Trái tim của vũ trụ (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Joy0112.Lofter

____________

Na Jaemin là kiểu người như thế nào? Theo lời của trợ lý Park Jisung thì Na Jaemin  là một vị thần.

Cha anh là một doanh nhân có tiếng, còn mẹ là minh tinh màn bạc. Khi mười năm tuổi, vì thiên phú mỹ thuật tạo hình xuất chúng mà lấy được học bổng toàn phần của viện Nghệ Thuật Hoàng Gia Anh Quốc (RCA). Tác phẩm của anh được mọi người trong giới nghệ thuật vô cùng săn đón, giá trị con người không thể đo lường được. Sau khi thành tài về nước, anh từ chối kế thừa sản nghiệp của gia đình mà vào làm cho một phòng triển lãm sắp đóng cửa, đổi tên thành "Cung điện không ranh giới", chỉ trong vòng ba tháng, đã khiến cho nó hồi sinh từ cõi chết, thậm chí trở thành huyền thoại trong ngành.

Thần, vốn là thứ người phàm không thể chạm tới được.

Kể cả khi nói đến vóc dáng và ngoại hình, thì Na Jaemin có lẽ vẫn sẽ người được Chúa trời ưu ái mà đo đạc, điêu khắc cẩn thận để tạo nên cá thể hoàn mĩ như vậy.

Khi vẫn còn học ở Anh, từ lâu anh đã được phong là "Đại thần" trong giới mỹ thuật tạo hình. Bao nhiêu người đứng xếp hàng mà tìm anh, chỉ mong có được "năm giây vàng" từ anh. Nghe nói khi anh xem tranh thường đeo một chiếc kính gọng vàng, một tay để trong túi áo, và luôn mỉm cười như gió xuân. Kiểm định một bức tranh không bao giờ vượt quá năm giây, nếu nhìn quá năm giây, không nói gì mà đi luôn thì xin chúc mừng, bạn sẽ thành công. Nhưng đa phần đều chỉ nhận được nụ cười của ác quỷ trên gương mặt thiên thần kia cùng với lời phán quyết ngắn gọn: "Phế thải."

Nhưng dù cho có vì hai chữ "Phế thải" mà mất hết mặt mũi thì vẫn rất đông người xếp hàng chạy theo "Năm giây vàng" của La Tại Dân. Anh là "Thước đo vàng", là chuẩn mực trong giới nghệ thuật. 

Mà vị trong truyền thuyết này gần đây gặp một chút "phiền toái". Toà cung điện không ranh giới kia không ngừng phát triển, khiến người ngoài nhìn vào cũng thấy ghen tị. Hơn nữa giám đốc Na trẻ tuổi cứng rắn, phong thái xử lý công việc gọn gàng kiên quyết, đắc tội không ít người. Không biết bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào, mong anh ngã ngựa.

Khi đó Jaemin đang rủ mắt xem xét kĩ bản điều tra của Park Jisung về phòng triển lãm "Thế giới tương lai". Cậu thấy cấp trên của mình lông mày nhíu chặt, ánh mắt trở nên lạnh hơn thì đến mở miệng cũng không dám. 

Phòng triển lãm "Thế giới tương lai" này mở sau "Cung điện không ranh giới" một tháng, nhưng từ cách bài trí đến các tác phẩm trưng bày đều giống hệt "Cung điện không biên giới". Không sai một ly, là sao chép ý tưởng một cách trắng trợn. Na Jaemin vốn lơ đễnh, thị trường nào mà không có cạnh tranh, ai cũng muốn kiếm cơm cả. Huống chi trong mắt người kinh doanh, phòng triển lãm cũng chỉ là một công cụ kiếm tiền, cái gì mà giá trị nghệ thuật, đều không đáng quan tâm, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà anh cự tuyệt tất cả lời đề nghị đóng góp cổ phần.

Nhưng anh không ngờ bọn họ giở thủ đoạn sau lưng. 

Tháng trước anh có chọn tuyển tập tranh "Universe-starry sky" của Fischer Bobby để trưng bày cuối năm. Ai ngờ lúc vận chuyển từ Ý đến Hàn Quốc thì bị người động tay vào. Theo như báo cáo trong tay anh thì là người bên "Thế giới tương lai" làm. Jaemin vẫn như cũ, lịch thiệp đóng tập tài liệu lại, nhưng Jisung biết đây là sự im lặng trước cơn bão. Lần này "Thế giới tương lai" xong rồi. 

"Ầm..." Na Jaemin và Park Jisung cùng nhau đi vào kho. Cậu nhìn Na Jaemin lại đeo cặp kính viền vàng kia, dùng một chiếc đèn và kính lúp để xác định hư hại của các bức tranh. Khoảng nửa giờ sau, cậu nghe thấy anh cất tiếng:

- Giúp tôi cầm màu vẽ đến đây.

