Chương 08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào nhà còn chưa kịp chào hỏi mẹ nuôi đã bị Lee Donghyuck kéo thẳng về phòng, cửa khóa lại tay đẩy một cái, Huang Renjun ngã ngồi xuống giường.

“Có ý gì?”

“Tôi không biết...”

Cậu hoang mang không rõ căn nguyên, là vì Na Jaemin hôn cậu trong góc, hay vì biết được cậu và Na Jaemin có khả năng tiếp tục trở thành bạn học.

Không phải có khả năng, nếu thật sự đã đăng ký thì nhất định sẽ trở thành bạn học.

“Ý tôi là cậu có ý gì?”

“Gì mà tôi có ý gì, cậu đang nói chuyện nào, không hiểu.”

Huang Renjun ngã ra sau, túm gối dựa con gấu của Lee Donghyuck ôm vào lòng, Lee Donghyuck ngồi xuống cạnh cậu, cúi người đẩy cái gối con gấu ra.

“Làm sao thế?”

Huang Renjun vùi đầu vào giữa gối, không muốn lộ mặt, Lee Donghyuck nằm sấp bên cạnh cậu, chống cằm gảy tóc mái của cậu.

“Cậu với tôi còn chuyện gì không tiện nói nữa.”

Huang Renjun ngẩng đầu khỏi gối, miệng há ra rồi ngậm vào, lại vùi mặt xuống.

“Rốt cuộc là làm sao?”

“Cậu ấy nói cậu ấy thích tôi.” Sờ lấy tay Lee Donghyuck túm chặt: “Lại hôn tôi.”

Lee Donghyuck thở dài, xoa đầu cậu, rất lâu không nói chuyện, chốc lát sau Huang Renjun lại ngẩng đầu, sục sôi căm phẫn: “Nhưng mẹ kiếp tôi là con trai! Cậu ấy cũng là con trai!”

“Tạm thời chúng ta không nói vấn đề nam hay không nam, tôi hỏi cậu, cậu có người mình thích chưa?”

Huang Renjun lại nhào về gối, ngẩn người, lắc đầu.

“Chính là người mà chỉ cần cậu nghĩ đến sẽ thấy vui vẻ, chờ đợi, thường xuyên nhớ đến.”

Nghiêm túc suy nghĩ, cậu nhớ đến giấy nhớ, cũng nhớ đến Na Jaemin.

“Không thể nào.” Quay phắt đầu ra, hung dữ lườm Lee Donghyuck.

“Nghĩ đến ai?”

“... Không có.”

“Thế cậu kích động cái gì?”

“Dù sao cũng không thể nào!”

“Thế thì là Na Jaemin rồi.”

“Cậu thật đáng ghét!”

Huang Renjun gắng sức đẩy đối phương, vì hia người đều nằm trên giường nên không thể dùng sức, Lee Donghyuck chẳng chút nhúc nhích.

“Cậu nói tôi biết, người viết giấy nhớ cho cậu là ai?”

Thấy ánh mắt né tránh của cậu, Lee Donghyuck đã có câu trả lời trong lòng.

“Nếu người viết giấy nhớ cho cậu thật sự là một cô gái thì cậu có chấp nhận không?”

Hai mắt Huang Renjun chớp chớp, cố gắng tưởng tượng, nhưng giả thiết này không thể thành lập, ngay từ đầu cậu đã biết đó là Na Jaemin, chưa từng hư cấu ra hình ảnh người khác trong tâm trí, thật ra trong lòng cậu giấy nhớ = Na Jaemin, cậu luôn nghĩ như vậy, giọng nói lẫn tướng mạo cậu tưởng tượng ra khi đọc lời nhắn trên giấy nhớ đều là Na Jaemin.

Bảo cậu hư cấu ra một cô gái như thế nào đây? Na Jaemin lại chẳng phải con gái.

“Không biết.” Quay người lại, đối diện với Lee Donghyuck: “Từ lâu tôi đã biết là cậu ấy, giả thiết này không thể thành lập.”

