01. Răng khôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

20.11.2017

Na Jaemin lại mọc thêm một cái răng khôn. Đây là cái cuối cùng, nằm trong góc phải hàm trên, không quá đau đớn, nhưng lợi sưng vù, lúc ăn cơm sẽ chạm phải, hơi một tí là nhai thành miệng đầy mùi máu tanh. Thực ra cũng chẳng có quá nhiều vấn đề, nhưng Kim Doyoung che chở nó có đôi phần hơi thái quá, ngày nào cũng chỉ cho nó ăn cháo loãng, bất cứ đồ ăn nào dai quá đều bị bỏ, đến cả kimchi cũng cấm chỉ. Na Jaemin bị kiểm soát vô lý làm cho cơ thể xanh xao, cả ngày nói chuyện đều bớt đi một nửa sức lực.

“Ăn thịt kho tàu không?” Lee Jeno đang cầm cơm hộp đi tới.

Trong lòng bùng lên ngọn lửa mừng rỡ, nhưng chỉ ba giây sau đã tắt rụi: “Thôi khỏi đi, lắm dầu mỡ, tôi sợ ngấy.”

“Không phải ông bị một cái răng khôn biến ông thành kẻ ăn chay rồi đấy chứ?”

Chắc cũng chả khác mấy đâu, Na Jaemin âm thầm đưa ra câu trả lời trong đầu. Đôi mắt Lee Jeno tràn ngập vẻ kinh ngạc sửng sốt, Na Jaemin không muốn tranh cãi nhiều lời với vấn đề này, chỉ mỉm cười gật đầu, sau đó cầm bình giữ nhiệt trên mặt bàn: “Dạo này hơi sưng, không chú ý không được, ông mau ăn đi, tôi vẫn chưa đói, uống ngụm nước thôi.”

Nói nghe đáng thương vãi chưởng. Na Jaemin tự thương chính mình, ánh mắt Lee Jeno cũng thương xót nó, nhưng thấy nó từ chối cũng chẳng ép buộc, mặt mày đáng thương đi khỏi đó. Na Jaemin nhìn chằm chằm bóng lưng đối phương rời xa, vừa âm thầm đổ lệ trong lòng vừa thả Kim Doyoung vào vạc dầu sôi chiên chín từ đầu đến chân một lượt. Năm nay Na Jaemin năm hai đại học, Lee Jeno là bạn cùng phòng ký túc xá trên danh nghĩa của nó. Sở dĩ nói là trên danh nghĩa bởi từ lúc lên đại học nó chưa từng ngủ lại phòng. Nó vẫn luôn ở nhà Kim Doyoung, hơn một năm rồi, không cần đóng tiền nhà, vì Kim Doyoung là anh họ của nó, quan hệ rất gần. Thế nên dù Na Jaemin có oán trách cỡ nào cũng không dám nhiều lời, anh là chủ nhà của Na Jaemin, trời lạnh thế này, bị anh đuổi ra khỏi nhà Na Jaemin sẽ chết cóng ngoài đầu đường mất.

Có điều bất mãn trong lòng vẫn phải thể hiện.

Hàng hóa trong siêu thị không quá đầy đủ, diện tích sàn nhỏ, mà quanh đây chỉ có một cái siêu thị, điều kiện có lợi thúc đẩy cho nó phát triển, để tâm kinh doanh chỉ phí phạm. Cánh cửa sắt không được tu sửa thường xuyên mở rộng bốn phía, như con quái vật há miệng đợi cho ăn, Na Jaemin đứng ngoài cửa, cảm giác mình sắp bị khoang bụng đen thui của nó nuốt chửng rồi.

Cuối cùng nó quyết định chủ động trở thành thức ăn của con quái vật: “Có ai không?” Nó bước vào trong cửa.

Người trong quầy ngẩng đầu liếc nhìn nó một cái, không lên tiếng, Na Jaemin hiểu ánh mắt đối phương thành: Cậu mù à?

Tính nết tệ quá, Na Jaemin nghĩ thầm.

“Có kẹo cao su không?”

Một hộp double mint được ném ra: “Mười hai.”

“À, tôi muốn kẹo cao su.” Na Jaemin phiền muộn nhìn hộp kẹo bạc hà trên mặt bàn, người trong quầy đột nhiên mất kiên nhẫn chẹp miệng một tiếng làm nó giật nảy mình, không muốn rước thêm phiền phức: “Thôi, cái này đi.” Móc ra mười hai đồng tiền đập lên bàn.