Trời ơi, không ngờ trong cuộc đời này, cậu cũng có thể nhìn thấy đại thần Na Jaemin vẽ tranh. Park Jisung như chú chuột nhỏ sa vào kho thóc, vui vẻ hớn hở đi tha màu vẽ cùng dụng cụ vẽ tranh tốt nhất tới. Anh đứng ở cửa nhận lấy đồ mà Jisung mang tới, "Rầm..." Cửa kho ngay lập tức đóng sập lại.

- Anh, hừ, quán trưởng, ngài không cần người giúp sao? Em...

Tay Jisung đang để trên cánh cửa bị cọ vẽ của Na Jaemin gõ cho đau điếng

- A, đau quá.

- Tuyệt đối không được cho ai vào.

Cách một cánh cửa, Park Jisung nghe thấy tiếng của Na Jaemin. 

Na Jaemin ở trong đó từ mười giờ trưa đến bốn giờ chiều, Jisung chỉ gặp được anh một lần. Áo ngoài được kéo lên đến khủy tay, sơ mi trắng loang lổ những vệt màu vẽ, nhưng Jisung vẫn phải cảm thán Na Jaemin thực sự là một tác phẩm nghệ thuật sống. Lần đi vào nhà kho tiếp theo, hai mắt cậu hấp háy sáng:

- Oa, không hổ là anh, à nhầm, quán trưởng.

Tuyển tập tranh "Universe-starry sky" gồm sáu bức tranh, trong đó năm bức đã được Jaemin khôi phục nguyên vẹn, không khác gì bản gốc. Mấy người bên "Thế giới tương lai" thật là xấu xa, năm bức tranh kia chỉ bị hư hại nhẹ, nhưng bức tranh "Trái tim của vũ trụ" bị hư hại ngay chính giữa, mà không thể phục chế bức tranh này của Fischer Bobby bằng cách chỉ nhìn vào tác phẩm gốc được, ngay cả một thiên tài nghệ thuật như Na Jaemin cũng không thể, bởi vì nghệ thuật là không thể sao chép được, chính Jaemin cũng không dám chắc chắn mình sẽ phục chế hay hủy hoại nó.

Triển lãm đã định là vào ngày Giáng Sinh 25/12, hôm nay đã là 13/12, thời gian còn lại rất ngắn, mà anh không thể để "Cung điện không ranh giới" xảy ra chuyện được, cho nên vấn đề này chỉ có anh và Jisung biết, không được để lộ ra ngoài. Anh giao cho Park Jisung âm thầm tìm kiếm người có khả năng phục chế lại bức tranh, có điều mọi chuyện đâu dễ dàng thế. Chuyện mà Na Jaemin còn không giải quyết được, cậu đi đâu mới có thể tìm được người làm được cơ chứ. Cậu thậm chí đã liên hệ rất nhiều người quen, nhưng vẫn không có hi vọng gì.

Ngày hôm sau, Park Jisung thần thần bí bí kéo Na Jaemin đến "Phòng VIP", nhưng nhìn qua dáng vẻ của vị VIP này thì có lẽ là bạn trai của Park Jisung.

Người khách đến là một thiếu niên trắng mềm, gương mặt còn mang nét ngây thơ, không mặc âu phục mà chỉ mặc áo len màu đen đơn giản cùng quần thể thao, đầu cũng không nhỏ, nhìn qua có vẻ khá thông minh. "Có vẻ thú vị đây" Na Jaemin thầm nghĩ.

- Xin chào, tôi là Zhong ChenLe.

Zhong ChenLe, con trai út nhà họ Zhong, vừa đi du học Mỹ trở về. Hai anh em nhà họ Zhong từ trước tới nay vốn dĩ như nước với lửa, hiện tại Zhong ChenLe vừa về nước bắt đầu tiếp xúc với công việc kinh doanh của Zhong thị thì hai người vẫn ở hai chiến tuyến đối nghịch nhau.

- Không biết Tiểu Zhong tổng đến đây có việc gì?

Na Jaemin xưa nay vốn luôn chán ghét chuyện lừa mình dối người trên thương trường, nếu không phải là người Park Jisung đưa tới, chắc chắn anh sẽ mở cửa tiễn khách ngay lập tức. 

- Là thế này, quán trưởng. ChenLe là bạn học cấp ba của em, Fischer Bobby là bạn cũ của cha cậu ấy. Em nói chuyện này với cậu ấy, cậu ấy có ý muốn giúp, nên em...

"Hay lắm Park Jisung. Dám thò tay ra ngoài, tiết lộ chuyện cơ mật của công ty, chờ tháng này anh trừ tiền thưởng của cậu đi." Na Jaemin tuy không nói gì, chỉ bình thản nhấp một ngụm cà phê 8shot, nhưng thầm tức giận trong lòng.

