bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chí Thành và Thần Lạc là hai đứa nhóc có tính cách hoàn toàn tương phản, một là tương đối giỏi biểu đạt tình cảm của mình, một thì tương đối trầm tính. 

Tính cách này có quan hệ mật thiết với không khí gia đình. Cũng giống như chuyện thể hiện tình cảm ân ái trước mặt trẻ con vậy; Hoàng Nhân Tuấn rất cố gắng không thể hiện những hành vi như thế trước mặt con trai, cũng như La Tại Dân hay kéo người trốn vào phòng tránh mặt con làm trò xằng bậy; nhưng Lý Đông Hách ấy mà, là kiểu người có bao nhiêu yêu thì biểu đạt bấy nhiêu, có chuyện bất mãn lập tức nói ra rõ ràng. 

Cho nên Thần Lạc ở nhà thường xuyên thấy cảnh cha mẹ đứng trước mặt mình ôm hôn nhau, thỉnh thoảng phát sinh cãi vã, ồn ào trước mặt đôi ba câu coi như xong; nếu như Lý Đông Hách muốn làm to chuyện thì Mark Lý sẽ lấy cớ đi mua đồ ăn để mặc ai đó tìm bạn thân Hoàng Nhân Tuấn kể khổ, còn nhóc con Thần Lạc có thể tìm Chí Thành chơi cùng. 

Những lần cãi lộn như thế này, chỉ có tuyển thủ La nhà chúng ta không mấy vui vẻ, bởi vì bình thường anh rất bận, thời gian thân mật với vợ cũng ít, mỗi lần Lý Đông Hách đến nhà là đang chiếm mất thời gian hạnh phúc của La Tại Dân. 

La Tại Dân nhìn Lý Đông Hách không thèm chào hỏi mà chạy vọt qua cửa nhà mình, ôm lấy cánh tay Nhân Tuấn bắt đầu kể khổ, anh La chỉ có thể khoanh tay ngồi im lặng một bên bắt buộc phải nghe. Các người không có vợ sao? Đây là vợ tôi cơ mà!! Lý Đông Hách là đồ chó chết! Mark Lý cũng là đồ chó luôn!! 

Một lúc sau, Mar Lý xách theo hai trái dưa hấu tới cửa, giữa những tiếng chọc cười của Hoàng Nhân Tuấn cũng cười hai tiếng phụ họa, thế là hai người lại hòa bình. 

La Tại Dân: "Tôi vì đoạn tình cảm này đã hi sinh quá nhiều." 

Bình thường Hoàng Nhân Tuấn thích đọc sách nuôi dạy con cái, những chuyện gì những bậc cha mẹ nên tâm sự với con cái, rồi cái gì mà Hai mươi mốt ngày bồi dưỡng được đứa con xuất sắc, hay cái gì mà Dưỡng thành tam quan cho con trẻ, hoặc là Hành vi của người lớn ảnh hưởng đến trẻ con như thế nào. Hoàng Nhân Tuấn không đọc xong còn đặc biệt chia sẻ cho Lý Đông Hách, nói nghe cho hay thì là dạy Đông Hách học bù. 

Hoàng Nhân Tuấn vừa đọc hết một cuốn cách nuôi dạy trẻ có tính cách nóng nảy, rất thấm thía nói với bạn thân rằng, không khí gia đình có ảnh hưởng rất lớn đến hành vi của trẻ nhỏ, tính cách của người lớn sau này sẽ xuất hiện ở trẻ con. Hoàng Nhân Tuấn nói rằng không muốn sinh hoạt của Lý Đông Hách tùy tiện như thế, nhưng ý chính là không muốn cả hai người tú ân ái trước mặt Thần Lạc. 