“Từ lâu cậu đã biết là cậu ấy mà còn chơi trò giấy nhớ với cậu ấy lâu như vậy, cậu biết cậu ấy sẽ hôn cậu mà vẫn để cậu ấy hôn, cậu biết cậu ấy thích cậu mà vẫn dẫn người về nhà. Huang Renjun, cậu làm xong những chuyện đó có từng nghĩ, rốt cuộc bản thân đang làm gì không?”

Từng câu từng chữ của Lee Donghyuck dọa cậu ngây người, tần suất chớp mắt cũng chậm lại, đầu óc tắc nghẽn đang cố gắng hoạt động để hiểu mấy câu nói đó.

Hình như đúng là như vậy...

“Đấy là tôi...”

“Đấy là cái gì? Đừng lấy bạn bè ra làm cái cớ, vậy sao cậu không để tôi hôn cậu?”

“Khác nhau mà!”

“Tất nhiên là khác rồi, vì cậu thích cậu ấy.”

“Tôi không thích cậu ấy! Tôi không thích con trai!”

Ngồi bật dậy, vì từng chữ phun châu nhả ngọc của Lee Donghyuck nên mặt vừa đỏ vừa nóng, hễ có một chút lý lẽ cậu đều phản bác, nhưng tính đi tính lại, cậu không thể phản bác lời Lee Donghyuck nói, không giải thích được hành vi của mình, nắm chặt một câu phản kháng không có giá trị thực chất.

Quá bất lực, quá yếu ớt, đều không thuyết phục được bản thân.

“Nếu cậu ấy là con gái, hôm nay tỏ tình với cậu, cậu có nhận lời không?”

“Không nhận lời, không nhận lời, không nhận lời!”

Không nói lại được nên dứt khoát chơi xấu, cầm gối che mặt lăn qua lộn lại.

Bí hơi chết luôn cho xong.

“Đến Chenle cũng nhận ra được giữa hai cậu có vấn đề.”
“Rốt cuộc cậu đang trốn tránh cái gì, nói đi xem nào?”

Cậu cũng không biết mình đang trốn tránh cái gì.

“Nếu cậu không nhận lời, vậy cậu nói cho rõ ràng với người ta, cũng đừng có mong tiếp tục làm bạn nữa, không có khả năng đâu.”

Thế thì cậu lại không nỡ.

Đây là kỉ niệm duy nhất cậu có được ở thành phố N.

“Cắt đứt thì không nỡ, thừa nhận cũng không chịu, cậu như vậy đả thương người khác lắm đấy, cậu ấy có thể thẳng thắn với cậu cũng phải trải qua đấu tranh nội tâm rất dữ, đã không nhận lời lại không từ chối, như thế chẳng phải đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với cậu ấy hay sao?”

“Tôi không có...”

Tôi thật sự không có...

“Sao cậu cứ nói đỡ cậu ấy suốt vậy?”

“Tôi đang giúp cậu, đừng để vuột mất hết lần này đến lần khác, nếu cậu ấy đã thẳng thắn với cậu thì cậu cho cậu ấy một đáp án chính xác đi.”

Thế nào là hết lần này đến lần khác, đào đâu ra mà lắm lần thế. Huang Renjun lặng lẽ chửi một câu trong đầu.

“Tôi không thích con trai...”

“Cậu thích Na Jaemin.” Lee Donghyuck ngồi dậy, cầm tay đối phương: “Không liên quan đến cậu ấy là nam hay nữ.”

Cuối cùng Lee Donghyuck cũng chỉ bóp vai cậu, không nói được lý lẽ gì, chuyện tình cảm, người ngoài có khuyên nhủ thuyết phục thế nào đều vô dụng, nghĩ thông suốt thì là nghĩ thông suốt, không nghĩ thông suốt được thì có mời cao tăng trong chùa đến tĩnh tọa tham thiền cũng không thông suốt nổi. Lee Donghyuck chẳng qua cũng chỉ là phàm phu tục tử, chỉ có thể hiểu thấu lòng Huang Renjun hơn người khác thôi, nhưng nếu bản thân Huang Renjun không chịu hiểu thấu thì cậu ấy cũng hết cách.

