Chương 05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Nhân Tuấn bay đến rừng rậm nhiệt đới.

Cây tổ điểu leo lên thân cây xù xì cao hơn mười mét, quấn quanh vươn lên, leo bám xoắn vặn đan xen, vắt qua những cây không biết được tên kéo dài trong khu rừng. Trong rừng nhiệt đới vừa đổ mưa tương đối oi bức, địa y bị vũng nước mưa và lá rụng rải kín, mỗi bước chân giẫm lên đều bám theo đầy bùn đất ướt.

Con gái trong đoàn vốn đã khó chịu vì cấu tạo sinh lý khác biệt, đi lại thời gian dài cường độ cao càng khiến người ta thêm hoa mắt chóng mặt.

“Còn bao lâu nữa mới tới vậy?” Có đồng nghiệp nữ đã trắng bệch môi.

Trưởng đoàn phiên dịch câu hỏi cho người hướng dẫn, người hướng dẫn lấy một lọ thuốc xịt mũi trong túi ra đưa cho cô gái, trả lời còn khoảng hai trăm mét, đi qua rừng rậm tầm chục phút nữa là tới.

Hoàng Nhân Tuấn nghe vậy rốt cuộc cũng thở phào. Trên người cậu vác theo thiết bị của mình, còn giúp đồng nghiệp nữ sức yếu cõng một vài vật tư, nói thật ra cậu cũng đã mệt lử đuối sức.

Lần này ê kíp phải làm phim tài liệu về rừng rậm nhiệt đới, nhà đầu tư không muốn xem mấy thứ to lớn đồ sộ, chỉ muốn xem những hình ảnh đi sâu vào giữa rừng, ví dụ như quá trình “san hô ra khơi”.

Hoàng Nhân Tuấn mỉa mai sao nhà đầu tư không mời ê kíp làm phim thế giới động đi cho xong.

“Thế thì sao chúng ta kiếm được tiền?” Lãnh đạo đã nói như vậy.

Đến nơi dừng chân, cả đoàn người nghỉ ngơi chốc lát, sau đó ai nấy đều tự trở về vị trí làm việc. Với tư cách người quay phim chính, hiển nhiên Hoàng Nhân Tuấn phải đứng mũi chịu sào đi hàng đầu tiên. Liên tục lăn lê bò toài suốt một tuần trời trong rừng rậm nhiệt đới mưa nhiều, khắp người Hoàng Nhân Tuấn nổi đầy mẩn đỏ, mặt bị hơi nóng hun đỏ, huyệt thái dương và cằm vỡ ra những vết lở loét đáng sợ.

Cho dù là vậy, quay về khách sạn gần sân bay, phần phim quay được vẫn bị sếp gạt đi. Đối phương ném mẫu ra rồi vênh mặt sai khiến chỉ thiếu điều chỉ thẳng trán mỗi người trong đoàn trắng trợn chỉ trích, bộ dạng mặt mày hung dữ khôi hài cũng chẳng rõ chạm đến sợi dây thần kinh nào của cậu. Chỉ thấy Hoàng Nhân Tuấn thường ngày bấm bụng chịu đựng lúc này đập mạnh bàn xé nát bản thảo trước mặt, vo tròn ném vào mặt sếp qua cái bàn hội nghị không quá rộng, tháo thẻ nhân viên để lại tại chỗ rồi bỏ đi, tặng kèm một câu “Cút con mẹ ông ấy” khiến cả phòng sợ hãi kinh hoàng.

Kết quả hiển nhiên thu được tin nhắn khuyên nghỉ việc của phòng nhân sự. Khi đó cậu đang ngồi co ro trên ghế sofa trong khách sạn lướt diễn đàn, câu chữ đường hoàng chỉ đổi lấy một câu cười nhạo của cậu, khinh bỉ bỏ qua rồi tiếp tục đọc bài viết, cuối cùng dừng tại một đoạn phim thám hiểm rừng rậm, sau đó cậu ấn mở lên xem thẳng một mạch cả buổi tối.