- Tôi biết một hoạ sĩ, nhất định có thể giải quyết vấn đề của anh. Nhưng tôi cũng có điều kiện.

-Tôi muốn 15% cổ phần của "Cung điện không ranh giới."

Zhong ChenLe này nhìn qua vừa trắng vừa mềm như một đứa nhỏ chưa có nhiều kinh nghiệm sống, nhưng nhắc tới thoả thuận thì không hề dễ mềm lòng một chút nào cả.

- Thành giao.

Na Jaemin không cần suy nghĩ trả lời. Quả nhiên thương nhân vẫn là thương nhân, nhưng đứa em này rất đáng yêu, cho cậu ta một chút ngọt ngào, cũng như giải quyết khó khăn của anh cũng được.

- Đây là địa chỉ phòng làm việc của anh ấy.

Ngoài dự liệu của anh, thứ Zhong ChenLe đưa cho anh không phải là một tờ danh thiếp mà là một mẩu giấy, Mở ra chỉ có dòng chữ "Huang Renjun, số 23, ngõ 3, phía sau công viên giải trí Moomin."

Na Jaemin: ??? 

Giữa trưa ngày hôm sau, Na Jaemin dựa vào địa chỉ đã rất nhanh tìm được chỗ của Huang Renjun. Chiếc bánh hình Moomin trên tay anh rõ ràng không hợp với đôi giày da anh đang mang, giống như một người bạn trai dịu dàng mang bánh tới cho bạn gái vậy.

Mở cửa cho anh là một cậu bé nhỏ gầy, có đôi mắt nai đặc biệt xinh đẹp.

- Xin chào bạn nhỏ, tôi đến tìm ngài Huang Renjun.

Cặp mắt nai kia đột ngột mở to ra, cậu bé đứng đấy xoa xoa gáy, gương mặt đỏ hồng lên, như vừa mới ngủ dậy hơi xấu hổ mà mở miệng.

- Là tôi.

Jaemin cảm thấy mình đã thất lễ với người ta, vội xin lỗi rồi ngay lập tức giơ hộp bánh ra, lắc lắc trước mặt Huang Renjun.

- Nghe ChenLe bảo cậu thích ăn cái này. Rất vui được gặp mặt, tôi là Na Jaemin.

Tuy hai câu nói hoàn toàn không liên quan tới nhau, nhưng người kia đôi mắt lại sáng rực, không rời khỏi hộp bánh, như một đứa nhỏ vậy. Thật dễ dỗ biết bao.

Na Jaemin yên lặng ngồi bên bàn, nhìn Huang Renjun mở hộp bánh, rồi vô cùng cẩn thận lấy chiếc bánh ra, vui vẻ nhìn chăm chăm vào con Moomin trên bánh rất lâu, trước khi ăn còn nhỏ giọng bảo "Moomin à, thật xin lỗi" rồi mới múc bánh ăn. Cậu ấy miệng rất nhỏ, ăn gì trông cũng vô cùng nhu thuận, đôi khi còn thè lưỡi ra liếm kem ở khóe miệng, làm Na Jaemin vô cùng hoài nghi việc Huang Renjun này chỉ là một đứa trẻ vị thành niên, việc cậu ta có thể phục chế được "Trái tim của vũ trụ" hay không cũng hết sức nghi ngờ.

Sau khi ăn xong bánh, Huang Renjun dựa vào ghế sô pha, thỏa mãn mà xoa bụng như một chú mèo Kitty lười nhác.

- Jaemin, cậu muốn tôi phục chế bức tranh nào?

Huang Renjun gọi anh một tiếng "Jaemin" như thể bọn họ đã là bạn tốt của nhau chứ không phải hôm nay mới gặp.

Anh cũng không quanh co lòng vòng .

- "Trái tim của vũ trụ" của Fischer Bobby.

Anh vốn tưởng bạn nhỏ này đến Fisscher Bobby là ai cũng sẽ không quan tâm không biết.

- Bức tranh này có chút khó. Năm bức tranh còn lại còn có thể nhìn ra kĩ thuật vẽ, nhưng bức vẽ này có khi đến chính Fischer Bobby cũng chẳng thể vẽ lại một bức y hệt. Cậu trước tiên cứ cho tôi xem bị hư hại ra sao đi. 

Khi vào làm việc, Huang Renjun giống như thành người khác. Cậu cầm điện thoại của Jaemin nhìn bức vẽ bị hư tổn rất lâu, dường như đau lòng cho bức tranh. Cậu tuy nói không nhiều, nhưng phân tích lại rất đúng trọng tâm, hầu như đều trùng khớp với ý tưởng của anh.

- Có lẽ chúng ta có thể thử phục hồi nó như cũ. 

Ánh mắt kiên định của cậu rơi vào mắt anh.

- Được, chúng ta cùng làm.

