Thấu cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viết bởi Cửu Văn, Mun dịch, nguồn Lofer, hướng hiện thực.

Truyện dịch đã có sự đồng ý cho phép của tác giả. Không chuyển ver, không reup!

~~~

Trong ký túc xá Huang Renjun có nuôi một con Moomin đựng tiền làm bằng gốm được sơn màu sữa nhìn hết sức mong manh dễ vỡ, là do cậu nhờ người ở nước ngoài làm thủ công mang về.

Các thành viên trong nhóm đều cho rằng trong đó toàn là tiền, còn ngấp nghé một lần đại hội tập hợp nào đó có thể làm thịt đại ca Đông Bắc là cậu, dẫu sao cơ hội rất hiếm có.

Nhưng chỉ có bản thân cậu mới biết, bên trong con Moomin này chẳng những không có tiền mà còn nhét một đống giấy lộn. Huang Renjun nghĩ ngợi, cuối cùng đổi cách dùng từ khác, những thứ tích trữ trong này là trăm mối ưu sầu suy tư trên con đường trưởng thành của cậu.

Các thành viên không biết rằng cậu có một bí mật nhỏ, chính là viết ra giấy những điều khiến cậu hoang mang khó xử rồi nhét vào trong Moomin, tiếp đó quẳng hết mọi phiền muộn ấy ra sau đầu. Qua một khoảng thời gian mở Moomin ra đọc lại sẽ phát hiện những khó xử khi ấy đã sớm được giải quyết một cách dễ dàng từ lâu.

Vì thế đại ca Đông Bắc có một câu danh ngôn, có vấn đề gì viết ra giấy nhét cho cục cưng Moomin mà không giải quyết được chứ? Nếu có, vậy thì viết hai lần là được.

Thế nhưng dạo gần đây chiêu này không hiệu nghiệm. Đại ca Đông Bắc rất là phiền.

Nguyên nhân không phải từ cậu. Tất cả ngọn nguồn đại ác đều phải đuổi ngược đến trên người Na Jaemin.

Có lẽ là ánh mắt ai oán của cậu quá nóng cháy, Na Jaemin đang đứng trước bếp ga nấu mì tôm đúng lúc quay đầu lại, vừa vặn giao tầm mắt với Huang Renjun đang ngồi trước bàn ăn.

Huang Renjun vội vàng thu ánh mắt lại, đưa mắt ngơ ngác nhìn Moomin trên bàn, con tinh linh có vẻ ngoài như hà mã đang trừng lớn đôi mắt to tròn cùng vẻ mặt hết sức ngây thơ khờ khạo nhìn vào cậu, cằm khẽ nhếch lên như đang chế giễu cậu có tật giật mình.

Na Jaemin không hiểu nên cũng thu ánh mắt về, cầm đũa tiếp tục công việc nấu mì tôm.

“Cục cưng Moomin ơi, tao sắp phát điên đến nơi rồi.” Huang Renjun nhỏ giọng thì thầm, cậu buồn rầu gõ lên cái đầu trơn bóng loáng của Moomin.

Na Jaemin làm kẻ đầu sỏ gây ra nỗi ai oán của Huang Renjun lại chỉ cảm thấy mơ hồ chịu tai bay vạ gió.

Chẳng qua trước lần comeback này Huang Renjun đã mở Moomin ra một lần, lần mở ấy đã đọc được câu hỏi này.

Đại ca Đông Bắc đột nhiên phát hiện toàn bộ tâm sự phiền não của cậu đều xoay quanh Na Jaemin, những mảnh giấy nhỏ chất chồng một chỗ vậy mà còn cao hơn cả cái cốc cà phê Starbucks của ai kia. Bỗng chốc cậu cảm thấy hoảng kinh khủng, cậu mở toàn bộ các mảnh giấy ra xem thì phát hiện phiền não này bắt đầu từ cái ngày Na Jaemin tặng vòng tay cho mình.

Đặt tay lên ngực tự vấn bản thân, tuy Huang Renjun đã cắm rễ ở Hàn Quốc được một thời gian dài, nhưng đối với những chuyện vô vị giữa các nam sinh Hàn Quốc cậu vẫn không cách nào nhìn thấu.