Khi ra về Lee Donghyuck ném cho cậu một vấn đề cuối cùng: trước khi đưa ra đáp án, hãy nghĩ xem sau khi nói đáp án thì liệu có hối hận.

Liệu có hối hận. Tất nhiên là có.

Nếu là đáp án phủ định, cậu sẽ đánh mất Na Jaemin mãi mãi. Có hối hận, tất nhiên có hối hận, vì sợ sẽ hối hận nên mới lần lữa không thể quyết định.

Vậy nếu là đáp án khẳng định thì sao? Cũng có hối hận.

Hối hận cái gì? Thiên thần của cậu nhảy ra, bám trên vai hỏi cậu.

Nếu là khẳng định, cậu sẽ thành người kỳ lạ, một cậu trai kỳ lạ, thích con trai.

Cậu thấy Nono là người kỳ lạ ư? Thiên thần lại hỏi cậu.

Không kỳ lạ, sao cậu ấy lại kỳ lạ được, không kỳ lạ.

Nhưng cậu ấy thích con trai mà, cậu không thấy cậu ấy kỳ lạ, vì sao lại thấy bản thân kỳ lạ?

Đúng thế, vì sao nhỉ?

Chiếc đồng hồ Na Jaemin tặng cậu trong ngày sinh nhật vẫn luôn đặt tại nơi sâu nhất trong ngăn kéo tủ đầu giường, bị các vật dụng khác che khuất. Trong hộp còn dán mảnh giấy nhớ, nét chữ khác hẳn với trên tường. Huang Renjun xé mảnh giấy đó ra, cầm trên tay rất lâu, cuối cùng vẫn leo lên giường dán vào tường, nét bút ngay ngắn nắn nót và những chữ cố tình vặn vẹo rõ ràng không hợp nhau.

Dù viết nắn nót hay cố tình viết xấu thì đều là Na Jaemin.

Người không ngừng nhảy ra trong đầu cũng là Na Jaemin.

Có lẽ cậu thật sự nên lên chùa tu một thời gian.

Mẹ đi công tác về phát hiện cậu cứ rầu rĩ không vui, nấu món cậu thích ăn nhất cũng chỉ ăn mấy miếng, gảy hạt cơm trong bát nặng trĩu tâm sự, bảo cậu hẹn Donghyuck Jeno đi chơi cậu cũng không đi, rảnh rỗi liền ngồi trên giường ngẩn người nhìn chỗ giấy nhớ dán kín một mặt tường.

“Đang nghĩ gì vậy?”

Mẹ bất thình lình vỗ cậu một cái từ phía sau.

“Không nghĩ gì cả...”

“Ôi con trai lớn rồi, có tâm sự cũng không kể với mẹ nữa.”

“Không có thật mà.”

“Thích ai rồi phải không? Bạn viết giấy nhớ này hả? Cùng trường Bujung?”

“Không có, không có, không có! Mẹ đừng đoán mò!”

Mẹ nói một câu, cậu giật mình kinh hãi một lần, đẩy mẹ ra ngoài phòng ra sức đóng mạnh cửa.

“Thích thì theo đuổi đi! Mẹ ủng hộ con!” Đóng cửa rồi cũng không ngăn được giọng mẹ.

Huang Renjun lại mở cửa ra, bộ dạng rất giận dữ, mẹ bịt miệng cười với cậu: “Không nói, không nói nữa, tự con suy nghĩ đi.”

Quay đi gửi tin nhắn vào group chat hội chị em bạn dì, thảo luận xu hướng con trai mỗi nhà.

Tâm tư của cậu rất dễ nhìn thấu, từ đầu đến cuối đều tự che mắt mình bỏ chạy.

Vốn dĩ đã hẹn nhau nghỉ hè đi du lịch hai tháng, vì Na Jaemin đột ngột xuất hiện nên kế hoạch bị đứt đoạn, sau đó không còn tâm trạng, cả ngày ở nhà cơm không buồn ăn, nhận được giấy báo trúng tuyển đại học cũng chẳng mấy vui vẻ.