Lý Đông Hách thầm nghĩ Thần Lạc nhà mình mỗi ngày đều rất vui vẻ, tính cách chắc hẳn không có vấn đề gì. Mà bây giờ nó vẫn còn nhỏ, sau này hiểu chuyện hơn thì dãy dỗ cũng được. Nhưng mà chuyện có ai ngờ, Thần Lạc là mưa dầm thấm đất, toàn thân hấp thu tinh hoa của nhị vị phụ huynh. Đó là những lúc thằng bé còn ở nhà trẻ, một ngày Thần Lạc về nhà, TV không ngó lấy một lần, đồ ăn vặt cũng không ăn, chỉ khoanh tay ngồi trên sa lông. Lý Đông Hách chắc chắn là đã có truyện gì xảy ra rồi, hỏi xem Thần Lạc đi học có phải bị cô giáo mắng hay không. 

Kết quả nhóc con thở phì phì nói, "Ban nãy con muốn hôn Chí Thành nhưng mà Chí Thành dám né con! Con thích Chí Thành mới hôn chứ, thế mà con hỏi Chí Thành có thích con không thì Chí Thành ấp úng cả nửa ngày cũng không trả lời được, như thế là không thích con rồi, con không thèm thích Chí Thành nữa! Tức chết luôn!" 

Lý Đông Hách an ủi con trai, hỏi xem tại sao lại muốn hôn Chí Thành; Thần Lạc dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lý Đông Hách, "Chẳng phải cha mẹ đều dùng cách này để biểu đạt thích à?"

Lý Đông Hách:.....

Chuyện này là Lý Đông Hách tỉnh ngộ, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Hoàng Nhân Tuấn luôn luôn cường điệu vấn đề không khí gia đình. Lý Đông Hách kiểm điểm bản thân bình thường không chịu tiết chế, trong cuộc sống hằng ngày cũng bắt đầu cẩn thận việc động chạm tay chân với Mark Lý, cố gắng không cãi nhau với chồng trước mặt con.

Thế mà Thần Lạc không kịp thích ứng, nhóc con đã trường kỳ nhìn cha mẹ động tay động chân, nhịn không nổi hỏi. Nhóc con hỏi Lý Đông Hách: "Tại sao gần đây hai người cứ tránh né cái gì đó? Có cái gì con không thể nhìn sao?" Mark Lý nhịn không nổi mà bật cười, hắn đã nói với vợ rồi, cứ tránh né thế này không phải là cách hay. Lý Đông Hách tức nhưng không có chỗ xả: "Nhóc con thối tha, con không được nhìn thấy nhiều thứ nữa đâu!" 

/

Ngày lễ tốt nghiệp tiểu học của Thần Lạc và Chí Thành. 

Hai đứa nhóc sinh cách nhau ba tháng, học cùng một trường tiểu học, năm nhập học cũng giống nhau nhưng lúc nhập học lại được chia lớp ngẫu nhiên. Chí Thành vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng bé con đến giờ tan học sẽ ghé vào cửa sổ lớp ngó tìm Thần Lạc. Bạn học của hai lớp đều biết hai đứa nhóc rất thân với nhau. 

Cùng đi học cùng về nhà, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nghịch phá, cùng nhau nhìn đối phương lớn lên. 

Lần đầu tiên tham dự một buổi lễ tốt nghiệp, cả hai đứa nhóc đều hưng phấn không thôi, đêm trước còn ngủ không yên, trong lòng hai đứa đều mong chờ đến ngày này. 

Hai đứa nhóc lúc còn học mẫu giáo thì chiều cao không cách biệt mấy, mỗi lần so chiều cao Thần Lạc đều lấy chân so với chân, tay so với tay, nói rằng "Sau này tớ phải cao hơn Chí Thành." Chí Thành không phục, phản bác rằng "Ba tớ nói sau này lớn rồi tớ sẽ rất cao!" 

Trong buổi lễ tốt nghiệp, sau khi chụp ảnh toàn lớp thì phụ huynh có thể chụp ảnh với con mình, khung cảnh nhà nhà chụp ảnh có hơi hỗn loạn, phụ huynh lúc này đều đi tìm con của mình, lúc này cũng là lúc kiểm tra xem con mắt tìm con các bậc phụ huynh. 