Cho nên sau khi Na Jaemin quay lại nhóm, thế tấn công mãnh liệt dành cho cậu trước màn hình luôn khiến cậu cảm thấy rất phức tạp, nhưng cậu lại không tiện trách mắng đối phương, dù sao từ sau khi người ta quay về cũng chưa tặng quà cho ai đã tặng mình một bộ vòng tay, sao cậu có thể không biết xấu hổ đi trách người ta được chứ?

Căn cứ vào điều này, Huang Renjun chỉ đành ôm theo một trái tim bất ổn, lén nhét những mẩu giấy nhỏ vào trong Moomin, vừa nhét một cái đã có thể trở nên khác biệt.

Khi cậu lấy ra một mảnh giấy, phía trên viết: “Na Jaemin, rốt cuộc trong tim cậu có bao nhiêu người yêu?”, nét mặt cậu như rạn nứt.

Cậu lục lọi khắp tâm trí chỉ thiếu điều đập đầu xuống bàn mà vẫn không tài nào nhớ ra được, cậu căn cứ vào tâm lý gì rồi từ khi nào đã viết ra một mảnh giấy khó hiểu thế này? Chuyện khó hiểu hơn nữa là kiểu tình yêu “quá mức cưng chiều” của Na Jaemin đã trở thành phiền não của cậu?

Mẹ nó quá là không thực tế, hay là tại anh đây ảo tưởng sức mạnh quá rồi? Huang Renjun khóc không ra nước mắt.

“Injun à, cậu đang đọc cái gì vậy?” Đang suy nghĩ miên man thì bị giọng nói trầm thấp của Na Jaemin kéo về thực tại, Huang Renjun khôi phục tinh thần, lúc này mới phát hiện trong lúc mình hoảng hốt đã lại mở mảnh giấy ra nhìn chằm chằm lần nữa. Cậu vội vàng bật cười haha hai tiếng, nhanh tay lẹ mắt gập mảnh giấy vào, cũng may trên giấy viết toàn tiếng Trung.

Giữa lúc gấp gáp, cậu hắng giọng réo: “Mì tôm nấu xong chưa? Tớ đói lắm rồi!”

Na Jaemin nâng ánh mắt nghi ngờ lên nhìn, bàn tay đặt bát đũa cho cậu chợt dừng lại, khẽ cười: “Réo gì chứ? Chẳng phải mì ở ngay trước mặt đây rồi sao?”

Không cần phải nói Huang Renjun đã nhìn thấy ngay sau khi nói xong câu kia, lúc này cậu xấu hổ ngậm chặt miệng, cổ họng như nuốt phải sâu bọ, rất lâu không thốt ra lời.

Một lúc sau khi ăn được vài miếng mì tôm cậu mới lặng lẽ lẩm bẩm: “Lại bỏ nhiều muối rồi...”

“Đợi một chút.” Đột nhiên Na Jaemin cắt ngang lời.

“Sao thế?” Vừa dứt lời, Huang Renjun thấy Na Jaemin dùng ngón tay thon dài của bạn nắm lấy cằm mình, ánh mắt nghiên cứu tập trung vào môi cậu, hoàn toàn không có ý định buông ra.

“Môi dưới của Injun hình như sưng đỏ lên rồi, tại mì tôm bỏng quá à?” Giọng nói của Na Jaemin đè thấp xuống ba phần, cảm xúc giấu trong đôi mắt ảm đạm không rõ.

Lúc này Huang Renjun mới thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng chuyện gì hệ trọng lắm cơ, cậu xua tay nói: “Không biết bị muỗi cắn từ lúc nào, thời buổi này đến muỗi cũng bắt đầu ghen với vẻ đẹp trai của tớ rồi.”

Đầu mày Na Jaemin khẽ động, lúc này bạn mới buông tay, gương mặt thoáng mất tự nhiên: “Hình như hơi mặn thật, xem ra lần sau phải cho thêm nhiều đậu phụ mới được.”