/

Từ sau khi La Tại Dân đích thân dẫn đội xuống hầm khai thác, hoàn toàn không có thời gian rảnh. Từ sáng sớm tinh mơ mở mắt đã bắt đầu chạy thử máy móc, xuống hầm là cả một ngày. Buổi tối kết thúc công việc đuối tới mức mí mắt trên chỉ lo tìm mí mắt dưới, thường xuyên buông mình xuống giường ngủ mê mệt. Vài ngày sau người gầy rộc hẳn đi, mặt bẩn tóc rối.

Các công nhân cũng thấy rõ lòng thành của anh, liên tục có người tìm Tổ trưởng chuyển lời. Ý bảo La Tại Dân đừng theo xuống hầm nữa. Thứ nhất, mọi người đều dựa vào tiền lương anh trả, tính toán sổ sách rõ ràng công khai thôi được rồi. Thứ hai, suy cho cùng La Tại Dân là chủ, mọi người có thân thiết với anh hơn nữa cũng có phần không được tự nhiên, đôi khi anh làm có chỗ sai mà mọi người không tiện vạch ra, trái lại còn làm chậm trễ công việc.

La Tại Dân nghe thấy cũng phải, thế nên sau năm ngày làm việc không còn nán lại trì hoãn việc của công nhân nữa. Đúng lúc eo anh từ lần trước bị căng cơ vẫn luôn âm ỉ đau, lao động chân tay vài ngày cảm giác đau đớn ngày càng trầm trọng hơn.

Anh cũng không kéo dài nữa, lúc đi thăm công nhân Lưu thuận tiện chụp phim X-quang. Phim X-quang này chụp xong, chụp ra được viêm nhiễm phần thắt lưng quá nặng, dần dần đã ăn vào xương. Vốn dĩ bảy năm trước thắt lưng của anh đã từng bị thương, có dấu hiệu thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng. Không đòi hỏi một cuộc phẫu thuật quá lớn cũng có thể điều trị bệnh này, bác sĩ đề nghị anh nhanh chóng quyết định, cũng tiện nhanh chóng thu xếp.

La Tại Dân muốn gọi điện thoại cho Hoàng Nhân Tuấn, ngón tay bấm số rồi lại dừng. Ngày anh rời nhà có gọi điện cho bà Hoàng, nói gần nói xa hỏi Hoàng Nhân Tuấn đã hết giận chưa, nhưng được thông báo cậu đã ra nước ngoài quay phim, sợ rằng không rảnh để ý đến anh. Anh không làm phiền Hoàng Nhân Tuấn, chỉ thường hay gọi điện thoại cho bà Hoàng tìm hiểu đơn giản tình hình. Tính ra đã lại một tuần hai người không nói với nhau câu nào.

Anh cũng không muốn để Hoàng Nhân Tuấn và mẹ vợ tăng thêm phiền muộn, thế nên không nói chuyện này với họ. Sau cùng không kéo dài thêm, hẹn với bác sĩ ba ngày sau sẽ mổ, định bụng ngày đó phẫu thuật xong sẽ thông báo tình hình với hai người.

Anh chỉ dặn trợ lý riêng đến trung tâm thương mại mua ít đồ dùng cá nhân dùng một lần. Trợ lý biết anh phải nhập viện thì sốt ruột không kịp ăn hết bữa cơm, xách theo túi lớn túi nhỏ đến phòng bệnh của anh ngay trong tối.

“Òa... Cô nhanh thật đấy.” La Tại Dân nhìn đồng hồ: “Mới có nửa tiếng.”

“Phù... Sếp tuyệt đối không thể có chuyện!” Bình thường trợ lý coi anh như anh trai, ngoài giờ làm việc thường xuyên không biết trên dưới, bình thường La Tại Dân cũng mặc cô cười đùa. Lúc này cô thấy La Tại Dân râu ria xồm xoàm tiều tụy hốc hác, chẳng còn phong độ tao nhã ngày thường đâu nữa, tức thì đỏ hoe hai mắt, thiếu chút nữa còn rơi nước mắt.

La Tại Dân tức thì giơ tay ra hiệu dừng lại: “Thôi ngay, anh có mắc bệnh nặng sắp chết đâu, chỉ làm tiểu phẫu thôi, cô đừng làm như anh sắp sang tây thiên thế.”