Thị lực của Mark Lý và cả Lý Đông Hách đều không tốt, mắt vận động viên nhảy cầu phải chịu áp lực của nước trong nhiều năm, võng mạc bị tổn thương nghiêm trọng, thị lực chính là bị cận nặng. 

Trong cuộc sống hằng ngày, hai người nếu không đeo kính thì không khác gì người mù. 

Đã có lần Lý Đông Hách xếp hàng mua kem, mua xong dắt nhầm tay con nhà người ta. 

Mà Mark Lý không chỉ có thị lực không tốt, mà cả trí nhớ cũng thế, hồi Thần Lạc còn bé có lần dắt con đi mua đồ ăn; mua xong cá rồi lại quên mất con trai đang đứng bên cạnh đi một mạch đến cửa chợ, gần ra đến nơi đột nhiên không thấy con trai đâu nên quay lại tìm. May mắn thay Thần Lạc vẫn còn ngồi ngốc một chỗ, nhìn đám cá đang quẫy đạp trong bể kiếng ở hàng cá. 

Lý Đông Hách nheo mắt nhìn quanh, nhìn thấy rất nhiều cái đầu nhỏ của đám trẻ con lập tức từ bỏ tìm kiếm, đứng chờ Thần Lạc tự chạy đến tìm mình. 

 

Mark Lý cố gắng mở to hai con mắt, tay vươn cao khỏi đỉnh đầu vẫy loạn, không biết là Thần Lạc có thể thấy ba nó hay không, Mark nghĩ. Mặc dù mình nhìn không rõ Thần Lạc, nhưng nhất định con trai sẽ nhìn thấy mình. Mặc dù là thao tác đảo ngược nhưng kết quả cũng giống nhau mà. 

Lý Đông Hách quay đầu che mặt, không muốn nhận mình là người nhà của ai ki. 

Không quá một phút, Thần Lạc đứng sau lưng chọc chọc. "Ba, ba đang vẫy tay với ai đấy?" 

Mark giật mình, xấu hổ dùng tay gãi đầu không muốn bị mất mặt trước con trai nói "Ha Ha, ba vẫy tay với chủ nhiệm lớp con." 

Thần Lạc chỉ chỉ cô giáo đứng cạnh, "Chủ nhiệm lớp con đứng ngay cạnh ba đây này." 

Càng tô càng đen, Mark Lý ngượng ngùng chào cô giáo chủ nhiệm một cái, kéo tay Thần Lạc đi tìm Đông Hách. 

Thần Lạc ngồi trên đùi Mark hỏi, "Sau khi tốt nghiệp con sẽ thành người lớn đúng không?" Mark Lý sờ đầu con trai đáp, "Bây giờ cách thời điểm Thần Lạc trưởng thành rất là xa đó."

Lúc bé con tốt nghiệp lớp mẫu giáo cũng hỏi câu y hệt như thế này, Thần Lạc nói rằng nó muốn nhanh chóng lớn lên. 

Lý Đông Hách nhận được tin nhắn của bạn thân, nói rằng muốn để hai đứa nhỏ chụp chung một tấm ảnh, hỏi nhà Đông Hách bây giờ đang ở đâu. Lý Đông Hách đáp rằng mình khog biết, rồi quay đầu nhìn bốn phía, dù sao cũng chỉ là hình thức cho có, chứ Lý Đông Hách cũng chẳng trông chờ mình tìm được người ở nơi đông đúc này. 

Vẫn may còn có nhóc con, Thần Lạc nắm hai bàn tay nhỏ dùng sức hô lên. "Tiểu đội điểm danh! Chí Thành, đầu to số 2!" 

Phác Chí Thành nghe tiếng hô vang lên lập tức nhìn sang bên này, nhìn thấy đội trưởng Biệt đội đầu to, Đầu to số 1 đang nhìn mình vẫy tay ra hiệu nó sang đó. Phác Chí Thành đỡ trán, theo tiếng gọi chạy tới. 