“Thực ra ăn ngon lắm, tớ chỉ nói bừa thôi, cậu đừng để ý.” Huang Renjun rất đói, quản sao được mặn hay nhạt nữa. Vả lại nói ra thì vẫn phải trách Na Jaemin, từ sau khi bạn trở lại, ăn khuya chưa từng thiếu bữa nào, nếu không phải anh quản lý thấy mấy đứa đều cần phải cao lớn thì thể nào cũng cấm ăn cho coi.

“Vậy mì tôm tớ nấu ngon hơn hay salad anh Mark làm ngon hơn?” Na Jaemin giả vờ lơ đãng cất tiếng hỏi.

“Salad anh Mark làm ăn ngon.” Câu trả lời này chỉ là Huang Renjun khoe khoang về sự ngốc nghếch của Lee Mark, cậu tiếp tục vùi đầu ăn mì không nhìn thấy vẻ mặt Na Jaemin. Người kia nghiễm nhiên đã quen với cách bình luận vô căn cứ này, bạn chỉ khẽ cười không đáp lời.

Huang Renjun không dám ở lại quá lâu, ăn mì xong cậu nhanh chóng rửa bát đũa rồi ôm theo Moomin lủi vào phòng ngủ, để lại một mình Na Jaemin đứng lẻ loi cô độc trong bếp. Trong khoảnh khắc cậu đóng cửa phòng chợt thấy bóng lưng cứng đờ của Na Jaemin, dưới ánh đèn ảm đạm, bóng dáng ấy có phần hiu quạnh, đột nhiên tim đập dồn dập, cậu vội vàng đóng cửa, hồi phục nhịp tim đang đập loạn kịch liệt của mình.

Trái lại Na Jaemin chú ý thấy cậu hơi bất thường nhưng không truy hỏi những điều phức tạp trong đó. Bạn chỉ thu dọn bếp và bàn ăn sạch sẽ, thế mà lại bất ngờ phát hiện ra mảnh giấy nhỏ rơi trên mặt đất.

Biết tiếng Trung là không có khả năng, cả đời này cũng không thể. Sau khi đưa ra được kết luận này, Na Jaemin điềm nhiên như không nhét tờ giấy vào túi áo, khóe miệng không khỏi đắc ý nhếch lên, bạn không biết tiếng Trung không có nghĩa là trong nhóm chẳng ai biết.

___

Huang Renjun rất lo lắng.

Sau hôm đó khi cậu thay quần áo mới phát hiện không thấy mảnh giấy kia đâu. Từ đó cậu bắt đầu ngây ngô suốt cả tuần, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, như đi trên tấm băng mỏng. Cậu không sợ mảnh giấy ấy bị các thành viên khác nhặt được, dù sao người ta xem xong sẽ ném đi như rác.

Nguy hiểm nhất là ngộ nhỡ bị Na Jaemin nhặt được, tên này có sự cố chấp phải tìm hiểu ngọn nguồn, nhất định sẽ tìm người hỏi rõ chữ trên giấy có nghĩa gì. Vì thế cả tuần trời cậu luôn dán mắt vào Na Jaemin, đặc biệt là đoạn tuyệt cơ hội để bạn và Zhong Chenle ở cùng nhau.

“Đại ca, dạo này anh lên cơn thần kinh gì vậy?” Không biết đây là lần thứ bao nhiêu Zhong Chenle bị Huang Renjun cắt ngang trò đùa cùng với Park Jisung, cuối cùng cậu bé không nhịn được phải kéo người kia ra ngoài nói chuyện.

“Hả? Sao thế?” Thay vào đó Huang Renjun vẫn đang mất tập trung.

Zhong Chenle đau khổ vô cùng, cậu chỉ muốn trao đổi với Park Jisung về kỹ năng thao tác trò chơi mới nhất, vì sao ngay cả chút xíu nhu cầu nhỏ nhoi ấy thôi cũng bị Huang Renjun cướp mất. Thế là cậu bắt đầu phàn nàn dài đến độ hơn chục phút, giữa lúc đó không hề ngừng nghỉ cũng không hề vấp tẹo nào, dọa cho Huang Renjun ngơ người.

