9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...Chuyện là như vậy đấy." La Tại Dân tổng kết lại một cách ngắn gọn.

Đây là lần thứ hai trong vài ngày gần đây Lý Đế Nỗ tìm đến La Tại Dân, so với lần trước thì rõ ràng tình trạng của anh đã tốt hơn nhiều rồi, ít ra cô thư ký rót xong cà phê cho anh còn có tâm tình hỏi khách có muốn uống gì hay không.

"Tiến triển không tệ." Lý Đế Nỗ tự động bỏ qua một đống từ ngữ thừa thãi cùng với miêu tả tâm trạng dài dòng của La Tại Dân, "Nhưng mà sao cậu lại giả say?"

Đúng vậy, rõ ràng là trong cái đêm mà đến giờ mỗi khi La Tại Dân nhớ lại đều cảm thấy thật lưu luyến kia, không ai có gan dám chuốc say La đại thiếu, mặc dù đấy đơn giản chỉ là một buổi lễ đính hôn, chuyện nên làm nhất chính là vui vẻ thư giãn.

La Tại Dân không trả lời câu hỏi của cậu ấy, anh mấp máy môi: "Bây giờ tôi phải làm gì?"

Lý Đế Nỗ yên lặng nhìn anh chằm chằm, đến khi La Tại Dân sắp thẹn quá hóa giận mới chợt cười to, làm bộ hỏi: "Trời ạ, không phải chứ, cho tôi hỏi lại chút, hiện tại là đang có người muốn trưng cầu ý kiến của tôi về vấn đề yêu đương đó sao?"

"..."

"Được rồi, được rồi." Lý Đế Nỗ đã cười đủ, lúc này mới bình thản đưa ra câu trả lời, "Như cậu nói đó, đi ký hợp đồng với cậu ấy."

"Vớ vẩn," La Tại Dân nói, "Sau đó thì sao?"

Lý Đế Nỗ sửng sốt một chút, chần chừ giơ hai tay lên vỗ ba lần: "...?"

(*ba tiếng vỗ tay là bốp bốp bốp, ám chỉ tiếng động khi làm chuyện đó)

Cậu ấy vội vàng sửa lời ngay trước khi mặt La Tại Dân đen lại: "... Đương nhiên là không phải rồi. Chuyện này cùng lắm có thể xem như là tráng miệng sau bữa ăn thôi, ờm, trước đó thì, tôi nghĩ cậu sẽ cần một món ăn chính đấy, cái mà tiểu nghệ thuật gia nhà cậu sẽ thích, ờm..."

Đến cả cậu ấy cũng cạn lời.

La Tại Dân chống tay lên trán— Không còn trông đợi được cái miệng chó này mọc ra được miếng ngà voi* nào nữa rồi.
(*câu gốc là miệng chó không thể mọc được ngà voi: người xấu không thể nói lời đàng hoàng)

Nhưng Lý Đế Nỗ vẫn còn đang tiếp tục: "Hoa tươi? Sô cô la? Một bài tình ca lãng mạn?"

"Sau đó tôi phải bắt chước một đứa học sinh cấp ba mới xem xong phim tình cảm dài trăm tập viết một tờ thư tình dài ba ngàn chữ rồi nhét nó dưới gối của Hoàng Nhân Tuấn hả?" La Tại Dân thốt lên, rất nhanh lại mím chặt môi. Anh nhận ra hình như mình có hơi không ổn. Theo lẽ thường thì đáng ra anh phải thật kiên nhẫn mới phải, như cách anh vẫn luôn thể hiện ra bên ngoài, có điều chuyện này lại liên quan đến Hoàng Nhân Tuấn— Nói một cách chính xác hơn thì chuyện này ảnh hưởng đến sự chờ đợi trong khoảng thời gian dài đã qua, là chùm pháo hoa ngắn ngủi mang theo hi vọng của anh.

Anh sợ mình không thể nắm lấy, nó sẽ nương theo làn gió mà bay đi.

"Bình tĩnh một chút, cậu chỉ cần một xíu romantic nữa thôi." Lý Đế Nỗ nhún vai, giả vờ như không nghe thấy câu từ bén nhọn vừa rồi, giơ tay, ngón cái và ngón trỏ làm động tác chút xíu, "Cậu nhắc tôi mới nhớ, đi xem xem phim thì thế nào? Tám giờ tối thứ Sáu, là thời gian nghỉ ngơi rất tốt; ngồi ghế đôi, không quá xa cũng không quá gần; cũng không cần lo sẽ nói sai hay làm gì trái ý người ta, bóng tối và kịch bản phim là liều thuốc chữa xấu hổ hay nhất đấy. Đương nhiên, quan trọng nhất là các cậu còn có thể tiện thể ủng hộ rạp chiếu phim tôi đầu tư mới khai trương."

Cậu ấy vừa nói vừa lưu loát đặt vé qua điện thoại: "Khỏi cần cảm ơn. Để có chút cảm giác nghi thức thì chút nữa tôi sẽ gửi vé xem phim cho cậu— Cùng với hóa đơn nhá."

La Tại Dân chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng cậu ấy nghênh ngang rời đi.

Nhưng phương án này có vẻ cũng không tệ.