Trợ lý sụt sịt mũi: “Không phải em thương anh sao. Nhìn xem anh cô độc lẻ loi, một mình nhập viện không ai ở bên chăm, cái gì cũng cần trợ lý chuẩn bị cho anh, nói xem anh suốt ngày bận rộn cái gì vậy, người nhà cũng chẳng có ai...”

La Tại Dân bối rối cười, ngoắc tay với cô, đợi trợ lý đến ngay trước mặt mới giơ tay khẽ búng trán cô, phì cười nói: “Đầu óc cô suốt ngày chỉ toàn nghĩ gì thế hả? Chẳng qua mới đây người nhà anh ra nước ngoài nên mới phải làm phiền cô mấy ngày tới tăng ca nhiều hơn, trả thêm lương cho cô.”

Trợ lý cúi đầu lầu bầu một câu: “Ai cần mấy đồng tiền đó của anh...” Nhưng cô không để ai nghe được, tự mình cất gọn chậu rửa mặt, khăn mặt, giấy ăn cần dùng khi nằm viện, treo quần áo dùng một lần vào tủ trong phòng bệnh, rồi kéo một cái ghế đến bên giường ngồi xuống gọt cam.

Ba ngày liên tục, sáng sớm Trợ lý xách cháo đến, đợi anh ăn xong lại về nấu cơm trưa, buổi trưa xách cơm chay đến, ở lại thẳng đến chín mười giờ tối mới về nhà. La Tại Dân có đôi phần không yên tâm bèn lặng lẽ gửi tin nhắn cho phòng tài chính bảo đối phương tính gấp đôi cho Trợ lý khi chấm công tháng này.

Song Trợ lý chẳng hề hay biết, đến khi anh được đẩy vào phòng mổ, tình cảm sâu nặng đến mất kiểm soát túm lấy tay anh, trong mắt đầy tràn căng thẳng, lo lắng và tình yêu không thể giấu, nhưng há mồm mà không nói được lời nào. La Tại Dân chợt giật mình, anh bỗng nhận ra khả năng mình đã cho đối phương hi vọng không nên có.

Trợ lý chắp tay cầu nguyện ngoài cửa, vào giờ phút này đồng hồ như quay chậm lại, mỗi giây mỗi phút đều rất giày vò.

Hai tiếng sau, La Tại Dân được đẩy ra khỏi  phòng mổ. Vì tác dụng của thuốc tê chưa hết nên anh không cảm nhận được đau đớn chỗ vết mổ. Chỉ thấy Trợ lý chạy đến như được tái sinh sống cuộc đời mới, La Tại Dân mỉm cười với cô, nhưng cánh tay tránh đi tiếp xúc của cô.

Nét mặt Trợ lý đông cứng, rụt tay về.

“Điện thoại của anh đâu?” La Tại Dân giơ tay.

“Đây ạ, có mấy cuộc điện thoại gọi đến, đều là chuyện công việc, em ghi lại cả rồi, để sau cho anh xem.” Giọng điệu cô Trợ lý trở nên thận trọng.

“Ừ.” La Tại Dân vừa nghe vừa bấm số điện thoại của Hoàng Nhân Tuấn, quả nhiên đầu bên kia thông báo không ai nghe máy, sau đó anh lại gọi điện thoại cho bà Hoàng, lần này điện thoại được nghe rất nhanh.

“Mẹ ạ, tối mai con đưa vài đồng nghiệp về nhà ăn cơm, có chút chuyện cần dặn, nếu mẹ không ngại thì mình cùng ăn một bữa lẩu gia đình nhé.”

Lần này La Tại Dân dùng ngữ khí khẳng định, bà Hoàng vừa nghe đã hiểu không phải anh đang hỏi xin ý kiến, ngẫm nghĩ giây lát bèn đặt va li hành lý mới thu dọn xong xuống đất, trả lời: “Được, vậy mẹ muốn ăn nhiều thịt dê.”

/

Vốn dĩ bệnh viện đã thiếu giường bệnh, lại thêm cá nhân anh kiên quyết, bác sĩ cũng không bắt buộc anh nằm viện thêm nữa, sau khi căn dặn một loạt những điều cần chú ý liền ký tên vào giấy ra viện.