Đối phương thu tiền, hung dữ nói “Chào mừng lần sau lại đến”. Na Jaemin bị ghét bỏ vô cớ đến choáng váng đầu óc, cầm hộp kẹo bạc hà đi ra ngoài, nghĩ bụng sau này không bao giờ đến nơi này nữa. Lợi còn đau hơn cả răng, Na Jaemin chỉ muốn đập tan che chở dành cho cái răng khôn của Kim Doyoung, đổ một viên kẹo bạc hà ra nhét vào miệng, mùi vị đắng ngọt lẫn lộn làm nó buồn nôn. Quả nhiên vẫn không nhịn được, thôi vậy, chuyện trả thù cứ từ từ, tìm một nơi để nôn trước cái đã. Na Jaemin nhìn quanh ngó quất, đẩy viên kẹo bạc hà vào chỗ cái răng mới nhú.

Trước mặt có một người bước tới, mặc áo khoác lông màu trắng, bước chân đạp trên nền tuyết, khăn quàng cổ màu cà phê bị gió thổi tung một góc, mềm mại bay phấp phới. Tim Na Jaemin cũng phơi phới dập dờn theo. Một tiếng cạch lanh lảnh.

Kẹo bạc hà bị răng khôn mới nhú nghiền nát rồi.

🍓

Đây là một lần gặp lại bất ngờ, chúng tôi đều không ai ngờ có thể gặp đối phương ở nơi này. Quay về điểm bắt đầu, khởi nguồn câu chuyện tuổi trẻ nằm hết ở trường trung học. Trường cấp ba của chúng tôi là trường tư, học phí tương đối cao, hơn nữa còn có một cái tên nồng nặc mùi Mary Sue: Trường trung học Thánh Môn. Đến giờ tôi vẫn cho rằng trong lòng Hiệu trưởng trường chúng tôi có một giấc mộng ngôn tình. Có thể ứng với câu nói “Trời cao, Hoàng đế xa”, địa vị của trung học Thánh Môn đã vượt xa một trường công lập trong thị trấn. Nghe đâu trường có lực lượng giáo viên lớn mạnh, điều này cũng giúp trường nâng cao đầu vào, mà thứ đầu tiên chính là học phí. Có điều phí nhập học cao cũng chẳng ảnh hưởng đến sự điên cuồng của phụ huynh, ai nấy đều chen nhau sứt đầu mẻ trán chỉ muốn cho con nhà mình vào học, ai nấy đều muốn đặt quan hệ với giới thượng lưu. Xem như tôi rất may mắn, bố tôi là giáo viên của trường trung học Thánh Môn nên tôi khỏi cần làm theo theo trình tự cố định phức tạp, cô Hiệu trưởng có giấc mộng ngôn tình đã mở cửa sau cho tôi. Trình độ giảng dạy của bố tôi được bầu chọn hạng nhất toàn huyện, vì ông là tiến sĩ tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng. Tôi cho rằng đánh giá như vậy rất không khách quan, cứ là tiến sĩ thì chắc chắn sẽ giảng bài hay ư? Từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ tập trung được tinh thần trong giờ học của ông. Chắc chắn mẫu thống kê đã bỏ qua tôi. Tôi cũng chẳng rõ tiêu chuẩn phán xét của người ta.

Bố tôi hiền lành tốt bụng, đạo đức nghề giáo cũng không tệ, ông cho rằng giáo viên dạy học dạy người, nên không thể một mực chạy theo lợi ích mà học phí đem đến, như vậy sẽ khiến cho việc truyền đạt tri thức mất đi ý nghĩa cao quý. Hiệu trưởng cho rằng lời tiến sĩ nói rất có lý, nên vào cái năm tôi nhập học đã phá lệ tuyển năm học sinh nghèo, cũng chịu trách nhiệm toàn bộ chi phí sách vở suốt ba năm trung học cho họ, Hoàng Nhân Tuấn là một trong số đó.

