Chương bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Tại Dân vùi vào hõm cổ Hoàng Nhân Tuấn, sống mũi nhẹ nhàng chạm tới xương quai xanh của anh.

"Tốt thật đấy, cuối cùng Tại Dân cũng có cho mình một gia đình rồi. Đây là điều mà em vẫn hằng mong ước. Nhân Tuấn, cảm ơn anh."

Hoàng Nhân Tuấn xoa mái tóc của La Tại Dân thêm một lần, đầu ngón tay anh chạm tới chân tóc của La Tại Dân. Để lại một cái vuốt ve nhẹ nhàng.

"Vui đến vậy sao?"

La Tại Dân ngồi thẳng người dậy, hai mắt chăm chú giao với ánh mắt của Hoàng Nhân Tuấn.

"Đương nhiên. Có được anh Nhân Tuấn là gia đình chính là may mắn cả đời này của em."

Mối quan hệ của La Tại Dân và Hoàng Nhân Tuấn lại tiến thêm một bước. Thế nhưng rắc rối kéo tới rồi đây. Phác Chí Thành gọi tới. La Tại Dân thấy điện thoại của Hoàng Nhân Tuấn rung lên mấy cái, trên màn hình hiện hai chữ "em trai". La Tại Dân thoáng thấy Hoàng Nhân Tuấn nhíu mày, sau đó cậu đứng lên nhường cho Hoàng Nhân Tuấn một không gian.Trong tâm trí La Tại Dân liên tục tự nhắc nhở bản thân" La Tại Dân, mày đừng có mừng vội. Anh Nhân Tuấn tuy nói là thoát li khỏi gia đình nhưng dù sao máu mủ cũng không dễ gì mà chia cách. Anh ấy còn có em trai...Mình cũng là em trai của anh Nhân Tuấn sao?" Không, La Tại Dân không phải. Mà cậu cũng không thật sự muốn làm em trai của Hoàng Nhân Tuấn. So với chữ em trai, La Tại Dân thích một thứ cao cả hơn.

"Phác Chí Thành, cậu gọi có chuyện gì?"
"Anh...anh lại gọi cả họ tên em..."

Phác Chí Thành mệt mỏi nói trong điện thoại. Lần đầu tiên Hoàng Nhân Tuấn dùng giọng điệu xa lạ này nói chuyện với cậu.

"Ừ...cậu Phác, có chuyện gì không?"

Hoàng Nhân Tuấn đã sớm mệt mỏi khi đối diện với tính khí trẻ con của Phác Chí Thành, anh chỉ có thể cho đứa nhỏ này tự mình nhận biết mối quan hệ của bọn họ bây giờ đã không còn giống như trước. Phác Chí Thành cũng nên dừng lại việc quấn lấy Hoàng Nhân Tuấn không thôi.

"Nhân Tuấn, em đang đứng trước cửa nhà anh, nhưng em không thể thấy anh..."

Hoàng Nhân Tuấn thở dài một tiếng.

"Cậu về đi. Anh không còn ở đó nữa. Chắc cậu cũng biết mà, Hoàng lão gia không muốn đứa ăn nhờ ở đậu như anh ở đó, anh liền chuyển đi. Cũng phải cảm ơn Hoàng lão gia. Anh cuối cùng cũng không tự chôn chính mình trong bốn bức tường đó..."

"Anh ơi...lời ba nói chỉ là trong lúc giận dữ. Em xin anh đấy, Hoàng Nhân Tuấn. Em còn muốn gặp anh, em còn muốn,..."

"Phác Chí Thành, anh sống hai mươi sáu năm chưa từng ích kỉ vì chính mình. Vậy nên bây giờ anh muốn tìm nơi anh thuộc về. Nơi này rất phù hợp với anh..."

La Tại Dân thấy được nét mặt của Hoàng Nhân Tuấn, tuy cậu không biết cuộc điện thoại kia có nội dung như thế nào nhưng La Tại Dân biết được Hoàng Nhân Tuấn có bao nhiêu phần khó chịu. Cậu lên tiếng gọi khẽ.

"Anh Nhân Tuấn, nói chuyện xong chưa? Em còn muốn cùng anh trò chuyện."

Hoàng Nhân Tuấn nhìn sang phía bên La Tại Dân đang ngồi, thấy cậu vừa nhìn anh vừa cong khóe môi cười. Hoàng Nhân Tuấn nhún vai một cái sau đó nói lại trong điện thoại.

"Phác Chí Thành, anh còn có chuyện. Sau này cậu cũng nên bớt đến tìm anh đi."

Phác Chí Thành gấp gáp muốn nói thêm một câu.

"Nhân Tuấn. Đừng....em thật sự....". Hoàng Nhân Tuấn cúp điện thoại, triệt để cắt mất nửa câu cuối của Phác Chí Thành. Phía bên kia Phác Chí Thành tựa đầu vào tường, thất vọng trong chốc lát ập tới khiến cho Phác Chí Thành muốn gục xuống. Phác Chí Thành biết rằng Hoàng Nhân Tuấn đã đưa ra phán quyết, cả đời này cũng không muốn cùng gia đình nữa rồi.