La Tại Dân bảo Trợ lý lâm thời thông báo cho các nhân viên nòng viên trong công ty đến tham gia liên hoan, tính ra cũng chỉ có chục người, coi như chúc mừng anh có cuộc đời mới. Anh nhớ lời dặn của bà Hoàng, đặt mười suất thịt dê, thịt bò.

Anh ngồi bên bàn ăn đợi giao hàng về nhà, trong lúc đó soạn tin nhắn cho Hoàng Nhân Tuấn. Đầu tiên là xin lỗi ba trăm sáu mươi độ, rồi tường tận kể lại những chuyện xảy ra trong tuần qua, sau đó cảm giác lời văn rườm rà quá mức nên bắt đầu xóa xóa bỏ bỏ, nói qua chuyện mình mời đồng nghiệp về nhà liên hoan, gõ chữ đến khi thành hẳn một bài văn ngắn. Cuối cùng thêm một câu kết thúc “Anh nhớ em” đầy sến súa rồi mới ấn gửi cho đối phương.

“Có cần ngâm ít mộc nhĩ không?” Giọng bà Hoàng từ bếp truyền ra.

“Có ạ...” La Tại Dân buột miệng trả lời, thờ ơ giương mắt lên nhìn, lập tức giật mình, vội vàng đứng dậy ngăn cản đối phương bốc mộc nhĩ khô đầy một tay: “Khoan đã mẹ... Mẹ lấy nhiều quá, lát nữa nó nở ra đầy tràn cả bát!”

Bà Hoàng lộ vẻ lúng túng, gật đầu thả một nửa vào túi, nghe theo lời chỉ huy của La Tại Dân bốc một nhúm nhỏ bỏ vào bát.

/

Từ sau khi ngang ngược nghỉ việc, Hoàng Nhân Tuấn tắt điện thoại, cách ly thế gian ba ngày mới ra sân bay đổi vé máy bay, lên máy bay về nước trước. Đến khi khởi động máy mới phát hiện điện thoại đã hết pin từ lâu. Vốn dĩ trong lòng còn cơn nóng giận chưa nguôi, lúc này càng thêm cáu kỉnh. May mà sắp về đến nhà rồi, nghĩ vậy, cậu thản nhiên đeo bịt mắt lên, ngủ bù một giấc trên máy bay.

Bắt taxi về đến cổng nhà, cửa nhà để xe mở rộng, xe trong nhà đỗ tại chỗ. Hoàng Nhân Tuấn hừ một tiếng, nghĩ bụng La Tại Dân biết mình đi vắng, gọi điện thoại cho mình cũng không ai nghe, chưa biết chừng đang nóng ruột cuống cả lên.

Nhưng cậu không nghĩ đến, vừa mở cửa nhà, đúng lúc bắt gặp một bàn cả gái lẫn trai đang ăn lẩu trong phòng khách, La Tại Dân ngồi vị trí chủ nhà, bà Hoàng ngồi đối diện anh. Mà chàng trai bên phải bật sâm panh không chuẩn, rượu màu vàng nhạt bất thình lình phụt ra phun vào cô gái trước mặt. La Tại Dân mỉm cười chỉ vào chàng trai, xuất phát từ lòng tốt anh kéo cô gái ra, không ngờ đối phương thuận thế ngã vào lòng anh.

Hoàng Nhân Tuấn bực bội ném mạnh va li xuống đất, tiếng vang thu hút ánh mắt mọi người.

“Con ngoan về rồi đấy à?” Bà Hoàng được đồng nghiệp của La Tại Dân chọc cười vui vẻ, lúc này đang rất cao hứng, kéo theo giọng nói cũng dịu dàng hơn bình thường mấy phần.

“Chuyện gì thế này?” Hoàng Nhân Tuấn không quan tâm đến bà, hai mắt nhìn thẳng La Tại Dân.

La Tại Dân lịch sự đỡ Trợ lý ngồi xuống ghế: “Anh mới gửi tin nhắn cho em thông báo chuyện này xong. Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là Hoàng Nhân Tuấn, bạn đời của tôi, mới đi công tác nước ngoài về.”