“Lạc Lạc, hóa ra em cũng có năng khiếu làm rapper ra phết.” Huang Renjun bất giác vỗ tay.

Zhong Chenle cực kỳ cáu: “Anh ơi, anh nói thẳng đi xem nào, dạo này em trêu chọc anh cái gì mà anh cứ đòi hủy hoại tâm hồn mỏng manh yếu đuối của em thế hả?”

Huang Renjun cân nhắc thật lâu sau đó mới ngập ngừng nói ra: “Lạc Lạc, em nói thật cho anh biết, gần đây Na Jaemin có một mình đến tìm em nói chuyện lần nào không?”

Zhong Chenle nâng mắt lên, đôi mắt đảo một vòng, đột nhiên lóe ra ánh sáng. Đừng nói chứ, quả đúng là có thật.

...

Buổi tối một tuần trước, Zhong Chenle đang nằm trên giường xem tập phim hoạt hình mới nhất, cậu đang cực kỳ phẫn nộ vì nhân vật chính bị ngược đến độ thương tích đầy mình nên chẳng mảy may để ý thấy một thân hình cao gầy đứng ngay cạnh giường. Đến khi cậu phát hiện ra mới thấy Na Jaemin ngậm kẹo mút trong mồm, hai tay đút túi quần đứng bên cạnh, cùng dán mắt vào màn hình, dáng vẻ như thể bị nội dung bộ phim thu hút.

Trên đầu Zhong Chenle reo vang hồi chuông cảnh báo mãnh liệt: “Anh Jaemin, anh... anh có chuyện gì ạ?”

Cậu không tin đêm hôm khuya khoắt Na Jaemin chạy đến phòng cậu chỉ để tìm cậu tâm sự. Cưng chiều của Na Jaemin chưa bao giờ rơi trên đầu cậu, trong mắt Na Jaemin điểm tốt duy nhất của cậu chỉ là hỗ trợ vượt qua chướng ngại ngôn ngữ, dựng nên thủ đoạn nối với Huang Renjun.

“Chenle này, hôm nay anh học tiếng Trung có một câu đọc không hiểu, Injun đi ngủ rồi, anh không tiện làm phiền cậu ấy cho nên tới hỏi em.” Na Jaemin nói xong lấy ra một quyển vở, đưa cho đối phương xem.

Zhong Chenle vừa nhìn đã cảm thấy hai mắt bị kích thích, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo như giun bò thế này rốt cuộc là đang muốn đày đọa ai đây? Thế là cậu không nhịn được, cất điện thoại đi, ngồi thẳng dậy: “Anh ơi, anh có câu gốc không? Anh viết cái này mang nhiều cảm giác nghệ thuật quá, em không có đủ khiếu thưởng thức nghệ thuật.”

Na Jaemin nghiêng đầu, chẹp một tiếng, không tình nguyện móc điện thoại di động ra, mở album ảnh đưa cho cậu xem.

Zhong Chenle nheo nheo đôi mắt, cậu cảm thấy dòng chữ này quen cực luôn nhưng không nghĩ ra được. Hơn nữa cậu đang thắc mắc Na Jaemin học tiếng Trung ở đâu ra, cái này nhất định là một câu thịnh hành trên mạng, chẳng lẽ Na Jaemin còn biết đường lướt weibo cơ à?

Đương nhiên, cậu thầm oán thì thầm oán chứ nên nói vẫn cứ nói.

“Nghĩa của câu này là, rốt cuộc cậu có bao nhiêu người yêu?”

Na Jaemin nghe thấy vậy, khóe miệng ẩn chứa chuyện quan trọng cần giấu kín, bạn khẽ gật đầu rồi lấy điện thoại về. Khi bạn không cười, mí mắt tùy tiện đảo còn mang theo vẻ lạnh lùng. Bạn nói câu cảm ơn bằng giọng điệu thờ ơ rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng, còn không quên giúp Zhong Chenle đóng chặt cửa.