Bọn họ chỉ có thời gian mười ngày. Cả hai xem nguyên tác không biết bao nhiêu lần, hai người họ vẽ đi vẽ lại theo cách họ phỏng đoán. Các bức tranh hỏng đã chất cao như núi, nhưng tất cả vẫn như ở vạch xuất phát. Cả hai tranh thủ từng phút từng giây, không được nghỉ ngơi chút nào, bắt đầu từ những thứ dễ dàng nhất, một ngày không ngủ được bao nhiêu. 

Hai ngày trước đó, Jaemin còn dành mỗi ngày hơn một tiếng để trở về ngôi nhà ở Hangang của mình, hôm sau lại chạy sang, bữa sáng cũng không kịp ăn, quầng thâm trên mắt đã sắp to như gấu trúc. Đến ngày thứ ba, khi Jaemin chuẩn bị rời đi, Renjun đề nghị anh về nhà cùng mình cho tiết kiệm thời gian. 

Nhà của Renjun ở ngay sau phòng làm việc, chỉ mất năm phút đi bộ. Căn hộ tuy nhỏ, nhưng bài trí vô cùng tinh tế, nội thất đều mạnh mẽ, gọn gàng, chỉn chu, rất có phong cách Huang Renjun.  

Ngoại trừ chiếc ghế chất đầy Moomin hơi lạc loài. 

Bởi vì Huang Renjun ở trên tầng cao nhất nên căn nhà có một cái ban công nhỏ, trồng rất nhiều cây xanh. Trên mái còn có một chiếc cửa sổ thủy tinh nhỏ, nằm trên giường là có thể nhìn thấy bầu trời. 

- Tôi chỉ có một chiếc giường thôi, hôm nay chúng ta chen chúc tí vậy. 

Cậu đưa một bộ quần áo của mình cho anh.

- Bộ này tương đối rộng, chắc là cậu có thể mặc vừa, phòng tắm ở phía kia, nhanh đi tắm rửa đi.

Là một bộ đồ in hình Moomin. Jaemin hình như đã thấy qua hình này khi đi mua bánh, size 175, quả nhiên là một bạn nhỏ mà. 

Sự thật chứng minh khi Jaemin cố gắng thì cũng có thể chui vừa vào bộ quần áo này. Lúc anh tắm xong đi ra thì Renjun đã bật điều hoà, phòng ngủ ấm lên rất nhiều, tuy nhiên ổ chăn vẫn lành lạnh. Trong lúc người kia tắm rửa, anh nằm trên giường đã thiếp đi lúc nào không biết. Trong một phút giây, Jaemin như cảm nhận được gió nóng thổi qua tai mình, còn có những ngón tay mềm mại luồn vào tóc anh. Khi anh hé mắt ra, là Huang Renjun đang sấy tóc giúp anh. 

- Không sấy tóc đi sẽ đau đầu đấy.

Chưa từng có ai đối xử như vậy với anh, kể cả là cha mẹ. Jaemin nhớ khi mình còn bé, bố luôn rất bận rộn. Anh xem ảnh bố trên báo chí và tivi thậm chí nhiều hơn cả gặp mặt bình thường gấp mấy lần, còn mẹ thường trong đoàn làm phim đến mấy tháng không về nhà. Na Jaemin từ nhỏ ở một mình đã thành thói quen.  Quen khi tan học về đến căn nhà trống rỗng, quen không có cha mẹ ở bên, quen người giúp việc sẽ làm cơm cho. Sau này, khi anh kiên quyết muốn học mỹ thuật, cùng cha mẹ cãi nhau một trận, trong lúc du học cũng nhất quyết đi làm thêm, không dùng của bọn họ dù chỉ là một đồng. Khi về nước cũng là tự mua phòng ở, không có về nhà, cha mẹ chỉ biết anh về nước và biết chuyện của anh qua những tin tức liên quan đến phòng trưng bày. 

Anh đã quen ở một mình, loại ấm áp này, trong vòng hai mươi năm qua, Na Jaemin anh chưa từng được cảm nhận. Sự ấm áp mà cậu ấy cho anh, như để nhắc nhở anh, hoá ra trên đời còn tồn tại cảm giác đó, cảm giác mang tên hạnh phúc.

Dường như có điều gì đó nhẹ nhàng chầm chầm len lỏi vào trái tim anh. 

- Bây giờ là mấy giờ? - Anh đột ngột hỏi.

- Sao vậy? - Renjun quay đầu lại nhìn chiếc đồng hồ Moomin ở đầu giường.

- Bây giờ sắp...

Na Jaemin vươn tay lấy chiếc đồng hồ hình Moomin của Renjun, anh cần biết rõ chính xác thời gian.

- 03:23.

Ba giờ hai ba phút sáng ngày 17 tháng 12 năm 2019, tôi xác định rằng mình thích Huang Renjun.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net