Vua đầu to là biệt danh của Thần Lạc, bởi vì đầu nhóc con có hơi lớn so với bạn cùng tuổi, Chí Thành cũng là đầu to. Vì để thỏa mãn nguyện vọng của Vua đầu to thế nên mới có cái tên Đầu to số 1, Đầu to số 2, sau này Mark Lý trở thành Đầu to số 3. 

Chuyện không giống nhau là, Mark Lý là tự nguyện, còn Chí Thành là bị ép. Chí Thành không thích chuyện người khác nói đầu mình to, dù sao đầu của Hoàng Nhân Tuấn và La Tại Dân đều nhỏ, cho nên Chí Thành thường xuyên tránh né vấn đề cái đầu của mình. 

Nhưng nhóc con Thần Lạc lại thích cách gọi này, bé còn rất nghiêm túc an ủi bạn thân. Chí Thành nói, "Không thích, tớ thích nhỏ." Thần Lạc dùng khuôn mặt chân thành tha thiết nói rằng, "Tất nhiên là to tốt hơn, cái gì to cũng tốt." 

Lúc nghe được con trai yêu nói ra câu này Lý Đông Hách đang uống nước cũng xém phun ra ngoài. Hoàng Nhân Tuấn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lý Đông Hách, che miệng ho một tiếng, Đông Hách ngượng ngùng sờ mũi. Quả nhiên không thể dùng tư duy người trưởng thành để nghĩ về câu nói này, hai đứa vẫn còn là trẻ con ngây thơ, trong sáng. 

Chí Thành đảo tròn mắt, bán tín bán nghi đáp, "Thật hả?" 

Lý Đông Hách ở bên cạnh nói chen vào, "Đương nhiên, cái gì to cũng tốt hết. Sht…." Hoàng Nhân Tuấn hung hăng bấm một cái vào tay bạn thân. Lý Đông Hách bị đau quay đầu lườm một cái nói, "Sao nào, tớ nói không đúng à? Cậu nói coi mấy thứ càng to có phải càng tốt không?" Hoàng Nhân Tuấn nghe không nổi nữa, nhỏ giọng nói, "Đừng nói nữa, tớ xin cậu ngậm miệng vào dùm." 

Chí Thành chạy đến bên cạnh Thần Lạc ở góc đằng xa, Hoàng Nhân Tuấn kéo tay bạn đời đi đến đó, hôm nay hai người ăn mặc rất thoải mái, Hoàng Nhân Tuấn còn mang thêm một chiếc mũ cói che nắng, còn La Tại Dân trông không khác gì đang tham gia một buổi dã ngoại. 

Lý Đông Hách chỉ huy hai đứa nhỏ, "Nào nào nào, hai đứa đứng vào chụp một kiểu nhanh". Nhưng hai đứa nhóc tiểu học quá sức ầm ĩ, nhất là nhóc con Chung Thần Lạc lúc nào cũng không chịu phối hợp. Lý Đông Hách hao tâm tổn sức giơ điện thoại lên nhưng miệng vẫn không ngừng la làng, "Đừng có chạy, đừng làm mấy biểu cảm kì quái….Con mà còn như thế nữa là mẹ nổi giận đấy nhé." 

La Tại Dân và Hoàng Nhân Tuấn đi dạo một vòng quanh sân, nhìn Lý Đông Hách làm đủ trò nhưng vẫn không chụp được tấm ảnh nào cho ra hồn, chỉ biết chạy theo sau hai đứa nhóc. La Tại Dân nhìn máy ảnh chuyên nghiệp mình đeo trước ngực nói, "Để tôi chụp cho." 

La Tại Dân vẫy tay với hai đứa nhóc, ngoắc chúng chạy về phía mình. Lý Đông Hách biết con trai nhà mình rất nghe lời chú La của nó, từ bé Thần Lạc đã là đứa nhóc phản nghịch, nhưng ngạc nhiên là nó rất nghe lời La Tại Dân. So với Mark Lý thì lời nói của La Tại Dân có uy lực hơn nhiều, còn về nguyên nhân thì còn phải kể đến ngày còn bé Thần Lạc đã theo chú La của nó học bắn cung. 