Đây là chương trình máy quay ẩn gì hay sao?

Zhong Chenle nhíu mày suy nghĩ rồi nhìn khắp bốn phía xung quanh, xác nhận không hề có máy quay ẩn xong mới tiếp tục yên tâm mở hoạt hình lên xem.

Còn Na Jaemin sau khi ra khỏi phòng lại quay trở vào bếp, mở trình duyệt web lên, gõ gõ một trận. Bạn nhìn chằm chằm màn hình nhảy ra kết quả [Na Jaemin, viết theo tiếng Trung], đột nhiên nhếch miệng cười, cuối cùng miễn cưỡng dùng nắm tay chặn trên môi mới nhịn được tiếng cười điên cuồng.

...

Sau cùng Huang Renjun không thể moi được tin gì từ chỗ Zhong Chenle, đối phương chỉ nói với cậu là có một buổi tối Na Jaemin đến hỏi một vài vấn đề học thuật, không còn thông tin gì khác hiệu quả hơn nữa.

Núi không dựa vào mình thì mình đến dựa vào núi là được. Huang Renjun vỗ tay, nghĩ mình đã hạ một quyết định cực kỳ chính xác.

Mê mẩn chưa đến năm phút, vai Huang Renjun lại sụp xuống.

Đối ngoại, bất cứ ai nhìn đều nhận ra được Na Jaemin luôn chiều theo ý cậu. Đúng lúc chuyển đề tài đến cậu, đề cao cảm giác tồn tại của cậu. Để tránh cho cậu một mình xấu hổ nên cố ý đặt cậu trong phạm vi có thể bảo vệ. Còn hao tổn tâm huyết tranh thủ cơ hội đụng chạm tay chân, vô tình xây nên bầu không khí thân thiết mờ ám.

Trước máy quay Huang Renjun không tự nguyện đáp lại Na Jaemin, không phải cái gọi là mũi tên đơn độc, chẳng qua vì cậu sợ chỉ cần không cẩn thận đáp lại thì cảm xúc của cậu sẽ như cỏ dại mọc lan tràn không giữ được, cuối cùng ồn ào đến độ xấu hổ kết thúc, điều đó mới là mất nhiều hơn được.

Đúng vậy, một đống giấy cậu nhét trong Moomin đều xoay quanh Na Jaemin, không vì điều gì khác, chỉ bởi cậu sống rất nghiêm túc. Diễn giả thành thật đặt tâm tư nhỏ bé của mình vào trong, trong cả nhóm e rằng chỉ có mình cậu mới thế.

Cậu còn đang ở bên đây nghĩ mình lại xót đến thân, không khí xuân thương thu buồn. Bên kia Na Jaemin đang đùa giỡn với các thành viên khác, mắt thấy Na Jaemin sắp ngã về phía mình, cậu vô thức duỗi tay ra định đỡ, Lee Jeno đã kéo được người lại.

Người anh em này quả thực rất không có mắt nhìn.

Huang Renjun thầm oán một trận, trong lòng chua xót, lại trơ mắt nhìn hai người kia tiếp tục đùa giỡn, cậu nhích người ngồi cách ra xa một chút.

Giữa lúc chơi đùa vui vẻ Na Jaemin tranh thủ liếc nhìn về phía cậu, vừa vặn thu được vẻ mặt suy sụp của cậu vào trong mắt. Sau đó bạn gạt tay Lee Jeno ra: “Ghi hình, ghi hình.”

Có lẽ là đáp lại những lời này của bạn, không bao lâu sau nhân viên phụ trách live stream cũng đứng hết vào vị trí, chị coordi dặm thêm cho mỗi người một tí phấn rồi cả nhóm vào chờ.

Suốt buổi live, thực ra Huang Renjun rất mất tập trung, cậu biết rõ vì cảm xúc của một người mà làm ảnh hưởng đến buổi ghi hình là biểu hiện không chuyên nghiệp, nhưng suốt quá trình ngoại trừ nhếch khóe miệng giả cười, cậu không thể làm ra được bất cứ nét mặt nào khác.

