khi rời khỏi đôi môi Huang Renjun anh còn khẽ liếm, ừm... rất ngọt. Liền sau đó anh đặt cằm lên bả vai người ta, nũng nịu nói: "Renjun, tớ thích cậu."

Bất chợt bị cưỡng hôn không kịp đề phòng, giờ lại được tỏ tình, Huang Renjun bị dồn vào mơ hồ.

"Xin lỗi, tớ không để ý đến cậu vì không biết nên đối diện với cậu thế nào, cậu luôn xuất hiện trong mỗi giấc mơ của tớ..." Na Jaemin cọ cọ đầu Huang Renjun, tay xoa xoa mái tóc xù lên của ai kia: "Tớ định đợi cậu dần dần thích tớ, nhưng tớ không nhẫn nại được, hôm nay thấy cậu đi tìm bạn nữ khác cười cười nói nói, tớ ghen, tớ rất sợ cậu sẽ thích người khác..."

Nghe xong lời thổ lộ chân tình, rốt cuộc Huang Renjun cũng khôi phục tinh thần, cậu muốn từ chối theo bản năng, kết quả không vùng ra được nên đành từ bỏ, trong bóng đêm có thể cảm nhận được nhịp tim dồn dập của Na Jaemin, còn cả hơi thở gấp gáp vội vàng.

"Na Jaemin..."

"Làm người yêu tớ đi, Renjun." Na Jaemin cắt ngang lời đối phương: "Nếu cậu không đồng ý thì mỗi ngày tớ sẽ tỏ tình với cậu một lần, nhưng mà, không cho cậu được đi tìm người khác." Nói xong Na Jaemin thả Huang Renjun ra, nhìn chăm chú vào cậu, giống như muốn nhìn thủng người đối phương.

"Cái đó..." Huang Renjun lắp bắp, cậu không biết điều này có đúng hay không, nhưng cậu chẳng nỡ khước từ Na Jaemin... bởi vì cậu ấy... thực sự rất đẹp, òa òa làm sao bây giờ.

"Vậy... cứ thế đi." Huang Renjun nói lắp.

Na Jaemin thoáng sửng sốt, đột nhiên bối rối.

"Ừm... hôm qua tớ mới mua một đôi vòng tay, vốn định đợi đến sinh nhật sẽ làm quà tặng cậu, giờ... giờ mình cùng đeo luôn nhé." Na Jaemin lấy hộp vòng tay trong balo, nhẹ nhàng đeo chiếc vòng màu rose gold vào cổ tay Huang Renjun, xong rồi đưa chiếc vòng màu bạc cho Huang Renjun: "Đeo cho tớ đi."

Vi diệu thật đấy, Huang Renjun choáng váng, như một con búp bê mềm mại, Na Jaemin nói cái gì cậu làm theo cái đó, đeo vòng vào cổ tay cho Na Jaemin xong, Na Jaemin lại hôn lên khóe môi cậu, nắm tay cậu mười ngón đan vào nhau cùng thong thả bước đi trên con đường về nhà.

Hạnh phúc ghê gớm, Na Jaemin nghĩ thầm, hóa ra con người là loài động vật dễ dàng thỏa mãn đến vậy, cảm giác nhận được hồi đáp từ người mình thích thật sự... rất hạnh phúc.

Hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#najun