Cha mẹ đều là kẻ mạnh trong giới thể thao, cho nên vấn đề bồi dưỡng con cái như thế nào từng làm đau đầu Lý Đông Hách và Hoàng Nhân Tuấn; giống như chuyện nhị vị phụ huynh khác quốc tịch thì trẻ con nên chọn ngôn ngữ nào làm tiếng mẹ đẻ vậy. Bọn họ vẫn còn suy nghĩ rất nhiều về việc để cho con mình đi theo con đường thể thao, hay là đi theo một hướng nào khác. 

Nhưng có một chuyện chắc chắn, là họ sẽ không để con trai đi theo cùng con đường thể thao của mình, bởi vì chính bọn họ cũng biết bộ môn mà mình theo đuổi có bao nhiêu khắc nghiệt, vậy nên không muốn con cái đi theo mình. Nhưng cuối cùng là hai đứa nhỏ có muốn giành lấy thành tựu trong thể thao hay không thì còn phải xem ý của hai đứa. 

Từ nhỏ Thần Lạc đã có tế bào vận động rất mạnh, nhóc con là đứa trẻ cực kì hiếu động, nhóc không có ý kiến gì đối với chuyện trở thành vận động viên chuyên nghiệp. Trong đầu cậu bạn nhỏ chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó là mau mau lớn lên, làm người trưởng thành. Cho nên Lý Đông Hách đưa bạn nhỏ đi học mấy môn thể thao, hợp hay không hợp sẽ biết ngay. 

Nhưng mà phải học môn nào? Lý Đông Hách không tính để con trai đi theo môn của Hoàng Nhân Tuấn, bởi vì tình trạng cơ thể của bạn thân không phù hợp để dạy thể thao. Thêm một lý do nữa là lúc đó Hoàng Nhân Tuấn vẫn chưa thoát khỏi đau buồn, cho nên La Tại Dân, người đang rảnh rỗi có thể dạy cho Thần Lạc bài học vỡ lòng môn bắn cung. 

Có một thầy giáo tốt như La Tại Dân, cho dù là có tiền cũng mời không được. Chú La với Thần Lạc lúc nào cũng là một người chú hoài ái, nhưng đến khi là huấn luyện viên thì tương đối nghiên khắc. Lần đầu tiên bé con Thần Lạc nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của huấn luyện viên La đã bị dọa cho hết hồn, là dáng vẻ mà bé con chưa từng được nhìn thấy ở chú La của nó. Lúc huấn luyện La Tại Dân không phải là chú La, mà là huấn luận viên La. 

Trong quá trình huấn luyện La Tại Dân nhìn ra được thiên phú của Thần Lạc, lúc Lý Đông Hách hỏi đến, hắn ăn ngay nói thật: "Thần Lạc học rất nhanh, xem ra là một người kế tục không tồi." 

Lý Đông Hách vui lắm, thế mà trong một lần nói chuyện với con trai, Thần Lạc nói: "Con không muốn học bắn cung." Lý Đông Hách vừa kinh ngạc vừa tức giận hỏi, "Tại sao, chú La không phải nói con học rất tốt, lúc nào cũng khen con sao?"

"Không vì cái gì cả, chỉ là con không muốn học thôi." Thần Lạc nhỏ giọng nói. Nghe con nói thế làm Lý Đông Hách giận lắm, may mà có Mark Lý kịp thời ngăn cản. 

Mark Lý để vợ bớt giận, sau đó đưa con trai về phòng, nhìn Thần Lạc ngồi thu lu trên giường, hai mắt không dám nhìn ba nó. "'Thần Lạc có thể nói cho ba nghe, tại sao con không muốn học bắn cung với chú La không?" 

Thần Lạc cúi đầu không nói lời nào, Mark tiếp tục hỏi, "Tại vì bắn cung khó lắm à?" Thần Lạc lắc đầu. "Hay là tại chú La hung dữ với con?" Thần Lạc vẫn lắc đầu, sau đó anh thấy bả vai đứa nhóc run lên.  Mark thở dài nói con trai đừng khóc, "Con nói cho ba nghe nguyên nhân được không, dù sao cũng phải để ba mẹ biết lý do chứ." 

