4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến tận bây giờ trận chiến Alpha vẫn là một trong những chiến dịch kinh điển và vĩ đại nhất trong lịch sử Liên bang, khi  hành tinh Liên bang đã tiến đến rất gần với khu vực trung tâm Alpha, Thượng tá thiếu niên La Tại Dân nhất chiến thành danh, dùng ba vạn quân tinh nhuệ đột phá vòng vây, mặc dù khi đó quân của phe địch còn nhiều hơn phe mình gấp mười lần, đặt nên nền tảng vững chắc cho chiến thắng của hành tinh.

Nhưng phía sau hào quang tất có hi sinh. So với trận Alpha tiếng tăm lừng lẫy, ít có người biết rằng trước đó, Quân đội Liên bang cũng từng khởi xướng một cuộc công kích quyết định tình trạng cuộc chiến, mà người đề xuất và phát động cuộc công kích năm ấy chính là cấp trên trực tiếp của La Tại Dân, bố của Hoàng Nhân Tuấn, Hoàng Hoằng Nghĩa.

Không còn nghi ngờ gì, đây hẳn là một cuộc chiến chỉ có thể lựa chọn cái chết. Bất luận là theo lẽ thường hay dựa theo quân quy, đây đáng ra phải là nhiệm vụ của La Tại Dân, nhưng chuyện khó thể giải quyết chính là nhà họ La đã trải qua mấy đời, căn cơ thâm hậu*, đã đưa con trai vào Quân đội thì dù là không cần nhiều công huân**, cũng không thể để anh vì Liên bang mà thật sự phải chịu chết không công được.
(*căn cơ thâm hậu: ý ở đây là thế lực nhà họ La trong quân đội rất vững mạnh, không dễ gì bị lung lay

**công huân: công trạng)

So với bất kỳ ai khác, Hoàng Hoằng Nghĩa càng hiểu rõ chuyện này. Ông vốn xuất thân thấp hèn, chỉ có thể từng bước một mà leo đến vị trí hiện tại, đã từng có lúc nắm giữ cơ hội, thế nhưng xem xét tình hình hiện tại của bản thân, cũng không thể phân rõ là do năng lực hay là thủ đoạn nữa. Ông cũng không có ý định ép mình phải sống sót, chỉ là muốn trước khi chịu chết có một buổi trò chuyện nhỏ với La Tại Dân.

La Tại Dân ngồi đối diện với Hoàng Hoằng Nghĩa, trông vô cùng bình tĩnh, lấy năng lực của anh ra mà nói, đương nhiên cũng có một phần một ngàn khả năng có thể dưới sự vây quét của quân địch mà trở về từ cõi chết, nhưng dùng trí thông minh của anh đương nhiên cũng có thể đoán ra Hoàng Hoằng Nghĩa không dám lấy cái khả năng một phần một ngàn này ra mà đánh cược.

Trầm mặc hết năm phút, Hoàng Hoằng Nghĩa rốt cuộc cũng mở miệng, lời nói lại không phải về mình: "Cháu cũng biết, ta có con trai. Thật ra, thật ra ta không thể được xem là một người bố tốt, khi nó vừa ra đời cả người chỉ dài bằng một cánh tay như thế này, thế mà khi ta gặp lại nó, nó đã học được cách gọi bố. Mẹ của nó, đã đi từ lâu, thằng bé trái có hàng xóm, phải có nhân viên công tác xã hội nuôi lớn lên..."

Hoàng Hoằng Nghĩa nói rất chậm, tựa hồ như đang cẩn thận suy nghĩ tìm từ, nhưng lời nói ra lại rất lộn xộn, từ ngữ không thể diễn tả hết được ý nghĩ. Ông ngừng một chút, nhìn thấy thần sắc vẫn rất kiên nhẫn của La Tại Dân, lại tiếp tục nói: "Nó không chịu nghe lời ta, lên Đại học chọn học nghệ thuật, công việc thì, lộn xộn lên hết cả... Nhưng vẫn là đứa bé ngoan."

"...Nó là đứa trẻ ngoan. Vẫn chưa kết hôn. Nó tên là Hoàng Nhân Tuấn." Hoàng Hoằng Nghĩa hít sâu một hơi, lúc lại mở miệng nói, dùng mắt trần cũng có thể thấy cả người ông như đã khô tàn, "Tại Dân, đây là lời thỉnh cầu của cá nhân ta— Nếu có thể, hãy giúp ta chăm sóc nó."

La Tại Dân đã hiểu rõ câu nói bóng gió của ông, kể cả lý do vì sao sau cùng lại đề cập thêm cả phần Hoàng Nhân Tuấn vẫn chưa kết hôn.

Thẳng thắn mà nói, lời thỉnh cầu này quả thật vô cùng đường đột, Hoàng Hoằng Nghĩa thậm chí còn không chắc chắn hôn sự của La Tại Dân anh có thể nắm giữ mấy phần, nhưng ông thật sự đã cùng đường mạt lộ*: Cây to đón gió, Hoàng Hoằng Nghĩa một đường lần mò được đến vị trí như hiện tại, bên người có bằng hữu, đương nhiên cũng có nhiều kẻ thù. Ông không dám tưởng tượng liệu cuộc đời trắng tinh tươm chỉ biết đến nghệ thuật như Hoàng Nhân Tuấn có thể sẽ bị vỡ vụn hay không. Hoàng Hoằng Nghĩa đương nhiên cũng có thể nhờ La Tại Dân bảo vệ cho con trai, nhưng bí mật che chở sao lại có thể so sánh với thân phận phối ngẫu quang minh chính đại được cơ chứ?
(*cùng đường mạt lộ: đến bước đường cùng)

La Tại Dân không nói gi, thời gian anh nhìn hình chiếu 3D của bản đồ phân bố chiến lực trên mặt bàn dài đến độ khiến người khác sợ hãi— Còn Hoàng Hoằng Nghĩa đã âm thầm nghĩ sẵn trong đầu làm sao mới có thể một lần nữa tranh thủ tối đại hóa* lợi ích cho con trai, trong trường hợp đối phương cự tuyệt.
(*tối đại hóa: ý ở đây là giành được càng nhiều khả năng đem lại lợi ích cho Hoàng Nhân Tuấn)

Nhưng La Tại Dân gật đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net