“Ồ...” Mọi người đồng loạt ồ lên, lại có người không biết phân biệt mà trêu hai người, quái gở la hét phu nhân cứu mạng, sếp bóc lột công nhân các kiểu, khiến La Tại Dân phải nổi cáu.

Trước mặt nhiều người, Hoàng Nhân Tuấn vẫn chưa tới nỗi làm anh mất mặt, gượng gạo nở một nụ cười, đi đến bàn ăn đặt quà lưu niệm mình mang về lên bàn: “Chuyện đột ngột nên cũng không chuẩn bị trước được gì, cái này coi như quà gặp mặt đi.”

Đám người lại la hét cảm ơn phu nhân, nhanh tay nhanh chân mở hộp quà, mấy cô gái thấy là sô cô la hạt phỉ hình dáng khác nhau, ai nấy đều bày ra tư thế ôm tim cảm ơn.

Chỉ riêng La Tại Dân giương mắt, tầm mắt vừa vặn bắt gặp ánh nhìn chất vấn của Hoàng Nhân Tuấn, ai kia trợn mắt lườm anh, sau đó kéo va li về phòng ngủ, dường như không định ra ngoài nữa. La Tại Dân âm thầm thở dài.

Từ giây phút Hoàng Nhân Tuấn bước vào nhà là Trợ lý bắt đầu nín thinh không nói, lúc này cảm nhận được không khí kỳ lạ giữa hai người, cô lặng lẽ hạ quyết tâm trong lòng.

Hoàng Nhân Tuấn về phòng ngủ lấy điện thoại ra sạc, tức thì nhận được cả trăm tin nhắn như rải bom. Cậu phớt lờ tin nhắn của những người khác, mở xem các cuộc gọi nhỡ, lần gần nhất La Tại Dân gọi điện thoại cho cậu là bảy ngày trước. Sau đó mở WeChat lên, lướt xuống dưới đến khung trò chuyện cùng La Tại Dân, lúc này mới đọc được bài văn ngắn của đối phương. Cậu lặng lẽ đọc hết nhưng không phân biệt được cảm xúc trong lòng hiện tại.

/

Nói là liên hoan nhưng người sáng suốt đều nhận ra, từ khi Hoàng Nhân Tuấn về, tâm tư sếp nhà họ đều không còn tập trung vào bàn ăn, mà người đã lập gia đình càng thấy rõ, chắc hẳn sếp và bạn đời có nỗi lòng chưa giải thích rõ ràng được với nhau. Thế nên rượu mới uống một lượt đã thức thời buông chén rồi cũng không ngồi lại quá lâu, từng người một kiếm đủ mọi lý do khác nhau lần lượt xin ra về.

Bà Hoàng đã sớm về phòng nghỉ ngơi. Trợ lý ở lại đến cuối cùng, nhìn một bàn ăn bừa bãi, có chút không đành lòng cứ thế ra về, bèn lên tiếng: “Sếp, để em thu dọn giúp anh nhé.”

La Tại Dân che miệng ợ hơi một cái, xua tay: “Không cần đâu, cô về nghỉ ngơi đi, muộn quá rồi không an toàn.”

Trợ lý mím môi nhìn anh, thở dài, lưu luyến ra về.

Cửa phòng Hoàng Nhân Tuấn để mở một khe hở, cậu nhìn thấy hết cảnh đó. Cậu không hiểu cảm xúc giận dữ trong lòng từ đâu mà ra, chỉ biết dựng thẳng đứng hết toàn bộ gai trên người lên, đợi mọi người về hết mới mạnh tay đẩy cửa phòng ngủ ra.

“Người đẹp trong lòng, ban bè bên cạnh, xứng đôi vừa lứa.” Hoàng Nhân Tuấn chưa từng nghĩ đến bản thân cất giọng lạnh lùng nghe có vẻ cay nghiệt cỡ nào.

“Anh chỉ muốn một người đẹp tên Hoàng Nhân Tuấn trong lòng mà người ta nào có chịu.” La Tại Dân uống khá nhiều, dù chưa đến nỗi hồ đồ nhưng to gan hơn bình thường rất nhiều, một câu trêu chọc làm hại sắc mặt Hoàng Nhân Tuấn hết tái lại đỏ.