Thần Lạc khịt mũi đáp, "Vì Chí Thành sợ nước." 

Mark Lý sửng sốt, đáp án này vượt khỏi dự đoán của anh. Thật ra, Hoàng Nhân Tuấn cũng đưa Chí Thành đến nhà để Đông Hách dạy bơi, nhưng sự thật là chỉ dạy bơi thôi, bơi lội là một loại kỹ năng cần thiết trong cuộc sống, chứ bọn họ không có định dạy Chí Thành trở thành vận động viên. Nhưng bé con Thần Lạc lại nghĩ rằng Chí Thành sẽ giống như mình, sau này sẽ trở thành vận động viên thể thao, hai đứa có thể cùng huấn luyện chung, cho nên khoảng thời gian bé đi học bắn cung rất tích cực trong học tập. 

Kết quả ý trên mặt chữ, ngày đầu tiên Lý Đông Hách đưa Chí Thành xuống nước, thằng bé sợ đến độ khóc rống lên, nói thế nào cũng không chịu nghe. Lý Đông Hách nuối tiếc gọi cho Hoàng Nhân Tuấn nói, "Thật sự là không dạy được, con trai nhà cậu sợ nước." Câu nói này bị Thần Lạc nghe được, nhóc con lúc đó đã xác định Chí Thành không thể trở thành vận động viên, cho nên Thần Lạc cũng không muốn trở thành vận động viên nữa. 

Hoàng Nhân Tuấn cho con đi học nhảy, Thần Lạc cũng nói mình muốn học piano và học hát, thế là Mark Lý đưa con đi đăng ký học. 

Mặc dù Thần Lạc không biết tại sao mình nhất định phải làm vậy, nhưng bé con chỉ nghĩ đến chuyện được ở cạnh Chí Thành. Vì Chí Thành, bé con không muốn tiếp tục huấn luyện nữa, cho nên mới nói như thế với Lý Đông Hách. 


Sau khi trưởng thành, Chung Thần Lạc mới hiểu, bé con lúc đó đã đưa Phác Chí Thành trở thành một phần trong tương lai của mình, muốn ở bên cạnh chí Thành; đi theo con đường học vấn cũng được, làm vận động viên cũng tốt, dù sao cái mà bé con muốn là được ở bên cạnh Phác Chí Thành mà thôi! 

Tôn trọng ý nghĩ của con là tôn chỉ trong vấn đề giáo dục con trẻ của Mark Lý, cho nên anh không ép con trai học bắn cung; chỉ là Lý Đông Hách cảm thấy tiếc, lúc nào cũng canh cánh chuyện này trong lòng. Cho đến khi Thần Lạc nhà mình nói rằng nó thích thằng nhóc thối Phác Chí Thành, Lý Đông Hách liền hiểu ra. Con trai mình, từ bé đã hơn ba mẹ nó rồi. 

Cũng chỉ dựa vào một khoảng thời gian ngắn như thế thôi, Chung Thần Lạc đã tự tạo nên một thói quen, đó là nghe lời La Tại Dân. 

"Hai đứa ngồi yên, chụp đấy nhé!" La Tại Dân giơ máy ảnh phán một câu, để hai bạn nhỏ ngồi tựa đầu vào nhau chụp một tấm. Chụp xong Chí Thành chủ động nói muốn thêm tấm nữa, hai đứa ngồi song song, La Tại Dân bấm chụp, ngay khoảnh khắc màn trập rơi xuống, Chí Thành nhanh như cắt quay sang hôn lên má Thần Lạc một cái. 

"Phác Chí Thành, cậu!" Thần Lạc trợn mắt không thể tin nổi nhìn người nào đó xấu hổ dùng áo che mặt, mà La Tại Dân mím môi nhìn vào tấm ảnh trong máy. 