Kết quả khiến người ta mừng rỡ, lời đồn thổi về trường Thánh Môn lại có thêm một ngôi sao. Hiệu trưởng phục bố tôi sát đất, tuy nhiên trên thực tế năm học sinh nghèo mới là trung tâm sóng gió, công lao bị bố tôi cắt tiệt, không một ai từng hỏi qua ý kiến của nhân vật chính. Thân phận tiến sĩ là một cái cớ ngu xuẩn, ý tốt giả dối của bố tôi chỉ làm thỏa mãn được lương tâm của chính ông, Hiệu trưởng cũng vậy, lòng tốt của họ đều không đủ đơn thuần.

🍊

03.11.2015

Trường trung học Thánh Môn nằm tại vị trí cực tây thị trấn, mùa hè còn đỡ chứ đông sang gió tây thổi mạnh lạnh tựa dao cứa quét qua mặt, gần như một bước cũng khó đi. Tôi ngồi trên ghế sau xe hơi, nghe chương trình radio tiếng Anh buổi sáng, đại khái có một người đàn ông sang cửa nhà hàng xóm, kết quả bất cẩn làm con chim của đối phương bay mất, sau đó mua một con chim mới sang xin lỗi. Không khó, độ thú vị cũng chấp nhận được, chỉ có tính hợp lý không đủ, nhưng tôi vẫn nghe đến say sưa, cũng âm thầm đọc theo khẩu âm người Anh trong đầu: bird, cage.

Nhà máy điện đang đốt lò, mùi khói nồng nặc bay từ sau trường học tới, mặt trời bị che khuất, bầu trời cũng bị nhuộm một màu xám xịt tối tăm. Trường chúng tôi điểm nào cũng tốt cả, chỉ có vị trí lựa chọn quá mức không đáng tin, sao có thể chọn ngay chỗ đón gió, như vậy chẳng phải tiễn hết khói vào phổi chúng tôi rồi sao. Tôi vừa nghĩ vừa đeo khẩu trang rồi xuống xe, lái xe mới tới không nhiều lời, khẽ gật đầu với tôi thay cho lời chào. Không khí thật tệ, cái khẩu trang mỏng khó mà ngăn hết được khói bụi, tôi đội cả mũ lên, đồng thời rảo nhanh bước chân hơn.

“Na Jaemin, thầy tìm cậu!”

Lớp học ầm ĩ không thôi, hơi nóng từ hệ thống sưởi cộng thêm ảnh hưởng từ học sinh chơi đùa náo loạn, thần kinh căng thẳng nhảy vọt. Tôi rất muốn chửi người, còn chưa kịp cởi áo khoác đây này: “Thầy nào?”

“Bố cậu.”

Con mẹ nó nữa.

Bố không cho tôi gọi ông là bố trong trường, ở trường quan hệ bố con của chúng tôi không được tính. Vậy gọi đến văn phòng chỉ có một loại khả năng: tôi đã phạm lỗi mà học sinh không được mắc, bố muốn dùng thân phận nhà giáo nhân dân để dạy dỗ tôi. Khi đoán trước rủi ro, trực giác của tôi lúc nào cũng chuẩn đến đáng sợ, đẩy cửa văn phòng, bố mẹ Lee Mark lớp bên đang đứng sóng vai thẳng tắp, cứ như tư thế quân đội đứng vậy. Tôi không nhịn được thể hiện khinh bỉ ra mặt.

“Thầy Na, thầy xem đi, đến lúc này rồi mà vẻ mặt nó vẫn khinh khỉnh, làm gì có ý nhận sai!” Người đàn ông lên tiếng trước, hiển nhiên ông ta cực kỳ bất mãn với thái độ của tôi.

Bố, à không, giờ phải gọi là thầy Na mới đúng. Thầy Na bất mãn không kém người đàn ông vóc dáng cao to vạm vỡ kia chút nào, ông nhìn tôi, trong mắt viết đầy mấy chữ “mau lại đây cho tôi, thằng oắt chết tiệt”. Tôi không tình không nguyện bước tới, sắc mặt một nam một nữ càng đen, kết quả kiểu này nằm ngoài dự liệu của tôi, không ai dạy tôi phải giận dữ ra sao, toàn tôi tự mình hiểu lấy.

“Na Jaemin, bố mẹ Lee Mark nói em đánh Lee Mark, có phải thật không?” Thầy Na ngồi trên ghế da, giọng điệu nghiêm khắc, không nổi giận vẫn đầy uy nghiêm, ông được di truyền tác phong người cảnh sát từ ông nội, cho dù ông chỉ là một giáo viên. Ông nội tôi trên trời có thiêng chắc chắn rất vui.