Làm sao đây, cậu lại muốn gặp Na Jaemin rồi.

Nhưng Na Jaemin rề rà không liên lạc với cậu thông báo tình hình trúng tuyển, cậu cũng ngại hỏi, thấy Lee Donghyuck hỏi, Na Jaemin đăng ký vào đại học C thật chứ, giấy báo trúng tuyển đại học đã được gửi đi, vì sao nó vẫn chưa có biến động.

Cậu sợ gặp mặt, rồi lại âm thầm mong đợi được tiếp tục gặp nhau.

Lúc này đã qua tháng Tám, có phải đối phương không đăng ký, chỉ lừa cậu thôi.

Lee Donghyuck mất kiên nhẫn, cướp điện thoại của cậu định gọi điện thoại cho Na Jaemin, Huang Renjun lập tức giật lại, ánh mắt đề phòng: “Cậu muốn làm gì?”

“Thằng nào thích cậu đều là số chó.”

Lee Jeno ăn pudding bị sặc, Lee Donghyuck ném cho cậu ấy một ánh mắt sắc như dao.

“Không sao... Không sao... Các cậu nói tiếp đi...”

Cậu không chịu thừa nhận, Lee Donghyuck cũng không muốn ép cậu, đúng lúc lớp học hè của Zhong Chenle đã nghỉ, bốn người tụ tập một chỗ bàn xem chút thời gian ít ỏi còn lại của mùa hè nên đi đâu chơi, khai giảng tới vào năm học mới Zhong Chenle sẽ rất bận.

Tụ tập trong nhà Lee Donghyuck mỗi người một ý, nơi mọi người muốn đi không giống nhau, giành cầm bút viết kế hoạch lên giấy, Huang Renjun đột ngột thốt ra một câu: “Hay chúng ta đến thành phố N chơi đi?”

Zhong Chenle lắc đầu, Lee Jeno lắc đầu, Lee Donghyuck vỗ đầu cậu.

“Cút đi, cậu muốn đến thành phố N thì tự mà đi, đừng mượn danh nghĩa bọn này.”

Huang Renjun nhụt chí, co ro vào một góc, sau đó mọi người thảo luận thế nào cũng không tham gia nữa.

Phiền quá, cho tôi một lý do đến thành phố N đi mà. Cậu từng nói chắc như đinh đóng cột với Na Jaemin là sẽ không trở lại, tự thắt cổ bằng lời mình nói, không thể xuống nước trước. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu đến thành phố N làm gì, có gì đáng để cậu quay về đâu, vì sao tự dưng lại muốn đến thành phố N thế chứ.

Lee Donghyuck chẳng hiểu lòng cậu chút nào, hứ.

Quay lưng lại mặc kệ họ, lướt sns, hình như Na Jaemin đăng bài mới.

Đang cầu nguyện trong ánh nến lung linh, bên cạnh có một chàng trai ngày trước thường xuyên đến tìm nó và một chàng trai cậu chưa thấy bao giờ. Mặc dù không bật đèn, ánh sáng lờ mờ, nhưng dựa vào ánh nến chập chờn cậu vẫn trông thấy giấy báo trúng tuyển đại học đặt ngay cạnh bánh gato, giống hệt với giấy báo của cậu.

Na Jaemin thật sự đăng ký vào đại học C.

Huang Renjun bỗng đứng bật dậy, ba người phía sau ngẩng đầu lên theo.

“Anh lại làm sao thế, không đến thành phố N, nơi khác đều dễ bàn.”

“Na Jaemin đăng ký vào đại học C.” Huang Renjun ấn vào bức ảnh rồi đưa cho Lee Donghyuck.

Ba cái đầu cùng ghé vào một chỗ, báo đại học C hay không thì Lee Donghyuck lại chẳng quan tâm, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên bánh gato, ngẩng đầu hỏi Huang Renjun: “Hôm nay sinh nhật cậu ấy à?”