Nhất là khi Na Jaemin và Lee Jeno phối hợp ăn ý đến cực điểm, khóe miệng cậu cứng đơ về cơ bản có thể sánh với Mona Lisa.

Buổi live kết thúc trong tiếng hoan hô nói cười, rốt cuộc cậu không nhịn được nữa, đứng bật dậy: “Xin lỗi, em thấy không khỏe, em muốn về ký túc xá trước.”

Lời này không phải giả, cậu thấp tha thấp thỏm cả một tuần, ăn cơm không ngon, tối ngủ còn mơ linh tinh. Dạo gần đây đại ca Đông Bắc có một quầng thâm đen xì quanh mắt, làm cho Huang Xuxi cách vách mỗi ngày đều chỉ trỏ cậu rồi cười lớn tiếng, dùng tiếng Quảng Đông nói cậu ngày càng giống bảo vật quốc gia rồi. Cậu cảm thấy niềm vui Huang Xuxi có được quá đơn giản, chẳng hạn như để anh trả lời câu hỏi của cư dân mạng cũng có thể tự chọc cho mình cười.

Ôi, đàn ông.

Huang Renjun chào hỏi mọi người xong xuôi, đỡ cái trán đang phập phồng thình thịch rời khỏi nơi thị phi này mà không hề để ý đến đằng sau có một người vẫn luôn theo đuôi cậu, đi thẳng về đến ký túc xá.

Đèn neon trong ký túc sáng lên mấy giây, chiếu rọi khiến mắt cậu hoa lên, hoàn toàn không chú ý đến chướng ngại vật dưới chân, kết quả hiển nhiên là bị vấp. Cú ngã trong dự kiến không hề xảy ra, cậu được một cánh tay mạnh mẽ hữu lực kéo vào lòng.

Xoảng!

Gương mặt phóng đại của Na Jaemin rơi vào trong mắt, Huang Renjun không nén nhịn được vẻ mặt lung lay vì bị sắc đẹp tấn công. Ánh mắt người kia cũng như rada, từ trên xuống dưới, tỉ mỉ quét qua mặt cậu, bạn mỉm cười cực khó nhận ra với Huang Renjun, đến nỗi Huang Renjun luôn suy tính thiệt hơn còn tưởng có phải Na Jaemin lại có ý kiến với mình hay không.

Nhưng lần này bạn thật sự mỉm cười, ý cười mỏng manh vương trên gương mặt. Huang Renjun cảm thấy đây mới là dáng vẻ chân thực của Na Jaemin, lúc vui bạn có thể ngọt ngào vào đến tận tim, nhưng lúc không vui lại có thể lạnh lùng tột độ.

“Injun này, hình như cậu gầy đi rồi.” Na Jaemin vừa nói vừa dùng tay nhéo nhéo bên hông cậu.

Nhất thời Huang Renjun nổi hết cả da gà, cậu đẩy Na Jaemin ra với động tác cực kỳ khoa trương, suýt chút nữa còn gào thành tiếng. Sức trong tay Na Jaemin vừa đủ, vừa vặn nắm vào nơi nhạy cảm của cậu làm cậu xấu hổ tới mức mặt đỏ bừng đến tận mang tai.

Đang lúng túng chẳng nói nên lời, Na Jaemin lại tiến gần thêm một bước.

Bất kể Huang Renjun đứng cùng một chỗ với ai đều có chênh lệch khoảng cách rõ rệt. Giờ phút này cậu bị khuất dưới cơ thể Na Jaemin, khí thế áp bức khiến cậu không né tránh được, thậm chí cậu còn cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Na Jaemin ở ngay trên đầu mình, suýt nữa đốt cháy cả phần tóc trên đỉnh đầu cậu.

“Cậu muốn nói gì thì nói nhanh lên, tớ muốn đi nghỉ...” Huang Renjun vẫn không dám ngẩng đầu lên.