La Tại Dân nhấn vào ứng dụng nhắn tin và viết một tin nhắn thật dài, liệt kê thật chi tiết thời gian anh muốn mời Hoàng Nhân Tuấn đi xem phim, kèm theo địa điểm và lý do vì sao. Sau đó anh liền nhận ra mình cũng ngốc nghếch không kém gì mấy đứa nhóc học sinh cấp ba mới xem một bộ phim tình cảm dài trăm tập, thế là lại giảm bớt đoạn tin nhắn xuống còn ba dòng. Hoàng Nhân Tuấn hồi phục khá nhanh, khiến La Tại Dân nhớ tới sự quyết đoán của cậu khi ký thỏa thuận trước hôn nhân, nhưng lần này có nhiều điều đã thay đổi.

La Tại Dân có một cái tật giống như tất những người thành công có quyền cao chức trọng khác, đó chính là từ sinh hoạt đến công việc, hay cả trong chuyện tình cảm, cũng phải âm thầm nắm được lá át chủ bài tiếp theo trong tay. Dù lúc này trái tim đang đập hơi nhanh thì anh vẫn có chín mươi phần trăm chắc chắn rằng Hoàng Nhân Tuấn sẽ đồng ý—

Đêm ấy hai người ở trong phòng dành cho khách ở biệt thự nhà họ Chung như tất cả các cặp đôi trẻ tuổi vui vẻ ở bữa tiệc khác, vào lúc nửa đêm khi anh tỉnh lại, ý thức muốn mở mắt ra, lại phải cố gắng kiềm chế phản xạ tự nhiên của mình lại. Khoảng thời gian dài phục dịch* đã nói cho anh biết, có hơi thở đều đều mà nóng bỏng dừng trên mi mắt, có lẽ còn có một ánh mắt lướt qua lông mày cùng sống mũi.
(*phục dịch: công việc nặng nhọc, nghĩa vụ quân sự)

Không còn nghi ngờ gì, hai thứ này đều đến từ Hoàng Nhân Tuấn, là người đã kết hôn với anh theo sự sắp đặt của bậc cha chú cùng với áp lực từ bên ngoài, là người đọc được tin tức xấu về anh liền chạy đến Công quán Sơn Nam ngay trong đêm, cũng là người khi đối mặt với sự khiêu khích từ nữ minh tinh một bước cũng không nhường. Là người bạn đời theo luật pháp của anh.

Hơi thở gấp gáp rời đi, La Tại Dân không thể nào biết được lúc ấy Hoàng Nhân Tuấn đang muốn làm gì, có lẽ chỉ là đang dựa vào ánh trăng mà đếm số lông mi trên mắt, cũng có lẽ, đó là một nụ hôn không kịp rơi xuống.

Nhưng...

La Tại Dân nhẹ nhàng dời ngón cái đang che khuất tin nhắn trả lời của Hoàng Nhân Tuấn đi.

Câu trả lời của đối phương vẫn vô cùng đơn giản như trước giờ: Được. Em rất mong đợi.

-

Thứ Sáu.

Thư ký ngơ ngác bước ra khỏi tòa nhà công ty, để rồi nhận ra đây là lần thứ hai trong vài năm qua mình được tan làm sớm: Lần thứ nhất khi La Tại Dân và Hoàng Nhân Tuấn đi đăng ký kết hôn.

Lần này cũng không long trọng như vậy, La Tại Dân đã sớm sửa lại lịch một số cuộc họp, lại thêm mấy tiếng đồng hồ thức đêm tăng ca, cốt cũng chỉ để đảm bảo chiều thứ Sáu mình sẽ không có gì phải làm.

Anh tắm rửa, dùng tầm cả thế kỷ đứng trước tủ quần áo, cuối cùng mới cẩn thận chọn một bộ âu phục cùng với áo khoác. Cài cúc tay áo thật kỹ, đương nhiên là không thể quên cà vạt, đứng thẳng người trước chiếc gương lớn, dáng vẻ mình trong đó cũng có thể coi là trịnh trọng.

La Tại Dân lén thở phào trong lòng một cái.

Anh đã đồng ý với Hoàng Nhân Tuấn rằng sẽ đến đón cậu, lẽ ra phải đến sớm hơn thời gian hẹn một chút, đã bắt đầu vào giờ cao điểm, tốc độ lái xe cũng nhanh hơn trước đó. Khi La Tại Dân đến nơi trời đã chạng vạng tối, chân trời một nửa vẫn có màu xanh thẳm tươi đẹp, nửa khác đã bị nhuộm thành màu vàng cam trộn với cam tươi, tưởng như ai đó không cẩn thận lỡ tay làm đổ một ly nước cam ngọt ngào.

Hai chiếc vé xem phim nằm ở túi áo trước ngực, đặt gần ngay tim, đã không thể kiềm chế mà bắt đầu nóng lên.

La Tại Dân dừng xe ở bãi, khi anh đi đến trung tâm triển lãm, giữa ánh sáng còn le lói vượt qua biển người, chỉ cần liếc một cái cũng đã có thể khóa chặt ánh mắt trên người Hoàng Nhân Tuấn đang đứng bên cổng.

...Mà không chỉ có mỗi Hoàng Nhân Tuấn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net