Huang Renjun nhớ đến gì đó, giật lấy điện thoại, trên lịch viết ngày 13 tháng 8.

Đúng, hôm nay sinh nhật cậu ấy, mười tám tuổi, ngày quan trọng.

Huang Renjun đeo giày bỏ chạy, Zhong Chenle chạy ra cửa theo: “Anh đi đâu đấy!”

Huang Renjun đã chạy xa, không nghe thấy tiếng la của thằng em, Lee Donghyuck vẫy tay gọi em vào.

Còn có thể đi đâu được, đến thành phố N chứ đâu, chúng ta tự đi chơi thôi, không rủ cậu ấy nữa.

Bây giờ đi vẫn còn kịp khoảng một tiếng cuối cùng trong ngày, kịp nói với đối phương câu “chúc mừng sinh nhật” trước 12 giờ. Huang Renjun nghĩ như vậy, lên máy bay mới sờ túi, không cầm theo chìa khóa nhà rồi.

Đệch, gọi điện thoại nói “chúc mừng sinh nhật” chẳng phải xong rồi sao, kích động làm gì chứ Huang Renjun.

Cậu đặt chân xuống thành phố N đã hơn mười giờ tối, đi về tiểu khu phải tốn khoảng một tiếng, giục lái xe chạy nhanh lên, tùy tiện mua một cái bánh bông lan ly nho nhỏ tại cửa hàng bánh mì bên ngoài tiểu khu rồi xách theo chạy như bay.

Đứng ngoài cổng nhà họ Na thở hổn hển, Nala nhận ra cậu đến, xông ra khỏi chuồng, nhảy lên bờ tường liếm cậu.

“Chào Nala, lâu rồi không gặp.”

Thân thiết với cậu xong Nala chạy vào cửa nhà liên tục sủa, bà Na nghe tiếng đi ra mở cửa, Nala đẩy bà mở rộng cánh cửa.

“Cháu chào cô.” Huang Renjun cúi người chào.

“Jaemin! Renjun về này!”

Bà Na lập tức đi ra mở cổng cho cậu, ôm cậu hết sức niềm nở. Tiếng bước chân trong nhà truyền ra, Na Jaemin lao xuống nhà, hai mắt sáng rực.

Huang Renjun vẫy tay, Na Jaemin đi xuống bậc thềm chợt dừng lại, nét cười vừa rồi cũng biến mất.

“Cậu đến làm gì?”

“Cậu còn giữ chìa khóa nhà tôi không, tôi quên cầm theo.”

“Đặc biệt về để lấy chìa khóa?” Sắc mặt Na Jaemin hiện lên vài phần cay đắng.

“Cậu mau lấy đi!” Huang Renjun nhìn đồng hồ: “Nhanh lên, nhanh lên!”

Bà Na bảo cậu vào nhà, Huang Renjun lắc đầu, chỉ đợi ngoài sân, Na Jaemin lề mề chậm chạp, không cam tâm tình nguyện trả chìa khóa cho cậu, Huang Renjun túm cổ tay nó bỏ chạy, cũng quên nói với bà Na.

Mở cửa đẩy người vào nhà, hành động dứt khoát liền mạch.

“Cậu làm gì thế...”

Na Jaemin ngồi trên ghế sofa ngơ ngác, Huang Renjun lục tung trong nhà.

“Chết rồi, nhà tôi không có nến.”

“Cậu cần nến làm gì... Nhà tôi có...”

“Không kịp rồi, không kịp rồi, dùng tạm cái này đi.” Huang Renjun cầm cái đèn con hình moomin trên tầng xuống, “bộp” một tiếng tắt hết đèn đi, trong nhà chỉ còn ánh sáng vàng ấm áp chiếu ra từ chiếc đèn con.

Huang Renjun lấy bánh bông lan ly giấy ra đẩy đến trước mặt đối phương: “Nhanh nhanh, nhắm mắt vào ước đi.” Đồng hồ trên tay chỉ còn hơn mười phút là ngày hôm nay sẽ kết thúc, sinh nhật Na Jaemin sắp qua rồi.