“Thế sao ban nãy cô gái kia ngã vào lòng anh mà anh không đẩy ra? Vừa rồi hai người còn tình sâu nghĩa nặng không nỡ xa nhau cơ mà, sao giờ lại bắt đầu múa mép khua môi trước mặt em rồi. Nếu em không về có phải anh còn định giữ con gái nhà người ta lại qua đêm không, dù sao cũng muộn quá rồi không an toàn!” Hoàng Nhân Tuấn vừa nói vừa cất cao âm lượng, đi thẳng đến trước mặt La Tại Dân.

La Tại Dân xoa bóp đầu, nhắm mắt nói: “Em nói toàn cái gì vậy, đừng kiếm chuyện gây sự.”

Hoàng Nhân Tuấn giơ tay gạt hộp quà trên bàn xuống đất: “Rốt cuộc em kiếm chuyện gây sự hay anh thấy chán rồi. Chán mỗi ngày bận rộn còn phải lo cơm nước cho em, chán em quanh năm suốt tháng cãi cọ với anh, chán em vô tích sự ăn vạ đòi anh nuôi?”

La Tại Dân nhìn vào mắt cậu, im lặng vài giây, sau đó bình tĩnh nói: “Có lẽ anh cần yên tĩnh một chút, anh không hiểu lắm em đang muốn tranh cãi chuyện gì.”

Hoàng Nhân Tuấn day day ấn dường: “Xem đi, lần nào cũng như vậy, lúc em muốn nói chuyện tử tế với anh thì anh đều cho rằng em đang gây sự vô cớ, lúc em thật sự buồn chán đến nỗi kiếm chuyện thì anh lại nghiêm túc tưởng thật hơn ai hết. Anh gửi cho em một đoạn văn dài như vậy, vì sao không chịu nói đàng hoàng trước mặt em? Cách cái màn hình anh thấy em dễ nói chuyện hơn sao? Vậy em còn ở lại đây cho anh chướng mắt làm gì? Giờ em đi luôn, thế đã được chưa?”

La Tại Dân thở hắt ra, đến tối vết thương bên thắt lưng bắt đầu đau nhức. Anh đang nghĩ tối nay tranh cãi ắt hẳn không có kết quả, nếu còn tiếp tục chưa biết chừng thể diện mỏng dính như tờ giấy giữa hai người sẽ bị đập nát triệt để.

Anh vớ lấy cái cốc ngay bên tay, uống một hơi cạn sạch cốc nước trắng rót ra để không trước đó. Sau đó giương mắt nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ hoe của Hoàng Nhân Tuấn: “Em đừng đi, anh đi, dự báo thời tiết nói tối nay có tuyết.”

Hoàng Nhân Tuấn không tiếp lời, lồng ngực phập phồng nhấp nhô, chợt nghe La Tại Dân mệt nhọc đứng dậy, trong ánh mắt nhìn cậu xen lẫn rất nhiều khí thế mãnh liệt mà cậu không hiểu. Chỉ nghe thấy anh cất tiếng: “Hoàng Nhân Tuấn, anh hỏi em một câu, hiện giờ anh đi, em có giữ anh lại không?”

Hoàng Nhân Tuấn cắn chặt răng chặn cho chữ “giữ” không thốt ra khỏi miệng.

Đâu phải cậu chưa từng được biết lòng tự trọng mạnh mẽ của La Tại Dân, hồi đầu thậm chí cậu còn bị khí thế đó bức bách lùi lại vài bước, chẳng qua nó được giấu kín trong yêu thương anh dành cho cậu. La Tại Dân cúi mình vì tình lâu lắm rồi, lâu đến mức cậu tưởng rằng bản thân có thể la lối om sòm ngay trên đầu con sói cô độc. Cậu gây ra rất nhiều sóng gió, La Tại Dân luôn dễ dàng gánh vác thay cậu, nhưng rồi cậu quên mất, bản thân La Tại Dân chỉ là một mắt bão, người tự nguyện dấy lên sóng gió xung quanh cậu từ lâu đã quăng cậu ra ngoài cơn lốc xoáy. Cậu vẫn luẩn quẩn giậm chân tại chỗ, còn La Tại Dân đã sớm đi đến tương lai chói lọi, ánh sáng đó nán lại trên người quá lâu, tưởng đâu đã chiếu sáng con đường từng bước tới nhưng lại chặn kín lối ra phía trước đối phương.