Hai đứa lúc còn nhỏ xíu cũng hay hôn má nhau, nhưng bây giờ thì khác, Phác Chí Thành chơi trò tập kích làm Chung Thần Lạc trở tay không kịp. 

"Ha ha, Chí Thành lớn rồi." Lý Đông Hách trêu, nói xong nhìn con trai nhà mình một cái, "Chung Thần Lạc, con đỏ mặt cái gì. Con có đúng là con trai nhà họ Lý không đấy?" 

Mark Lý thò đầu lại nhìn, sau khi xem xét tỉ mỉ một hồi thì cảm thán, "Òa, Thần Lạc xem nè, đầu Chí Thành bây giờ to lắm luôn." 

Lời vừa nói ra, anh nhận nay ba cái liếc mắt, Lý Đông Hách cười, từ phía sau bịt miệng chồng, lên tục nói xin lỗi. 

Mà Hoàng Nhân Tuấn và La Tại Dân cùng lúc che kín lỗ tai hai cậu bạn nhỏ. 

Hoàng Nhân Tuấn hét váng lên, "Này nha, con nít không được nghe mấy chuyện này!" 

/

Rung động tuổi dậy thì. 

Tuổi dậy thì, lần đầu tiên Chí Thành biết đến nó là ở trên phim truyền hình, nhân vật chính đến tuổi dậy thì trong phim rất phản nghịch. Chí Thành nghĩ, liệu mình đến lúc đó có như thế hay không, chọc cho ba mẹ buồn đến bạc đầu. Nhóc con không muốn làm mẹ buồn, cũng không muốn bị ba đánh. 

Phác Chí Thành còn thấy trong phim rằng, nhân vật chính sẽ xảy ra mâu thuẫn với bạn thân, nên lo rằng lúc mình dậy thì mối quan hệ bạn thân với Thần Lạc xảy ra vấn đề. Nhưng mà từ nhỏ đến lớn Thần Lạc luôn là bạn thân nhất, Chí Thành không thể không có Thần Lạc được. 

Nhưng thật sự lỡ như mối quan hệ của cả hai cứu vãn không được thì làm thế nào, phải là sao để bồi đắp thêm tình cảm nhỉ? 

Nghĩ tới nghĩ lui, Phác Chí Thành đúc kết ra kết luận: Tuổi dậy thì là cái đồ hư hỏng. 

Chí Thành và Thần Lạc vừa vào học cùng một trường cấp 2, trường cách nhà khoảng 10 phút đi bộ. Không may là hai người lại không học chung lớp, nhưng cả hai vẫn như hồi bé cùng đi học cùng về nhà, đi đâu cũng có nhau. 

Ở trường cấp 2 có rất nhiều câu lạc bộ, Chí Thành tham gia câu lạc bộ nhảy, Thần Lạc lại tham gia câu lạc bộ âm nhạc. Ở đó hai người quen biết được rất nhiều đàn anh, đàn chị trong trường; đối với hai đứa trẻ vừa chuyển cấp, mấy chuyện này  cực kì mới lạ. '

CLB nhảy đôi khi xếp giờ họp vào đêm muộn, mà những người tham gia không phải ai cũng có thiên phú như Chí Thành, nhưng trường học đã yêu cầu các CLB hoạt động năng nổ nhưng không thể để ảnh hưởng đến học tập. 

Có một đàn anh rất thích trình độ kỹ thuật nhảy của Chí Thành, thường xuyên tìm cậu giao lưu, gần đây mối quan hệ của cả hai tương đối thân thiết. 

Thần Lạc khó chịu trong lòng, nhưng vẫn luôn an ủi mình rằng ai cũng cần những mối quan hệ xã giao khác, bên cạnh Chí Thành cũng không thể chỉ có một mình nó được. Nghĩ tới đây, Thần Lạc lại khó chịu, tại vì mình và bạn bè trong CLB cũng không có gì đặc biệt. 

Thần Lạc ngẩng đầu nhìn Chí Thành đi về phía mình, lần nào Thần Lạc cũng đợi Chí Thành tập nhảy sau giờ học để cùng về nhà, vậy mà lần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net