"Em thật sự thích anh Nhân Tuấn mà..."

Câu nói này Phác Chí Thành vĩnh viễn không nói ra được.

Hoàng Nhân Tuấn ngồi trên băng ghế bên cạnh La Tại Dân. La Tại Dân nãy giờ cũng chỉ có một tư thế. Cậu nhìn Hoàng Nhân Tuấn bằng đôi mắt sáng lấp lánh.

"Cậu không cần nhìn anh như thế."

La Tại Dân mỉm cười sau đó nắm lấy tay Hoàng Nhân Tuấn.

"Nhưng em thực sự muốn nhìn. Nhìn xem Nhân Tuấn của em đã thực sự bước ra khỏi quá khứ chưa."

La Tại Dân nói ra câu này nhưng bản thân cậu và Hoàng Nhân Tuấn đều biết. Quá khứ mấy chục năm đâu phải nói một câu liền có thể rũ bỏ. Những thứ của quá khứ sẽ còn tìm đến, sẽ còn khó khăn. Nhưng La Tại Dân không biết sẽ khó khăn đến đâu, cậu chỉ cần biết rằng giữa cậu và Hoàng Nhân Tuấn lúc này chính là hiện tại. Cậu cũng chỉ biết rằng sau một khoảng thời gian vô định giữa đại dương, cá voi xám cuối cùng cũng có thể nghe thấy đồng loại của mình phát ra tần số 52Hz, tìm đến vùng biển ấm cho riêng nó.

Hai người họ ngồi trên ghế một đêm, không lời nói, không có cử chỉ nào khác, cứ yên lặng chờ đón bình minh lên.

"Anh Nhân Tuấn, mặt trời sẽ mọc đúng không?"

"Đương nhiên, mặt trời thì ngày nào cũng sẽ mọc, nhưng ánh sáng không phải ở đâu cũng thấy được. Vậy nên anh mong anh và cậu, tương lai của chúng ta sẽ chỉ toàn là ánh sáng. Rũ bỏ bóng tối, đó là cách duy nhất mà chúng ta có thể tìm thấy hạnh phúc."

Lời của Hoàng Nhân Tuấn để lại trong lòng La Tại Dân biết bao nhiêu thổn thức. La Tại Dân tự cho rằng cậu là kẻ nghĩ ngắn, không tìm được hàm ý sâu xa, thế nhưng anh Nhân Tuấn của cậu nói đến "chúng ta" có phải là rất coi trọng mối quan hệ này hay không? "Tương lai của chúng ta". Câu này trân quý biết bao.

La Tại Dân cùng Hoàng Nhân Tuấn ăn sáng tại một tiệm mì vằn thắn dưới chân của khu tập thể. Anh có thể nghe tiếng leng keng của chuông cửa khi từng vị khách bước vào, có thể cảm nhận ông bà chủ quán có biết bao nhiệt tình mời khách. Hoàng Nhân Tuấn dần thấy hơi thở của cuộc sống hoá ra chính là như vậy. Nó không phải là tiếng lòng tuyệt vọng của mẹ anh thông bức tường trắng của bệnh viện, cũng không phải là tám chín năm chỉ nhìn cuộc sống qua ban công của cao ốc kia, chỉ thấy mờ mịt mà không thấy ánh sáng. Cuộc sống sẽ mệt mỏi, nhưng anh tìm thấy cho mình một lẽ sống, như vậy là đủ rồi.

Trong khoảng thời gian sống chung với La Tại Dân, Hoàng Nhân Tuấn vì ngại tiếp xúc với thế giới bên ngoài vẫn luôn để cậu mang đồ ăn lên cho mình, nhưng bây giờ không cần nữa. Anh có thể cùng La Tại Dân xâm nhập vào cuộc sống bộn bề, thử những thứ mới vượt ra khỏi bức tường anh xây bao nhiêu năm.

"Khá ngon đó."

La Tại Dân đem miếng hoành thánh bỏ vào bát Hoàng Nhân Tuấn, sau đó liên tục nói rằng cậu có bao nhiêu phần thích món này. Một bát mì vằn thắn này có bao nhiêu phần trọn vẹn. Hoàng Nhân Tuấn lại từ bát của mình bỏ thêm cho La Tại Dân một miếng xá xíu.

"Cậu nói đúng. Anh ăn rất ngon."

Trong cuộc sống có thể tìm được người tình nguyện cho mình một viên hoành thánh hay một miếng xá xíu trong tô mì vằn thắn, đó là lúc đích thực tìm được tri kỉ. Giống như La Tại Dân và Hoàng Nhân Tuấn lúc này, là cùng nhau san sẻ.

End chương bảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net