Na Jaemin chớp mắt, không hiểu cậu đang làm gì, Huang Renjun cầm tay nó chắp trước ngực: “Nhanh lên! Sắp hết thời gian rồi!”

Thấy nó vẫn không chịu nhắm mắt, Huang Renjun giơ tay che mắt nó lại: “Mau ước đi.”

Lông mi quét qua lòng bàn tay, Na Jaemin nhắm mắt vào.

“Chúc mừng sinh nhật, Na Jaemin.”

Bên tai vang lên lời chúc của Huang Renjun, Na Jaemin mở mắt, kéo tay cậu xuống: “Được rồi.”

Huang Renjun nhìn đồng hồ, vẫn còn ba phút nữa, nguy hiểm quá, kịp rồi.

Cậu định đi bật đèn, Na Jaemin kéo lại.

“Đừng bật, cứ thế này đi.”

Không cần nhìn quá rõ ràng, cứ lờ mờ thế này là tốt rồi.

“Cậu trở lại làm gì?”

Bánh bông lan hết sức đơn giản, trên lớp kem bơ dày có cài một quả dâu tây, chỉ nhìn thôi cũng cảm nhận được vị ngọt ngấy.

“Sinh nhật cậu đó.” Huang Renjun lấy cái dĩa đưa cho nó.

“Chỉ vì chuyện này?”

Huang Renjun “ừ” một tiếng: “Không thì còn chuyện gì khác?”

“Tôi mừng sinh nhật, cậu gửi một tin nhắn được rồi, cần gì phải tự mình đến đây.”

Điện thoại chợt sáng lên, đã đến 12 giờ.

“Mười tám tuổi, ý nghĩa quan trọng, gửi tin nhắn quá mức xem nhẹ.”

“Trong lòng cậu tôi có quan trọng à?”

Huang Renjun sững người, may mà không bật đèn, Na Jaemin không thấy được nét mặt cậu, vẻ xấu hổ của cậu.

“Có.”

Không biết vì sao sau khi nhìn thấy bức ảnh kia cậu chỉ muốn đến đây, không thể tìm ra đáp án, cứ thế đến đây theo suy nghĩ, cho dù biết rõ không nên đến thì cậu vẫn đến.

Đi đêm nghìn dặm.

“Vị trí thế nào, quan trọng ra sao?”

Huang Renjun lắc đầu: “Không biết, ăn bánh gato đi.”

“Tôi không ăn kem bơ.”

“À phải rồi, quên mất, không còn bán cái khác, muộn quá rồi, ngày mai tôi bù cho cậu một phần...”

“Huang Renjun, rốt cuộc cậu đến làm gì?”

Na Jaemin áp sát cậu, Huang Renjun lui ra sau, dựa vào ghế sofa.

“Đã bảo là mừng sinh nhật cậu rồi mà.”

Ngữ khí lại bắt đầu gay gắt, Na Jaemin siết chặt nắm tay, yết hầu chuyển động, cuối cùng vẫn lùi về chỗ cũ, không nói gì.

Hai người im lặng ngồi trong bóng tối, tiếng đồng hồ treo tường tích tắc rõ rệt.

“Cậu đã ước gì vậy?” Khi Huang Renjun lên tiếng lần nữa ngữ khí đã mềm mỏng hơn, không gắt như vừa nãy.

“Không ước.”

“Sao không ước?”

“Quá sốt ruột, không biết nên ước gì.”

Trong mấy phút đó suy nghĩ rối bời, hoàn toàn không nghĩ ra được điều ước nào, còn đang liên tục vùng vẫy giữa cảm xúc của bản thân thì tay Huang Renjun đã che mắt nó.

“Cũng đúng.” Trong bóng tối Huang Renjun gật đầu: “Vậy có muốn nhận quà gì không, ngày mai tặng cậu sau.”

“Không có.”