La Tại Dân đang đợi câu trả lời của cậu.

Đợi đến khi chuông trời điểm vang báo giờ chẵn, cuối cùng Hoàng Nhân Tuấn cắn răng nghiêng đầu sang một bên.

La Tại Dân sững sờ hồi lâu, hệ thống sưởi trong nhà chỉ khiến anh cảm thấy không cách nào hít thở. Nuốt khan cổ họng khô khốc, anh gật đầu liền vài cái. Lảo đảo đi về phía cửa, lắc mạnh đầu để bản thân giữ vững bình tĩnh. Tới lúc anh cầm chìa khóa xe ra ngoài, không còn khống chế được cơn giận nữa bèn đấm thật mạnh vào tường một cú.

Hoàng Nhân Tuấn trong nhà giật mình bởi tiếng vang, cậu đứng im tại chỗ giây lát, sau khi lấy lại lý trí chợt cảm thấy chán nản, vội vàng chạy ra huyền quan.

Cậu nhắm mắt, đẩy cửa ra.

Nhưng chỉ thấy đèn cảm ứng trên hành lang sáng lên theo tiếng động, chỗ bậc thang trống không. Ngày trước cậu từng tranh cãi không ít lần với đối phương, lần nào cũng có thể thấy La Tại Dân đưa lưng về phía mình ngồi tại cầu thang. Mà lần này đêm khuya lạnh lẽo, chỉ có gió rét rít gào cuốn theo lá khô trốn vào tòa nhà, rơi xuống mặt đất không ai hỏi han.

Cậu khẽ chớp mắt, đôi mắt bị không khí lạnh thổi khô nên hơi cay mắt.

Sau đó thang máy vang lên một tiếng “tinh”, cậu mừng rỡ quay đầu. Song điều cậu đợi được lại là trợ lý của La Tại Dân mới chỉ gặp mặt có một lần.

Bất giác cậu nảy sinh cảm xúc mâu thuẫn, muốn đóng cửa lại.

“Anh Hoàng đợi một chút!” Trợ lý chạy bước nhỏ tới trước cửa, nói với nét mặt chân thành.

“... Có chuyện gì sao?” Hoàng Nhân Tuấn bực bội nói.

Trợ lý nhô đầu nhìn vào trong nhà, vẫn chưa chắc chắn có bóng dáng La Tại Dân hay không đã thấy Hoàng Nhân Tuấn bước ra ngoài, quay lưng đóng cửa lại.

Trợ lý cân nhắc ngôn từ, hạ quyết tâm lên tiếng: “Chuyện là, em chỉ muốn nói với anh một chuyện, lúc trước anh đi công tác không biết, hôm kia sếp mới làm phẫu thuật xong, là về thắt lưng, vì khi ấy anh và bác đều không có nhà nên anh ấy sai em chuẩn bị vật dụng cần dùng khi nằm viện cho anh ấy. Sau đó phẫu thuật không có gì đáng ngại, bác sĩ bảo trong thời gian ngắn anh ấy cố gắng tối đa đừng ăn đồ ngoài hàng, thế nên mới mời bọn em về nhà liên hoan... Chỉ mong sao anh đừng hiểu nhầm.”

Ánh mắt Hoàng Nhân Tuấn không chắc, muốn lên tiếng nhưng cổ họng khàn đặc, cậu ho khù khụ vài cái, cấp tốc ngẫm nghĩ lời của Trợ lý trong tâm trí.

Trợ lý cố nén buồn bã: “Sếp rất yêu anh, quan tâm anh, hi vọng hai anh được hạnh phúc dài lâu.”

Hoàng Nhân Tuấn không trả lời, chỉ móc khăn mùi xoa trong túi áo ra đưa cho Trợ lý. Cậu nhớ lại quang cảnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#najun