“Phải, là em đánh.” Tôi thoải mái thừa nhận, mười bốn tiếng trước Lee Mark bị tôi đánh cho mặt mũi bầm dập, giờ này đang nằm trong bệnh viện, tôi chẳng có gì phải giấu diếm hết.

“Thầy Na! Thầy xem đi, xem thái độ của nó kìa! Con trai tôi bị đánh gãy tay, vậy mà nó hoàn toàn không hề có ý hối lỗi chút nào. Thầy Na, thầy phải nhanh chóng gọi phụ huynh của nó tới đây, chúng tôi cần nói chuyện! Để xem rốt cuộc họ dạy dỗ con trai ra sao!”

Sắc mặt thầy Na ngày càng đen, còn tôi thì trái lại rất vui vẻ, thậm chí còn muốn huýt sáo nữa, chọn một khúc “hoan lạc tụng”. Bố mẹ Lee Mark không biết phụ huynh của tôi chính là thầy Na quần áo chỉnh tề trước mặt đây, dĩ nhiên họ cũng chẳng ngờ tới được. Thầy Na danh giá, bằng cấp cao, làm việc rành mạch phân minh, lịch sự thân thiện, chưa bao giờ đối xử đặc biệt với học trò. Con trai ông nên được di truyền đức tính tốt đẹp của ông, chứ thằng nhóc lưu manh xấc xược, ngang ngược càn quấy, vẻ kiêu ngạo khó át trước mặt đây không thể nào có quan hệ với thầy Na mà chỉ trùng hợp có cùng họ thôi, đáng thương cho thầy Na phải có cùng họ Na với một thằng nhóc như vậy.

Tôi cười khẽ, cùng đợi câu trả lời của thầy Na với bố mẹ Lee Mark.

“Vì sao em đánh Lee Mark?” Thầy Na hỏi.

“Chẳng vì sao cả.” Là nó đáng đời. Nửa câu sau tôi âm thầm bổ sung trong đầu, nhưng nửa câu trước cũng đủ để họ nổi giận, bố Lee Mark không áp chế được cơn giận, túm áo tôi, muốn vung ngay nắm tay về phía tôi. Thầy Na thấy tình hình không ổn, đứng dậy giữ tay ông ta, nhưng hình thể của ông ta và thầy Na chênh lệch quá lớn, người đàn ông đó phải to gấp đôi thầy Na hào hoa phong nhã. Trực giác cho tôi biết nắm đấm này tôi không tránh được, tôi cũng chẳng buồn tránh, lòng tôi rất buồn bực, đánh Lee Mark xong cũng không khiến nỗi buồn bực ấy tiêu tan, tôi cần một cách thức nào đó để giải quyết nó, có lẽ đánh tiếp một trận là một lựa chọn không tồi, đối tượng lần này là đàn ông trưởng thành, so với Lee Mark gầy như con gà thì đánh thỏa thuê hơn nhiều.

Nhưng kế hoạch của tôi không thành hiện thực, Huang Renjun cắt ngang chúng tôi. Cậu ôm một chồng vở bài tập bước vào, quyển trên cùng là của tôi, thời gian truy bài buổi sáng tôi đã lãng phí hết trong văn phòng, còn chưa kịp làm bài tập. Là Huang Renjun chủ động làm giúp tôi. Chúng tôi hỗn loạn khiến cậu hoảng sợ, cậu đứng sững sờ tại chỗ rất lâu, bờ vai gầy run rẩy không ngừng, dáng vẻ yếu đuối khiến tôi càng nóng giận. Nhưng cậu đến đã cho tôi cơ hội trốn thoát, bố Lee Mark buông tay, tôi chẳng khách sáo, vung nắm đấm vào mặt ông ta trước tiên.

“Na Jaemin!” Thầy Na và Huang Renjun cùng đồng thời quát lên.

Hết chương 01.

Đoán xem vì sao anh Na tẩn Lee Mark =)) câu chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng nào?
Tuyến thời gian đan xen hỗn loạn, ngôi kể cũng vậy, nếu có chỗ nào chưa thể hiểu thì cứ từ từ sẽ có lời giải, nếu truyện dễ dàng hiểu và đoán được diễn biến thì đâu còn xuất sắc nữa, đúng không nào ^^

Giờ thì đi ngủ thôi hehe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#najun