“Cậu lại giận cái gì, câu nào của tôi đã chọc cậu mất hứng.”

“Vậy cậu cho tôi một đáp án.”

Chủ đề vòng qua vòng lại cuối cùng vẫn quay về điểm xuất phát, cậu biết mình không nên đến, không nên gặp.

“Vì sao đăng ký vào đại học C, chẳng phải cậu muốn vào đại học N ư?”

“Lần nào cậu cũng như thế, rõ ràng cậu biết vì sao mà vẫn muốn hỏi tôi.” Na Jaemin kéo cánh tay cậu lại, lôi cậu đến gần bên người: “Cậu biết giấy nhớ là tôi viết, cậu biết tôi thích cậu, cậu biết vì sao tôi đăng ký vào đại học C, vậy mà sao cậu vẫn giả vờ như không biết?”

Huang Renjun bị nó kéo đến, nửa người trên không nơi chống đỡ sức nặng, nằm sấp xuống ghế sofa, vung cánh tay, quay người ngồi thẳng dậy, ngồi đến cạnh nó.

“Cho dù hôm nay cậu nói từ giờ trở đi chúng ta đừng gặp lại nhau nữa thì tôi cũng chấp nhận, nhưng cậu có thể cho tôi một đáp án chính xác không? Tôi đâu có đòi hỏi cậu cũng phải thích tôi.”

“Quà sinh nhật mười tám tuổi phải đắt tiền một chút, cậu muốn thứ gì?”

Na Jaemin không buông cậu ra, chỉ trượt xuống cổ tay cậu, nắm thật chặt.

“Huang Renjun, cậu không thể thế này...”

Chua đắng trong lòng lại bốc lên, tràn tới cổ họng, nó cố gắng nuốt xuống, nghe như sắp khóc.

“Trả cậu một chiếc đồng hồ nhé?”

Sức lực trên cổ tay càng ngày càng mạnh, đột nhiên Na Jaemin thả cậu ra, quay đầu đi.

“Tùy cậu.”

Trong góc vang ra tiếng khịt mũi, từng chút từng chút, Huang Renjun dựa vào trí nhớ tìm được hộp giấy ăn, rút mấy tờ đưa đến bên má Na Jaemin.

“Khóc gì chứ.”

Na Jaemin lại nghiêng người đi, như đứa trẻ cố chấp, không chịu nhận lòng quan tâm bố thí của đối phương.

Huang Renjun đi đến trước mặt nó rồi ngồi xuống, nâng cằm nó lên lau nước mắt giúp nó.

“Tôi cũng chưa nói nhất định sẽ không thích cậu, sao cậu cứ nói như thể muốn đoạn tuyệt quan hệ cả đời không gặp nhau vậy.”

Na Jaemin bắt lấy tay cậu, Huang Renjun cảm nhận được nước mắt trượt qua kẽ ngón tay cậu.

“Ý cậu là sao?”

“Ý tôi là...” Huang Renjun ngồi xuống, muốn rút tay ra, nhưng Na Jaemin không thả: “Ý tôi là hiện giờ tôi không biết.”

Nhớ cậu không, quả thật có nhớ, là thích cậu ư, không biết, nhưng người khác nói phải, bản thân tôi không biết.

“Cậu biết.” Na Jaemin nghiêng người ôm cậu: “Cậu không muốn đối mặt thôi.”

“Chắc thế.” Huang Renjun gác cằm lên vai nó, chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy sợi dây truyền màu nâu trên cổ nó: “Cậu đợi được không?”

Đợi đến khi tôi muốn đối mặt.

“Đợi được, bao lâu cũng đợi được.”

“Giờ không buồn nữa chứ?”

“Buồn, vẫn còn buồn.”

Huang Renjun thả giấy ăn trong tay ra, ôm lấy đối phương.

“Giờ thì sao?”

Đầu trên vai cậu khẽ động, hơi thở ấm nóng phun trên cổ cậu, khi Na Jaemin chạm môi vào cổ cậu, cậu đã tránh đi.

“Muốn làm gì, lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#najun