Na Jaemin nghe vậy khẽ cười thành tiếng. Bạn đang quỳ một gối xuống đất dưới ánh mắt kinh ngạc của Huang Renjun, ngẩng đầu chăm chú nhìn vào đôi mắt bất an chớp chớp của đối phương, dùng giọng điệu vừa bất đắc dĩ vừa mềm mỏng lên tiếng: “Rốt cuộc tớ có bao nhiêu người yêu, Injun thật sự không biết sao?”

Thình thịch!

Huang Renjun nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn, nát tan tành. Cậu bỗng chốc che mặt, chuyện này quá xấu hổ.

“Từ đầu đến cuối tớ luôn chỉ có một người yêu, Injun có muốn đoán thử xem là ai không?”

Na Jaemin cậy bản thân có gương mặt mê hoặc lòng người nên bắt đầu thích làm gì thì làm, hiện giờ đang lợi dụng vị trí cơ thể ở dưới, ngẩng đầu nắm ngón tay Huang Renjun, dùng sức lôi kéo đem người đẩy ngã lên ghế sofa.

Lúc này Huang Renjun đã sớm nói không nên lời. Cậu vốn không giỏi thể hiện bản thân, hiện giờ đối diện với tình huống bất thình lình này lại càng không biết nên làm sao, cậu đành trừng lớn mắt nhìn Na Jaemin, rất lâu sau không có động tĩnh.

Xem ra hỏa lực còn chưa đủ.

Na Jaemin suy nghĩ không đến ba giây, quyết đoán cúi đầu xuống, bạn đã khó chịu với vết sưng đỏ ở môi dưới của Huang Renjun lâu lắm rồi, vì thế trực tiếp hôn lên nơi đỏ hồng mềm mại ấy.

!!!

Cung phản xạ của Huang Renjun bay lên tận chín tầng mây phải vất vả lắm mới tìm thấy đường, lý trí lại bị nụ hôn chiếm đoạt hết sạch.

Thẳng thắn mà nói đây không phải hôn, Na Jaemin chỉ áp lên môi cậu vài giây rồi buông ra, bạn cũng cố kiềm chế trái tim căng thẳng, duy trì gương mặt bình tĩnh lạnh lùng quan sát phản ứng của Huang Renjun.

Người kia hốt hoảng bối rối, thốt ra một câu không sợ trời không sợ đất: “Son môi ăn ngon không?”

Na Jaemin trượt chân suýt chút nữa không đứng vững, bạn phối hợp khẽ liếm môi, son vị cam thông qua đầu lưỡi lan tràn khắp miệng, ngọt ngào trong sáng hệt như bản thân Huang Renjun vậy.

“Mùi vị ổn, rất ngọt.” Về phần “ngọt” này là cái gì ngọt đương nhiên không cần nói.

Đỉnh đầu Huang Renjun bốc khói, đáp lại: “Thế à... Vậy thì tốt, vậy thì tốt...” Lời vừa nói ra khỏi miệng cậu đã không chịu được muốn tự tát cho mình một cái, đang nói cái quái gì vậy?

Bầu không khí có một chút huyền ảo.

Trong thời điểm cực kỳ quan trọng như thế này, rốt cuộc đại ca Đông Bắc đã phát huy được một lần xuất sắc hơn người. Chỉ thấy cậu giơ tay ôm lấy hai má Na Jaemin, ép gương mặt đẹp trai của đối phương thành hình dạng méo mó.

“Được rồi, nếu người yêu của Jaemin chỉ có một mình tớ, vậy thì tớ đây sẽ nhân từ đáp lại cậu.” Huang Renjun hài lòng gật đầu, cuối cùng ra lệnh: “Sau này ngoại trừ bố mẹ, tình yêu của cậu chỉ được chia cho tớ thôi, biết chưa?”

Na Jaemin không hiểu rõ lắm vì sao nhân vật chính đột nhiên bị hoán đổi, may mà bạn cũng chẳng quá để ý, chỉ vội vàng gật đầu như giã tỏi. Cuối cùng ông trời cũng mở mắt rồi, chiếc cần mình quăng hơn nửa năm trời rốt cuộc đã câu được con cá lớn Renjun này.

Các cụ quả đúng không lừa mình.

___

Sau đó trong một chương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#najun